Con tin ba con sẽ sớm trở về nhà!
Tác giả: Danielle Wang
[Chanhkien.org] Tôi tin rằng ba tôi — một đệ tử Pháp Luân Công, một người bạn thân quý, và một con người – Zhiwen Wang, sẽ được phóng thích sớm mà không bị kết án từ nhà tù Cộng sản Trung quốc.
Từ khi tôi còn 10 tuổi, khi mẹ tôi đến Úc để tìm cuộc sống tốt hơn ở hải ngoại. Tôi đã luôn luôn sống chung với ba tôi. Ngay sau đó, chúng tôi bắt đầu tập luyện thiền nhẹ nhàng có tên là Pháp Luân Công. Đã lâu rồi tôi không gặp lại ba tôi. Thậm chí gọi điện thoại hay gởi thư từ đến ba tôi đều không thể được. Trải qua chín năm rưỡi, kể từ khi tôi mới đến Hoa kỳ, gia đình và bạn bè tôi đều rất vui mừng cho tôi. Tuy nhiên, ngoài cái cảm giác vui mừng dó, tôi rất lấy làm đau khổ vì cha con chúng tôi phải chia lìa. Trong 18 năm, ba tôi và tôi sống chung với nhau. Mười tám năm đó, ba tôi là một người cha và cũng là người mẹ của tôi. Ba tôi chịu nhiều cực nhọc để nuôi tôi lớn khôn, nhưng tôi nhớ đó là thời gian hạnh phúc nhất, đầm ấm nhất và tuyệt vời nhất trong đời mình. Ba tôi là một kỹ sư công chánh. Tôi còn nhớ rằng, ba tôi có tập luyện khí công. Điều duy nhất đã thay đổi là cái tên của môn khí công. Ba tôi khám phá ra rằng có những lúc, rất khó khăn để tu luyện lên tầng cấp cao hơn trong nhiều môn phái khí công vì chính các Khí công Sư cũng không biết làm thế nào để nâng cao tầng cấp cho chính họ. Chẳng bao lâu, ba tôi lại chán nản và đổi qua môn phái Khí công khác. Mọi người đều biết rằng ngoài việc chữa bịnh và giữ gìn sức khoẻ, Khí công còn có một mục đích sâu sắc hơn. Tuy nhiên, hầu như mọi phái Khí công đều chỉ nói về chữa bệnh và giữ khỏe người. Những điều huyền bí của Khí công là gì? Ba tôi không tìm được ý nghĩa thật sự của Khí công cho đến khi ba tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Ba tôi là một trong số những người đầu tiên tham gia vào Pháp Luân Công. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ba tôi sống đúng với các tiêu chuẩn “Chân, Thiện, Nhẫn”. Tại nơi làm việc, ba tôi là một nhân viên tốt và một kỹ sư giỏi. Ở nhà, ba tôi là một người ba tốt. Tất cả các người hàng xóm, thân nhân và bạn bè đều nhận thấy rằng ba tôi là một người tốt. Ba tôi luôn luôn giúp đỡ người khác và nghĩ đến quyền lợi của người khác.
Tôi nhớ có một lần có một công trình lớn mà cần một người đi Hoa kỳ để thương lượng. Ba tôi là một kỹ sư quản lý công trình này. Đáng lẽ là ba tôi đi. Nhưng có nhiều người muốn dành lấy cơ hội tốt đẹp này. Không những ba tôi không tranh giành, mà ba tôi còn giao hết lại tài liệu, giấy tờ của ông trong nhiều năm qua, cùng với các công trình nghiên cứu của ông cho một nữ đồng nghiệp một cách vô điều kiện. Ngoài ra, ông ta còn dạy lại họ để họ hiểu công trình này. Đồng nghiệp của ông rất cảm kích với ông. Khi bà ta biết rằng ba tôi đã có được một tâm hồn cao thượng vì ba tôi tu luyện Pháp Luân Công; sau đó bà ta cũng tu luyện Pháp Luân Công. Cách đây vài năm, công ty của ba tôi phân bán nhà cửa cho nhân viên. Ban lãnh đạo của công ty nói rằng đây là lần cuối cùng công ty phân bán nhà cửa. Đây là cơ hội có một không hai trong đời một nhân viên. Tuy nhiên, ba tôi nghĩ rằng, mặc dầu chúng tôi đang sống trong căn nhà củ, chúng tôi chỉ có hai người. Vì thế ba tôi quyết định chúng tôi không cần rộng rãi hơn. Ba tôi lễ phép từ chối một chung cư có diện tích lớn hơn với 3 phòng ngủ và một phòng khách rộng lớn. Ban lãnh đạo cho đó là một chuyện khó tin. Thậm chí ban lãnh đạo còn khuyến khích ba tôi nên nhận lấy chung cư đó. Ba tôi lễ phép từ chối sau khi suy nghĩ về những người khác trong công ty. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, ba tôi xem lợi ích cá nhân, và chức tước rất nhẹ. Khi giao thiệp, đối xử với người khác, ba tôi luôn luôn dùng thiện đối đãi với tà ác từ những người khác. Ba tôi cố hết sức để giúp người khác.
Không cần biết việc lớn hay nhỏ, những người hàng xóm luôn luôn muốn nhờ ba tôi giúp đỡ. Đem những bình ga lớn ra ngoài hay vô nhà, hay lấy thư là những việc làm hàng ngày của ba tôi. Đôi khi hàng xóm muốn biếu xén chút ít để trả ơn. Họ thường làm món ngon để biếu ba tôi. Ba tôi từ chối tất cả.
Có một lần, một người bạn của ba tôi yêu cầu mua giùm một máy tivi. Bất ngờ anh ta đưa cho ba tôi 10 đồng thay vì đưa 100 đồng. Ba tôi im lặng trả 90 đồng bằng tiền của ba tôi cho máy tivi đó. Con trai của cô tôi bị ngã bệnh lúc giữa đêm, thậm chí cả cô và chú tôi đều đi ngủ, ba tôi thì thức để trông nom em họ tôi suốt đêm.
Vì công ty của ba tôi làm là cung cấp vật liệu, nên có nhiều người muốn đút lót ba tôi. Mỗi lần, ba tôi đều nói với họ rất nghiêm trang: “Làm như thế là sai trái. Nếu bạn gặp khó khăn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì trong quyền hạn của tôi để giúp bạn. Tuy nhiên, nếu bạn dùng cách để đút lót, thì tôi không thể giúp bạn được. “Ba tôi luôn luôn công bằng và bình đẳng, thắng thắn và thật thà. Tuy nhiên, ba tôi luôn luôn tìm cách để giúp bất cứ ai cần giúp đỡ. Ba tôi thường dùng chính tiền của ông ta để giúp họ. Mặc dầu lương bổng của ba tôi không thấp, nhưng cách sống của ông ta là làm siêng năng và sống giản dị. Rất nhiều năm qua ông ta không mua sắm áo quần mới. Nhưng cách trang phục của ông ta rất gọn gàng và sạch sẽ. Ông ta vẫn đi chiếc xe đạp cũ trong nhiều năm, tuy nhiên ông ta không bao giờ muốn thay đổi. Sau đó, tôi dùng tiền để dành của tôi và mua cho ba tôi một chiếc xe đạp mới. Ba tôi trân quý nó lắm, ông ta chùi rửa sáng bóng mỗi ngaỳ.
Còn rất nhiều ví dụ tương tự để nói lên từng thứ. Rất nhiều đồng nghiệp, hàng xóm và thân nhân cũng biết đến lòng thành thật, tốt bụng của ba tôi. Rất nhiều người cũng biết và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Vào lúc đó, càng ngày càng nhiều người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trên toàn nước. Vì ba tôi bắt đầu tu luyện sớm hơn, rất nhiều người đến gặp ông ta, hỏi han về môn pháp tu luyện này và học các bài động tác. Ba tôi tình nguyện làm việc như là một người liên lạc viên. Đây không phải là chức vụ của chính phủ hay tên chính thức, nhưng chỉ là một cái tên tình nguyện mà thôi. Hằng ngày, có hàng chục người điện thoại và gởi thư đến. Ba tôi giúp họ một cách không mệt mỏi. Vì ba tôi hưởng được rất nhiều lợi lộc từ Pháp Luân Công, ba rất trân quý pháp môn tu luyện này. Vì thế, ông ta muốn chia xẻ với nhiều người khác. Mặc dầu đôi khi cũng khó khăn, bất cứ khi nào ông ta thấy nhiều người hưởng phúc từ Pháp Luân Công, Ba tôi cảm thấy rất vui vẻ với công việc này. Mặc dầu ba tôi có rất nhiều việc để làm và vô số việc từ Pháp Luân Công, Ba tôi không bao giờ lơ là coi sóc tôi. Tôi luôn luôn là điều mà ba tôi trân quý. Với sự tận tuỵ lo lắng, tôi được sống và lớn lên trong niềm hạnh phúc, không lo lắng. Tôi không bao giờ bị đau đớn hay cô đơn. Tôi nhớ rằng ba tôi có lần được nghỉ trưa một tiếng. Mỗi ngày, ông ta đều đạp xe về nhà và nấu ăn trưa cho tôi. Hai chuyến đi và về mất 40 phút và nấu ăn mất 20 phút. Vội vã, ông ta chỉ ăn cái bánh bao và một ít dưa cải và trở lại làm việc.
Rất nhiều kỷ niệm tràn ngập trong trí nhớ tôi, từng li từng tí là những sự tận tụy săn sóc của ba tôi dành cho tôi. Sau khi đến Hoa kỳ, khác biệt về văn hoá, khó khăn về ngôn ngữ, thay đổi về môi trường, áp lực học đường, và khó khăn về kinh tế làm cho tôi cảm thấy bị đè nặng và đau đớn mà tôi chưa hề bao giờ bị trước đây. Tôi phải làm xong bài vở, thi cử cho bằng kỹ sư của tôi, làm nhiều việc khác nhau, và vượt qua khó khăn về ngôn ngữ. Tôi nhớ ba tôi vô cùng. Bất cứ khi nào nghe được giọng nói đầm ấm của ba tôi trên điện thoại, tôi tìm thấy được bình an ngay. Ba tôi luôn luôn là niềm hy vọng, là sức mạnh tinh thần của tôi.
Tôi không thể tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra. Vào ngày 20 tháng 7, 1999 Ba tôi bị kéo từ giường của ông và ném vào nhà giam vào sáng sớm. Cái gọi là “lý do” mà đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) giam tù ông là vì ông ta là một người tu luyện theo “Chân, Thiện, Nhẫn”.
Khi tôi nghe tin, tôi hoàn toàn chưng hửng, cũng giống như sét đánh ngang tai vào một ngày nắng đẹp. Tôi cảm thấy như đang rơi vào vực thẳm đớn đau. Tôi khóc liên miên. Tôi khóc nhiều đến nỗi tôi bị mù mắt tạm thời. Tôi không thể nín được, gọi tên ba tôi từng hồi. Vì ba tôi bị bắt hơn 8 năm qua, tôi không hề nghe được giọng nói của ba tôi nữa.
“Chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này?”, tôi tự hỏi. Những người tốt là những người bị bắt và giam tù. Tôi không thể chấp nhận được thực tế phủ phàng như vậy được. Trong một thời gian, tôi khóc suốt ngày và không chịu được sự bất công như vậy.
Ông nội của tôi không thể chịu được sự mất mác như thế. Ông ta phải đứng nhìn đứa con trai của mình bị giam và cảm thấy bất lực. Vào năm 2000, ông ta qua đời trong niềm cay đắng và đau khổ tột cùng và chết đứng. Ông ta không được nhìn vào mặt người con trai lần cuối!
Ba tôi bị mất cha. Tôi không thể chấp nhận bị mất người ba chính mình. Tôi không thể mất ba tôi được. Tôi khóc lóc và bất lực. Bình minh, hoàng hôn, trong gió lạnh, giữa cơn mưa — mọi nơi tôi đều nhìn thấy bóng tối chập chùng. Tôi cảm thấy mình như sắp gãy đổ.
Vào ngày 27 tháng 12, 1999, ba tôi bị kết tội với nhiều tội trạng hết sức vô lỳ và bị kết án trái phép 16 năm tù. Sau đó, họ hàng tôi nói rằng Ba tôi không được phép ngủ trong vòng 7 ngày đêm. Chúng dùng mọi thủ đoạn để tra tấn ba tôi. Trong vòng 6 tháng ngắn ngủi, ba tôi già đi hơn 10 tuổi. Trong tù, ba tôi không có tiền để mua khăn mặt hay kem đánh rằng. Áo quần ba tôi mặc là áo quần củ của tôi.
Tim tôi đau nhói lại. Chừng một năm sau đó, tôi không còn nghe tin tức gì về ba tôi nữa. Tuy nhiên, trong báo chí và trên internet tôi có thể luôn luôn biết rằng các đệ tử Pháp Luân Công bị tra tấn, hành hạ đủ thứ. Mỗi lần tôi đọc được tin như thế, tôi không thể cầm nước mắt được. Không phải tôi chỉ khóc cho các đệ tử Pháp Luân Công, mà tôi khóc cho cả ba tôi nữa. Bọn cai ngục có thể làm đủ mọi thứ! Tôi rất muốn biết tình trạng của ba tôi ra sao. Tôi thật sự muốn gặp mặt ba tôi. Đôi khi, trong giấc mơ, tôi khóc. Sau đó khi thức dậy, nước mắt vẫn còn ướt đẫm gối của tôi.
Dưới sự đau khổ như thế, vào tháng 10, 1999, công an tại Trung quốc doạ nạt tôi với thân nhân của tôi. Chúng nói rằng “Nếu Xiaodan Wang càng hoạt động tại hải ngoại, thì Zhiwen Wang càng bị đau khổ hơn nữa. Im lặng và không được làm phiền. ” Tôi đã giữ yên lặng trong thời gian quá dài. Tâm trí tôi bị sợ hãi và thất vọng khống chế cho đến năm 2001. Tôi nhận được một lá thư từ Ba tôi viết ngày 26 tháng Sáu. Trong thư này, mà ba tôi viết bí mật, Ba tôi dạy tôi rằng “Thật ra, đời sống rất tuyệt diệu. Có hạnh phúc, đen tối và đau đớn. Nếu một người thật sự đối diện trực tiếp nó, và không bị thất bại, và khổ nhục, thì người đó là sư phụ của đời sống. Một người đáng giá thì rất cao quý. Một lũ côn đồ mới đáng lo lắng”. Lá thư của ba tôi nói rõ về tâm trí đáng ngưỡng mộ của ông, không thù ghét hay phàn nàn. “Một người đáng giá thì rất cao quý”. Một câu nói đã làm cho nước mắt tôi ràn rụa. Tôi tiếc nuối một cách đau khổ. Tôi biết rằng tu luyện Pháp Luân Công đã dạy chúng ta không giận hờn, thù ghét, ích kỷ, ganh tỵ và hiềm khích. Gia đình tôi đầy đủ và hạnh phúc. Ba tôi là một người rất tốt trong số những người tốt, nhưng bây giờ ba tôi bị giam tù và bị kết án 16 năm tù. Làm sao một người tỉnh táo có thể chấp nhận được điều này? Trong nhiều năm qua, tôi đã tự hỏi mình nhiều lần. Tôi cảm thấy bất lực trong đau khổ và đau khổ nhiều hơn. Bây giờ tôi đã hiểu rõ: Im lặng là đồng loã với đảng Cộng sản Trung quốc tà ác. Tôi cảm thấy rằng tôi phải đứng lên và nói với thế giới rằng: tại Trung quốc có rất nhiều đệ tử, những người giống như ba tôi. Họ đang bị bắt giam, kết án, và thậm chí hôm nay đã trở thành nguồn cung cấp nội tạng để cấy ghép! Tôi muốn nói với mọi người rằng các đệ tử Pháp Luân Công vẫn tu luyện “Chân, Thiện, Nhẫn” mặc dầu chịu nhiều áp lực nặng nề. Tôi muốn nói với mọi người rằng tại Trung quốc, có rất nhiều người giống như tôi khi mà thân nhân, gia đình họ bị đổ vỡ, tan nát. Thân nhân của họ đã chịu đau khổ rất nhiều.
Lá thư của ba tôi và sự giúp đỡ từ các đệ tử chung quanh tôi đã cho tôi một sức mạnh lạ thường. Tôi bắt đầu bước ra khỏi vực sâu đau khổ của tôi. Tôi nói với mọi người chung quanh tôi câu chuyện của ba tôi. Tôi bắt đầu kể nhiều câu chuyện mà nhiều đệ tử giống như ba tôi đã bị tra tấn. Tôi thấy rằng trong khi tôi làm việc như thế này, tim tôi mở rộng dần dần và càng mở lớn hơn. Tôi không thể ngồi yên chịu đau khổ vì tình trạng của ba tôi. Tôi biết rằng còn có rất nhiều gia đình giống như tôi. Càng ngày càng có nhiều người đứng lên để ủng hộ chúng ta. Tôi cũng thấy rằng tôi làm vậy không phải chỉ cho tôi. Không phải chỉ một mình tôi làm như vậy. Các đệ tử Pháp Luân Công trên toàn thế giới đang nói lên những sự thật. Càng ngày càng nhiều người, cơ quan, và quốc gia đang đứng lên để ủng hộ chúng ta. Họ đưa ta ra giúp đỡ, phổ biến sự thật, và nhất là kêu gọi đảng Cộng sản Trung quốc chấm dứt chính sách khủng bố Pháp Luân Công.
Tà ác không thể thắng được chính nghĩa từ trước đến nay. Tôi tin rằng khi nhiều người biết được sự thật, thì chính sách khủng bố tà ác này phải chấm dứt. Tôi tin rằng người ba yêu quý của tôi, Zhiwen Wang, sẽ được thanh minh tên tuổi. Tôi thật sự chờ đợi cho đến ngày ba tôi được trả tự do và tôi cảm thấy ngày đó không còn bao lâu nữa.
Lòng cương quyết và chân tính của ba tôi luôn luôn cảm phục tôi. Không cần biết thời gian còn dài bao lâu nữa, và không cần biết còn bao nhiêu khó khăn đang chờ đón tôi, tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đi đến cùng. Để kết luận, tôi muốn chia xẻ một bài thơ mà tôi viết vì xúc cảm trong Chiến dịch Giải cứu Zhiwen:
Một tia sáng le lói có thể làm cháy đồng hoang,
Những tiếng kêu cho sự thật đang góp lại.
Trong đêm đen đã có ánh bình minh,
Ngày đoàn tụ với Ba không còn lâu nữa.
Dịch từ:
http://zhengjian.org/zj/articles/2007/9/7/48242.html
http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4899
Ngày đăng: 16-10-2007
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.