Những câu chuyện chân thực về thiên đường, chuyển sinh và địa ngục
Tác giả: Thương Hải
[ChanhKien.org] Mọi quốc gia trên thế giới từ lịch sử rất xa xưa đều lưu truyền những câu chuyện về chủ đề luân hồi chuyển sinh cho đến thiên đường, địa ngục. Trong nền văn hóa Đông phương, các nội dung liên quan đến phương diện này còn phong phú hơn nữa. Nói về trời, có thuyết về 33 tầng trời hoặc 9 tầng trời, ngoài ra Thần Phật khác nhau lại chủ trì thế giới thiên quốc khác nhau. Nói về địa ngục, có thuyết về 18 tầng địa ngục, chủ quản địa ngục là Diêm Vương, còn có Quỷ Vô Thường chuyên đi tìm bắt hồn con người, mỗi nhân vật đều là những hình tượng rõ ràng chân thật. Nói đến luân hồi chuyển sinh, lục đạo luân hồi trong Phật gia đã giảng rất đầy đủ vấn đề các sinh mệnh chuyển sinh như thế nào? Điều này có quan hệ mật thiết tới việc con người ở thế gian hành thiện và làm việc ác. Chúng tôi xin đưa ra vài trường hợp cụ thể phát sinh trong những năm gần đây có tính đại biểu để mọi người chúng ta cùng suy ngẫm.
Học giả người Mỹ dạo chơi Thiên Đường
Cách đây không lâu, Eben Alexander — tiến sĩ tại đại học Havard ở Mỹ, một bác sĩ khoa ngoại thần kinh nổi tiếng có 25 năm kinh nghiệm — đã dựa vào trải nghiệm của bản thân ông để viết ra bài “Chứng cứ về Thiên Đường” (Proof of Heaven), được đăng lên trang đầu của tạp chí “Tuần san tin tức” của Mỹ. Trong bài viết, bác sĩ Alexander đã miêu tả rõ ràng chuẩn xác trải nghiệm bản thân mình lúc sắp chết, lại còn nói rõ ràng rằng thiên đường thật sự tồn tại. Tờ báo “Tin nhanh hiện đại” đưa tin, Alexander không phải là người đầu tiên từng trải nghiệm trạng thái cận tử, nhưng ông là người đầu tiên ở trạng thái vỏ não tê liệt, thân thể luôn trong tình trạng theo dõi y học mà du lãm nơi “thiên đường”.
Mùa thu năm 2008, Alexander mắc một loại vi khuẩn gây viêm màng não hiếm thấy, vi khuẩn đã xâm hại và ăn dần dịch não của ông, làm cho thần kinh vỏ não hoàn toàn rơi vào trạng thái bị tê liệt. Ông bị hôn mê đúng một tuần. Trong 7 ngày này, cơ thể của Alexander hoàn toàn không có cảm giác gì, chức năng của đại não hoàn toàn ngừng hoạt động. Trong tình trạng hôn mê sâu này, theo y học thì chẳng khác nào đã chết rồi, điều khác biệt duy nhất là ông ấy vẫn còn thở, nhưng ý thức của ông cũng chẳng còn nữa. Theo cách nói của bác sĩ, hiệu quả trị liệu tốt nhất của ông ấy cũng chính là một người thực vật.
Nhưng cho dù bác sĩ chữa bệnh cho ông có khám thế nào, và cho dù biểu hiện bề ngoài cơ thể ông, bao gồm tình trạng thực tế của tế bào thần kinh ở vỏ não của ông thế nào đi nữa, tư duy và ý thức tự ngã chân thực của ông lại hoạt động mạnh mẽ phi thường.
Sau khi hồi tỉnh, Alexander nhớ lại và cho biết “chuyến du hành thiên đường” của ông bắt đầu từ một nơi có rất nhiều mây. Trên bầu trời xanh ngát, từng đám mây lớn màu trắng và hồng bay bồng bềnh. Ở bên trên đám mây, những sinh vật trong suốt phát sáng tụ tập thành từng nhóm bay qua bầu trời, lưu lại một đường sáng dài lấp lánh. Alexander cho rằng không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả cho chính xác được, nhưng ông biết rằng chúng hoàn toàn khác với tất cả những sinh vật trên Trái Đất, là hình thái sinh mệnh cao cấp.
Alexander nghe thấy một bài thánh ca tràn đầy niềm vui. Ông cảm thấy ở một thế giới như thế này, thị giác và thính giác lại không phân tách ra như thế giới hiện thực, ông có thể nghe thấy những sinh vật mỹ lệ bay lượn trên không trung, lại giống như ông có thể nhìn thấy những tiếng ca khoan khoái và mỹ diệu của chúng. Nhưng chỉ sau khi làm một bộ phận của thế giới đó thì mới có thể cảm thụ được những thứ này. Mỗi một sự vật vừa tồn tại độc lập, lại vừa hòa hợp thành một chỉnh thể.
Điều khác thường hơn nữa là, trong chuyến du lãm hy hữu này của ông, có một người con gái trẻ trung xinh đẹp đi cùng ông từ đầu đến cuối. Người con gái này ăn mặc đơn giản, màu sắc của y phục gồm màu xanh hồng, xanh đậm, màu cam nhạt, giống như những sự vật khác ở thế giới này, đều tươi tắn hoạt bát làm cho người ta mê mẩn. Khi cô ấy chú ý đến Alexander, ông cảm nhận được tất cả các loại hình thái của tình yêu thương, đồng thời lại vượt qua hết thảy cái tình tầm thường nơi nhân loại.
Người phụ nữ này không nói bất cứ lời nào, nhưng lại có thể truyền đạt thông tin cho Alexander. Những tín tức này giống như ngọn gió xuyên thấu thân thể, Alexander ngay lập tức có thể hiểu được hàm ý trong đó. Alexander hỏi thầm trong lòng rằng: đây là đâu? Ta là ai? Tại sao ta lại ở đây?
Mỗi khi Alexander đưa ra một vấn đề nghi vấn, ngay lập tức ông nhận được đáp án. Câu trả lời giống như sóng xung kích do ánh sáng, màu sắc, sự yêu thương và cái đẹp cấu thành, xuyên qua thân thể ông, thông qua một phương thức vượt qua cả ngôn ngữ mà trả lời những nghi vấn của ông. Khi ông tiếp xúc được những tín tức này, ông có thể ngầm hiểu trong lòng được mọi ý.
Alexander còn cảm thấy bản thân mình giống như sinh mệnh mới, “sinh ra” trong một thế giới mới rộng lớn hơn, vũ trụ giống như một thiên thể to lớn. Đối với những trải nghiệm kỳ bí huyễn ảo này, Alexander dám nói rằng so với những trải nghiệm trong cuộc sống thực tại vẫn chân thực hơn.
Là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh dày dặn kinh nghiệm, Alexander vốn dĩ tin rằng đại não sản sinh ra ý thức, vũ trụ không mang bất cứ tình cảm nào. Nhưng sau khi trải qua lần cận kề cái chết này, ông nghi ngờ sâu sắc rằng có phải quan niệm như thế này quá đơn giản chăng. Ông chỉ ra rằng, vật lý hiện đại cho chúng ta biết được vũ trụ là một chỉnh thể, mặc dù thế giới chúng ta nhìn thấy phức tạp và khác nhau, nhưng dưới những biểu hiện đó, vạn sự vạn vật trong vũ trụ lại có liên quan với nhau không thể tách rời. “Hiện nay chúng ta biết rằng, vũ trụ không những là một thể thống nhất, mà còn tràn đầy tình yêu. Vũ trụ mà chúng ta cảm giác được trong quá trình chúng ta hôn mê, chính là một vũ trụ mà Einstein và Sáng thế chủ dùng các phương thức khác nhau để giải thích mà thôi.”
Alexander bắt đầu tin rằng, thân thể và đại não giống như tải thể của ý thức, hoặc phương tiện giao thông, chứ không phải là cái tạo ra ý thức. Quan điểm mới này mặc dù xuất phát từ góc độ khoa học, cũng đã giải thích về sự thật của vũ trụ từ phương diện tinh thần tín ngưỡng
Thực ra, trải nghiệm và nhận thức của Alexander về thiên đường và nhận thức về thiên đường của tôn giáo là nhất trí với nhau. Đứng tại lập trường của tôn giáo mà giải thích, ý thức của ông, cũng có thể coi là tự ngã chân chính của ông, trong một hoàn cảnh đặc thù, đã đến thiên đường ngao du một chuyến vậy.
Câu chuyện đầu thai chuyển thế của tồng thống Sri Lanka
Khoảng ngày 18 tháng 1 năm 1999, báo chí Srilanka đưa tin rộng rãi chi tiết về tình huống cố tổng thống tiền nhiệm của Srilanka là ông Ranasinghe Premadasa đã đầu thai chuyển thế. Theo báo chí địa phương đưa tin, tại vùng quê Hanguranketa miền trung Srilanka có một bé trai mới sinh ra được 22 tháng, được xác nhận là cố tổng thống Srilanka Ranasinghe Premadasa đầu thai chuyển thế. Tháng 5 năm 1993, tổng thống Ranasinghe Premadasa bị một tên đánh bom liều chết sát hại.
Theo tin tức đưa tin, bé trai sinh ra trong một gia đình nông dân. Mặc dù cha mẹ đặt tên cho cậu bé là “Wijayabahu”, nhưng cậu bé lại tự xưng là “Ranasinghe Premadasa”. Thậm chí bé trai này còn nói người nhà của Ranasinghe Premadasa là người nhà của mình. Mỗi ngày cậu bé dậy từ 3 giờ sáng, làm các nghi thức Phật giáo giống như cố tổng thống. Cậu bé này còn nhắc tới việc kiếp trước bị một nam thanh niên tên Barbu sát hại. Mà năm xưa hung thủ ám sát Ranasinghe Premadasa chính là Barbu – một thành viên đội đánh bom liều chết của Ấn Độ giáo.
Sau này trải qua xác minh, điều mà cậu nói về người vợ và con ở kiếp trước hoàn toàn là thật. Không chỉ một lần nhìn ảnh trên tiền xu mà nói rằng đó chính là cậu. Đồng nghiệp kiếp trước đến thăm cậu bé, cậu bé có thể nhận ra cũng không ít, còn tỏ ra rất quen thuộc họ. Khi đem cậu bé đến nơi kiếp trước bị sát hại, cậu bé khóc rất thương tâm.
Loại hiện tượng chuyển sinh này trong dân gian hầu như các nơi đều có. Theo cách nói thịnh hành hiện nay, người ta gọi người chuyển sinh này là “người tái sinh”. Thực ra trong tôn giáo có giảng, con người đều phải trải qua luân hồi chuyển sinh, chỉ là có một số người có thể nhớ lại những ký ức ở kiếp trước mà thôi. Cố tổng thống tiền nhiệm của Srilanka sau lần chuyển sinh này có thể nhớ lại ký ức kiếp trước rằng mình là một tổng thống, vậy thì kiếp trước trước khi ông làm tổng thống là như thế nào, ông cũng hoàn toàn không biết. Tuy nhiên, người có công năng, hoặc người đã tu luyện đến cảnh giới rất cao lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Thần Phật trong quá khứ đã giảng rằng “con người ở trong mê” chính là có nội hàm ở phương diện này, chỉ là con người thế gian quá chấp mê vào quan niệm hình thành do con mắt nhìn thấy là thật.
Vị quan tòa báo tin từ địa ngục
Tô Sảnh, nhân viên tòa án thị trấn Thạch Hà Tử ở Nông Bát Sư thuộc Tân Cương, đã thụ lý nhiều vụ án bức hại Pháp Luân Công. Trong quá trình xử án, bà đã không tránh được sự mê hoặc của đồng tiền, và đã tham ô rất nhiều tiền bất nghĩa. Mẹ ruột và bạn bè đều khuyên bà ta không nên tham nhũng nữa, không thì sẽ có báo ứng. Căn bản bà ta không tin, ngược lại còn nói: “Tôi muốn làm người xấu, làm người tốt vừa mệt vừa khổ lại còn bị người khác bắt nạt. Tôi có tiền tiêu tốt nhường nào, muốn mua gì thì mua nấy, tiền các người mua nhà, đi du lịch đều là tiền của tôi. Làm người tốt à? Tôt biết làm thế này là không tốt, nhưng không chống lại được sức hút của đồng tiền, tôi bỏ tù người tốt, thả người xấu ra hoặc phán họ nhẹ tội một chút, cũng là vì tiền!”
Đầu tháng 6 năm 2007, Tô Sảnh vừa đi làm về thì phát hiện mình hay bị chảy máu mũi, đánh răng cũng chảy máu, đi bệnh viện kiểm tra thì mới biết bị mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cần phải nhập viện ngay. Trong bệnh viện, đồng nghiệp, bạn bè thường đến thăm bà ta, khuyên bà thoái Đảng. Nhưng bà ta không thoái, còn nói rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cho bà nhiều tiền như vậy, lương mỗi tháng gần 3000 tệ, nhất định không thoái! Chết rồi là xong hết.
Người ta thường nói: người lúc sắp chết, lời nói cũng thiện. Tô Sảnh này trước lúc chết vẫn thật sự còn lương tâm, bà ta giao cho bạn bè 30 vạn tệ mà bản thân mình tham ô còn sót lại, nói rằng trước kia đã làm một số việc xấu, không làm được một việc tốt nào, nên bỏ tiền ra quyên góp để làm một chút việc tốt, quyên góp cho những người không đến trường được, hoặc những ai gặp phải nạn lũ lụt, để giảm nhẹ tội lỗi của bản thân. Bà ta còn căn dặn đồng nghiệp hãy lật lại những vụ án mà trước kia bản thân bà đã thụ lý, đưa những kẻ xấu kia vào vòng pháp luật! Sau khi bà qua đời, bạn bè và đồng nghiệp giúp bà hoàn thành tâm nguyện, đem số tiền tham ô quyên góp cho những nơi bị nạn.
Vào lúc 9 giờ sáng ngày 12 tháng 6, bệnh viện chẩn đoán Tô Sảnh đã chết. Lúc đó đã không có bất cứ dấu hiệu còn sống nào, đồng tử mắt to lên, ba bác sĩ ở nhà xác của bệnh viện đã ký tên xác nhận. Tiếp theo là mang thi thể đi chôn cất, bởi vì xe ướp xác đã đầy rồi nên thi thể được tạm nán lại một ngày.
Có lẽ là thiện tâm của bà ta trước lúc sắp chết đã khiến trời cao ban cho bà ta một cơ hội, vào khoảng 2 giờ đêm ngày 13 tháng 6, Tô Sảnh ở nhà xác đột nhiên sống lại, còn kéo người trực ban lại nói: “Sao cậu không cứu tôi chứ?” Lúc đó người trực ban là một thanh niên, sợ quá nên hỏi ngay: “Bà là người hay ma?” Tô Sảnh nói: “Tôi là người, nếu không sao có thể nói chuyện với cậu được chứ!”
Mặc dù vậy, cậu thanh niên vẫn bị làm cho sợ đến nỗi chạy lao ra ngoài, không dám và trong nhà xác nữa. Vài tiếng sau bình tĩnh trở lại, lúc 6 giờ, cậu ta gọi điện thoại bảo bác sĩ đến xem. Tình huống lúc đó cũng làm cho bác sĩ sợ hãi, khi đến xem thử mắt thì thấy bình thường, nên cảm thấy vô cùng kỳ quái. Mặc dù bác sĩ nói là kỳ tích, nhưng vẫn cần phải quan sát thêm, không thể đưa trở lại phòng bệnh, kẻo làm bệnh nhân khác sợ. Bạn bè, đồng nghiệp và người của tòa án thành phố cũng đến, người của tòa án còn nói lễ truy điệu đều đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng lại có chuyện chết rồi sống lại, việc tưởng chừng như chỉ có trong phim mới xuất hiện, lại có thể xảy ra ngay bên mình.
Sau khi tỉnh lại, Tô Sảnh nói rằng ở địa ngục bà ta đã gặp Diêm vương, Diêm vương là có thật, và còn nhìn thấy người chồng Liễu Dũng đã qua đời vì tai nạn xe và thẩm phán Cao Phiên. Liễu Dũng cũng từng làm việc tại tòa án thành phố, từng tiếp tay cho các vụ án phán quyết phi pháp về Pháp Luân Công, và đã mất mạng trong một vụ tai nạn giao thông. Cao Phiên sau khi tiếp tay cho các vụ án về Pháp Luân Công, thì sau tết âm lịch 2007 bị bệnh nặng mà chết, cũng là chết vì bệnh ung thư. Lúc đó, đối với Tô Sảnh mà nói, bao gồm cái chết của chồng bà ta, cơ bản bà ta không tin cái gì là báo ứng với không báo ứng cả. Sau khi sống lại, Tô Sảnh tiếp tục nói: “Sau khi chết phải ở dưới địa ngục chịu khổ hình! Chỗ nào cũng có máu, tiếng kêu thét thảm thương không dừng, quả là đáng sợ! ”
Bà kể rằng, người chồng Liễu Dũng hỏi bà, làm sao mà bà đến đây vậy? Thẩm phán Cao cũng hỏi bà ta tương tự như vậy, lại còn nói với bà: họ là vì tiếp nhận những vụ án bức hại Pháp Luân Công nên mới có tình cảnh như ngày nay. Tự gây ra tội nghiệt nên không thể sống. Hối hận vì không nghe lời khuyến cáo của bạn bè và đồng nghiệp, nhưng hối hận thì cũng đã chết rồi, ở dưới này quá khổ, quá đáng sợ, bị trói giống như cái bánh chưng vậy, thật là thảm hại! Lần xuống địa ngục này Tô Sảnh mới thật sự tin về nguyên nhân cái chết của chồng: thì ra đây đều là báo ứng.
Dưới địa ngục, Tô Sảnh quỳ trước Diêm Vương. Diêm Vương đọc rõ ràng mười mươi ra những việc mà bà ta đã tham ô, ngay cả ngày tháng cũng đều có. Tô Sảnh còn kể, Diêm Vương biết rất rõ ràng tên của bạn bè đồng nghiệp, cho đến những việc xấu mà bà từng làm. Thậm chí việc bạn bè khuyên bà ta thoái Đảng cũng kể ra, còn nói rằng bà ta bức hại người tốt và những người đã phạm tội với Pháp Luân Công thì sau khi chết toàn bộ đều phải đến đây trình báo.
Tô Sảnh quỳ ở đó nào dám cãi một lời nào! Diêm vương bắt đầu răn dạy bà ta, sau đó thái độ của ngài dịu xuống, điềm đạm nói với bà ta: Tại sao ngươi lại không thoái Đảng chứ? Bà ta không biết nói gì. Sau đó bà hỏi Diêm Vương, mỗi ngày xét xử nhiều vụ án thế này ngài không mệt hay sao? Diêm Vương trả lời rằng “công việc của tôi với công việc của người thường không giống nhau, nên không mệt! Chính là lo lắng cho các ngươi, chớ có làm việc xấu nữa, hãy thoái Đảng đi! Phàm việc bức hại người luyện Pháp Luân Công cho đến việc không chịu tam thoái (thoái đảng, đoàn, đội), toàn bộ đều xuống địa ngục! Không ai chạy thoát được! Trước tiên ngươi hãy quay về làm một số việc tốt đi.”
Rồi sau đó xảy ra sự việc như đã kể ở trên, bà ta đã sống lại. Tô Sảnh sống lại, việc đầu tiên chính là nói muốn thoái Đảng, còn khuyên những người ở tòa án thoái Đảng, hơn nữa còn nói rằng thật sự có địa ngục và Diêm Vương, chớ có tiếp nhận những vụ án bức hại Pháp Luân Công nữa! Ai nhận người đó sẽ phải chết! Tô Sảnh còn miêu tả lại cho bạn bè và đồng nghiệp của mình về hình tượng Diêm Vương, rằng Diêm Vương mặc quan phục màu đỏ thời cổ đại, đội mũ ô sa màu đen, y phục có chút giống y phục của thời Bao Công được chiếu trên truyền hình, dáng người khoảng 1m7, còn có râu. Bà ta cũng nhìn thấy vị quan ghi chép sổ sách đứng bên cạnh. Người của tòa án thành phố đều nói Tô Sảnh đã đứng lớp dạy cho họ một bài học.
Hơn một ngày trôi qua, khoảng 5 giờ chiều ngày 14 tháng 6, Tô Sảnh nằm trên giường ở nhà xác mà ngủ, rồi không tỉnh lại nữa, bà ta đã chết thật sự. Lễ truy điệu vẫn được cử hành như ban đầu.
Sau khi Tô Sảnh chết, bạn bè đốt vàng mã cho bà ta, đêm về bà ta báo mộng nói rằng đã nhận được tiền mà họ gửi cho rồi nên đến để cảm ơn, bởi vì nhớ bạn bè, cho nên đến thăm một lát, sau này đừng vấn vương gì đến bà ta nữa.
Xem ra, Diêm Vương cho Tô Sảnh sống lại là có dụng ý cả, chính là bảo bà ta mang tin làm cách nào để giữ mạng sống truyền đến nhân gian. Tô Sảnh làm như vậy, đối với bà ta mà nói là một việc tốt không gì sánh bằng, bà ta có thể mượn cơ hội này lấy công chuộc tội. Diêm Vương chọn bà ta là bởi vì bà ta vẫn còn tâm thiện, chỉ là thiện tâm đó đã bị tà đảng che dấu đi.
Thực ra những việc như thế này cho dù đã xảy ra rõ ràng thực tại rồi nhưng mà có người còn không tin, bao gồm cả người quen của Tô Sảnh. Tô Sảnh có người đồng nghiệp tên Ngô Quân. Cùng năm cùng tháng, cũng chính là tháng 6 năm 2007, anh ta đã tiếp nhận vụ án bức hại Pháp Luân Công. Bạn bè đồng nghiệp đều khuyên anh ta đừng có làm, Tô Sảnh chẳng phải đã kể về những trải nghiệm của chính mình về báo ứng, làm thì phải xuống địa ngục đó sao? Nhưng Ngô Quân đến chết vẫn không nghe lời khuyên nhủ. Một ngày trước khi chết Ngô Quân còn nói với đồng nghiệp của mình: “Buổi tối khi ngủ, Tô Sảnh khuyên anh ta trong mộng, chớ có làm việc xấu. Chồng bà và quan tòa Cao Phiên chính là những ví dụ.” Dù là như vậy, Ngô Quân vẫn không nghe theo. Sáng hôm sau anh ta ngã đập đầu xuống đất trong phòng làm việc, được đưa đi bệnh viện cấp cứu, đến ngày thứ hai thì qua đời vì bệnh tình quá nguy kịch. Lúc anh ta chết là ngày 24 tháng 6 năm 2007, cách ngày Tô Sảnh chết 10 ngày. Sau đó vợ của Ngô Quân nằm mộng gặp lại chồng, Ngô Quân cầu cứu vợ mình, anh ta quá đau đớn.
Trên đây kể lại ba câu chuyện vô cùng điển hình. Hai câu chuyện đầu ở nước ngoài có ảnh hưởng cũng rất sâu sắc. Bản thân Alexander là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, những trải nghiệm và nhận thức của ông có uy tín rất cao. Ví dụ về tiền nhiệm tổng thống Sri Lanka chuyển thế cũng có thể nói rõ vấn đề. Những nhân vật bình thường thì bạn nói là giả tạo, kiếp trước của bé trai lại là tổng thống đấy chứ, làm sao có thể giả tạo được? Hơn nữa có chỗ nào cần thêu dệt hay không? Câu chuyện của Tô Sảnh cũng nói rõ vấn đề, tòa án sở tại của bà ta, quan tòa vì bức hại Pháp Luân Công mà gặp ác báo chẳng phải là đang ở trong địa ngục mà chịu tội hay sao? Bà ta chết cũng không muốn thoái Đảng, tại sao vừa sống lại thì việc đầu tiên là thoái Đảng? Người đồng nghiệp không nghe lời khuyên chẳng phải cũng đang chịu báo ứng hay sao?
Thực ra tôn giáo giảng vô cùng rõ ràng rồi, con người sống ở thế gian cũng chỉ mấy chục năm, sau khi chết thì lên thiên đường, hoặc là xuống địa ngục, hoặc tiếp tục chuyển sinh thành người, đó không phải là an bài một cách tùy tiện đâu. Đương nhiên an bài những viêc này chỉ có Thần Phật mới có thể nắm giữ tất cả. Người không tin, sau khi chết thì lại tin chẳng phải đã quá muộn rồi ư ? Xét ở góc độ khác, toàn thế giới có bao nhiêu quốc gia công khai bôi nhọ Thần Phật, chỉ tin vào thuyết vô Thần [như Trung Quốc]? Cảnh giới cao nhất của người tin vào thuyết vô Thần là chỉ tin vào bản thân mình, không tin vào Thần Phật. Tại sao từng suy nghĩ của người Trung Quốc lại khác với người dân các nước khác? Xem ra bảo người ta tam thoái, rút lui khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, cho đến việc để cho người ta đối đãi đúng đắn với Pháp Luân Công, lại không hề đơn giản giống như biểu hiện bề ngoài, đó thật sự đều là Thiên ý!
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/node/114742
Ngày đăng: 20-11-2014
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.