tật đố | Tag | Chánh Kiến Nethttps://chanhkien.orgChánh KiếnMon, 07 Apr 2025 01:25:15 +0000en-UShourly1Tận dụng môi trường ở nhà hàng để tu luyện và chứng thực Pháphttps://chanhkien.org/2020/03/tan-dung-moi-truong-o-nha-hang-de-tu-luyen-va-chung-thuc-phap.htmlSat, 28 Mar 2020 18:12:45 +0000https://chanhkien.org/?p=26120Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở Argentina [ChanhKien.org] Kính chào Sư phụ. Xin chào các bạn đồng tu. Đã tám năm trôi qua kể từ khi tôi đắc Pháp, hôm nay nhìn lại quá trình tu luyện, tôi muốn hồi tưởng lại và chia sẻ với mọi người về quá trình này. Tôi […]

The post Tận dụng môi trường ở nhà hàng để tu luyện và chứng thực Pháp first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở Argentina

[ChanhKien.org]

Kính chào Sư phụ. Xin chào các bạn đồng tu.

Đã tám năm trôi qua kể từ khi tôi đắc Pháp, hôm nay nhìn lại quá trình tu luyện, tôi muốn hồi tưởng lại và chia sẻ với mọi người về quá trình này. Tôi bước vào tu luyện ở Đài Loan, sau gần 10 năm biết về Đại Pháp thông qua mẹ tôi. Bà bắt đầu tu luyện năm 1999 ngay trước cuộc bức hại. Tôi không bao giờ để tâm khi bà nói về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chỉ nghĩ môn này tốt và đó là sở thích của mẹ, không phải của tôi. Có một chuyện, hồi tôi học đại học, mẹ tôi đã mở video chín bài giảng cho tôi xem khi tôi về thăm nhà. Tôi đã miễn cưỡng xem để bà hài lòng, nhưng lập tức ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Trong giấc mơ, Sư phụ đến gần và lấy ra thứ gì đó như một nhúm sâu đen ra khỏi tai tôi. Sau khi tỉnh dậy, tôi có các triệu chứng của bệnh cúm rồi khỏi vào ngày hôm sau. Mặc dù giấc mơ rất rõ ràng, tôi chỉ đơn giản mặc kệ nó rồi quay lại với cuộc sống người thường, tốt nghiệp đại học và hưởng thụ cuộc sống.

Vài năm sau, tôi dẫn hai con gái nhỏ sang Đài Loan để chúng được học tiếng Trung. Ở đó tôi thường tiếp xúc với các đệ tử Đại Pháp thông qua trường mẫu giáo Minh Huệ Đậu Đậu, thế nhưng tôi đã bị cuốn quá sâu vào cuộc sống người thường nên không thể nhìn nhận nghiêm túc về Pháp Luân Đại Pháp. Vài tháng trước khi chuyển qua nước Đức, điều phối viên của buổi trình diễn Hán phục Đài Loan, cũng là mẹ của một học sinh trường mẫu giáo Đậu Đậu, đã mời tôi làm người mẫu vì họ đang thiếu các học viên nữ có đủ chiều cao mặc bộ váy truyền thống. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để rèn luyện và diễn tập cho buổi trình diễn với các học viên Đài Loan. Trước mỗi buổi diễn tập, họ luôn cùng nhau học Pháp. Trên chuyến xe buýt tới buổi diễn, các học viên đọc Luận Ngữ. Tôi đã từng đọc quyển Chuyển Pháp Luân một lần từ nhiều năm trước nhưng đã gác sang một bên vì nghĩ rằng việc tu luyện quá khó khăn và mất thời gian. Lần này tôi nhanh chóng đọc lại Chuyển Pháp Luân và mong muốn được đọc mãi, cuối cùng tôi đã tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi trong đời tôi và ý nghĩa của cuộc sống. Sau nhiều năm Đại Pháp ở bên thân như vậy, cuối cùng tôi đã trở thành đệ tử Đại Pháp vào những giây phút cuối cùng khi ở Đài Loan. Đó thực sự là một kỳ tích.

Chân chính hướng nội

Do đặc thù công việc của cha mà thuở nhỏ cả nhà tôi phải di cư nhiều lần ở nhiều quốc gia. Lớn lên tôi đã học bảy trường ở năm quốc gia. Vì thế ngay từ nhỏ tôi đã ý thức rằng mình phải luôn giữ thể diện để khỏi bị xa lánh hoặc tổn thương, phải suy tính để được chấp nhận và được thích. Tôi cố gắng làm hài lòng người khác để họ thích tôi. Sự bất an này khiến tôi không đủ mạnh mẽ để giữ được lập trường và hệ quả là tôi đã đối đãi nhiều sự việc ngoài khuôn phép, gồm cả vấn đề đạo đức. Để giữ hình tượng, tôi cũng nói dối và che đậy nhiều điều. Những việc ấy đã tác động tới tính cách của tôi và sản sinh ra nhiều chấp trước. Sau khi đắc Pháp, do các khiếm khuyết về nhân cách này mà tôi đã phạm phải những sai lầm nghiêm trọng trong tâm thái và các mối quan hệ. Mỗi khi phạm lỗi, thay vì xấu hổ, ăn năn và nghiêm túc hướng nội, tôi lại tìm cách phủi bỏ trách nhiệm và vai trò của mình. Vì vậy tôi bị khảo nghiệm hết lần này tới lần khác.

Sư phụ đã giảng trong “Bài giảng thứ sáu”, Chuyển Pháp Luân:

Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.

Nhiều năm qua, tôi không thể tìm được nguyên nhân vì hướng nội chưa đủ sâu, thay vào đó lại còn chối bỏ những lỗi lầm, xem nhẹ chúng để bảo vệ bản thân. Tôi cho rằng nếu mình cứ quên hết chuyện quá khứ đi thì chúng chẳng thể khiến tôi áy náy được. Nhưng như thế đồng nghĩa với tôi không nhận trách nhiệm, tôi sẽ không bao giờ thực sự vượt qua nếu lần tới gặp chuyện tương tự.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Còn nếu có người không vượt qua được, cũng không để ý, thì sau này sẽ càng khó giữ vững hơn; đảm bảo là như vậy.

Tôi luôn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi được hạnh phúc, bình hòa và tôi thật sự biết ơn Sư phụ. Vậy tại sao tôi vẫn lặp lại sai lầm và rơi vào cái tình? Là vì tôi chưa loại bỏ các chấp trước được hình thành khi còn nhỏ. Tu luyện là một quá trình không ngừng nghỉ và chúng ta vẫn có thể bị khảo nghiệm vào phút chót. Trong giai đoạn cuối cùng này, các khảo nghiệm thậm chí còn khó khăn và phức tạp hơn. Chỉ có học Pháp và phát chính niệm một cách nghiêm túc mới giúp chúng ta tiến bước ngay chính. Ngay cả những suy nghĩ bất chính nhỏ nhất cũng khiến bạn chệch đường và thậm chí sau khi bị trượt ngã rồi bạn vẫn không để ý. Nhất là hiện nay chúng ta càng phải thanh tỉnh khi cuộc sống trở nên thoải mái và đầy đủ tiện nghi hơn.

Trong “Bài giảng thứ sáu”, Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là nghiêm túc phi thường; chư vị hơi không chú ý là có thể [bị] rớt xuống ngay, huỷ [hoại] chỉ trong một sớm; do vậy tâm nhất định phải chính.

Sư phụ với sự từ bi vô hạn luôn cho chúng ta cơ hội. Tôi dần hiểu rằng không nghiêm túc nắm bắt cơ hội là không nghiêm túc với sự tu luyện của mình, và tệ nhất là chúng ta đang lợi dụng lòng từ bi của Sư phụ và trí huệ vô biên của Đại Pháp.

Hoàn cảnh tu luyện tốt là vô cùng đáng trân quý

Chúng tôi có một môi trường tu luyện trân quý ở Buenos Aires, thủ đô của Argentina, cũng là nơi tôi sống. Các đồng tu đã hình thành chỉnh thể vững chắc và học cách phối hợp với nhau. Là một đất nước ở Nam Mỹ với tương đối ít học viên, các đệ tử Đại Pháp Argentina đã tham gia nhiều hạng mục chứng thực Pháp. Từ Thần Vận tới Epoch Times và hiện là Beauty of Life tiếng Tây Ban Nha, một trong những trang trực tuyến lớn nhất và phát triển nhanh nhất trên Facebook ở Mỹ La-tinh được điều hành bởi các học viên Việt Nam. Chúng tôi cũng có học viên hằng ngày ra Đại sứ quán Trung Quốc chứng thực Pháp. Mỗi cuối tuần chúng tôi đều đến khu phố Tàu truyền bá chân tướng cho người Trung Quốc và Argentina. Chúng tôi cũng giảng chân tướng cho các quan chức chính phủ và đang tiến hành tố tụng hình sự với Giang Trạch Dân và La Cán. Ngoại trừ người điều phối, toàn bộ học viên Argentina đều là người phương Tây. Hầu hết họ sống ở thủ đô, và 80% trong số họ đang làm việc cho các hạng mục hoặc công ty do các học viên điều hành nhằm mục đích chứng thực Pháp như Epoch Times, Beauty of Life.

Hai năm trước, tôi và mẹ đã mở một nhà hàng Đài Loan ở Buenos Aires. Chúng tôi biết rằng thức ăn ngon là cách đơn giản để tiếp cận và phát triển mối quan hệ. Một nhà hàng chất lượng cao và được nhìn nhận cũng là cách thu hút xã hội chủ lưu. Đột nhiên mọi thứ cứ thế mà đi vào quỹ đạo. Hai học viên từ thành phố khác từng học nấu ăn dời đến Buenos Aires. Không lâu sau đó, ba học viên khác đam mê nấu ăn cũng trở thành đầu bếp. Tất cả họ cùng học nấu món châu Á chỉ trong một tháng. Quả là kỳ tích, họ chưa từng biết món châu Á và chưa từng đặt chân đến đó. Rất nhanh chúng tôi tìm được một chỗ trong trung tâm thành phố nơi các trụ sở chính đều đặt ở đó, nhờ có sự trợ giúp của một học viên khi ấy đang làm bất động sản. Ở trong trung tâm thành phố đông đúc có nghĩa là chúng tôi rất nhanh chóng có được một nhóm khách hàng. Nhà hàng chúng tôi hoạt động khá tốt và ẩm thực cùng với dịch vụ được khách hàng đánh giá cao. Thành công đó không thể có nếu không nhờ các đồng tu nhân viên đã làm việc chăm chỉ và cống hiến vô tư. Nhiều người trong số họ đã từ bỏ công việc ban đầu để đến nhà hàng làm toàn thời gian, hiện nay đã có 14 đồng tu đang làm tại đây. Tất cả họ có thể chứng thực Pháp, giảng chân tướng và có thu nhập ổn định. Mặc dù là người phương Tây, nhưng tiêu chuẩn ẩm thực của nhà hàng chúng tôi cao đến nỗi người Trung Quốc đều nghĩ đầu bếp là người Trung Quốc. Đây là cơ hội quý giá vừa làm ba việc của đệ tử Đại Pháp vừa có thu nhập. Chúng tôi có một quy định rằng không một khách hàng nào ra khỏi nhà hàng mà không biết về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Hằng ngày trước khi vào việc, các nhân viên đều cùng nhau học Pháp. Lúc đầu, chúng tôi thường không học xong bài giảng do vội vã làm việc. Hiện tại mỗi sáng chúng tôi cùng nhau học một bài giảng và bắt đầu công việc trễ hơn một tiếng so với bình thường, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới công việc chút nào. Đây là ví dụ về việc mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp khi bạn đặt Đại Pháp lên hàng đầu. Từ lúc mở nhà hàng, chúng tôi cũng mở điểm luyện công gần đó, cũng gần với nhà ga chính của thành phố. Nó ở ngay con đường nơi hàng ngàn công nhân đi bộ sau khi tan ca. Luôn có một hoặc hai học viên đứng ở giữa dòng người để phát tờ rơi. Mặc dù hầu hết mọi người đều vội vã đi ngang qua, nhưng có nhiều người đã nhận tờ chân tướng và có nghĩa là họ sẽ đọc nó trên chuyến tàu về nhà.

Chỉ trích người khác vì tâm đố kỵ

Tôi rất nhanh phán xét người khác. Tôi đã từng dễ bị phật ý và tức giận nếu các nhân viên của tôi mắc lỗi. Tôi tự nhủ nhà hàng là ngành phục vụ và mỗi sai lầm đều có thể đe dọa công việc kinh doanh nên tôi có quyền chỉ trích người khác. Suy nghĩ của tôi là: “Vâng, tôi là đệ tử Đại Pháp và chiểu theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn, nhưng khi làm việc, tôi phải nghiêm khắc để người khác tránh mắc sai lầm tương tự”. Tất nhiên suy nghĩ này chỉ là lời bào chữa cho chấp trước đố kỵ ở tầng sâu hơn mà tôi đang rất chật vật vượt qua.

Thực ra mọi thứ chúng ta làm là một phần của quá trình tu luyện và ảnh hưởng đến sự tu luyện của mình. Khi tìm kiếm lý do bất nhẫn của bản thân, tôi thấy nó bắt nguồn từ việc xem bản thân là khách hàng và mong muốn được tiếp đãi tử tế. Tôi sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu bị đối xử tệ. Hướng nội sâu hơn, tôi nhận thấy tôi nghĩ bản thân mình tốt nên có quyền nghe điều lọt tai thay vì bị chỉ trích. Nghĩ rằng mình tốt và vĩ đại là dấu hiệu của sự tự phụ và nó đến từ sự kiêu ngạo, kiêu hãnh và phù phiếm, và chúng lại xuất phát từ sự đố kỵ. Tôi chán ghét sự đố kỵ và không muốn nó. Thật không may, nó là một trong những chấp trước ẩn sâu trong tôi. Tôi đã bảo vệ sự đố kỵ cả đời. Để có vẻ ngoài tử tế và quyến rũ, tôi đã ganh đua với người khác để khiến mình nổi bật, nghĩa là nhìn vào lỗi lầm và thiếu sót của người khác rồi chỉ trích họ nhằm tự tôn vinh bản thân hoặc so sánh bản thân với họ rồi tự hài lòng rằng mình tốt hơn.

Gần đây tôi có đọc một bài chia sẻ thể hội trên Minh Huệ. Đồng tu là một người ương ngạnh, luôn áp đặt ý kiến và quan điểm lên người khác. Có lần anh đánh con cho hả giận vì cô bé không vâng lời, vài năm trước tôi cũng từng đánh con gái mình. Đó là một đồng tu nam sống ở Đại lục đã bị bắt giữ bất hợp pháp rồi kết án hai năm tù. Đọc xong, tôi cảm thấy xấu hổ. Nếu như ở Trung Quốc thì tôi có thể đã bị bắt và bức hại vì xem nhẹ việc tu luyện.

Tôi khá hợp ý khách hàng và có mối quan hệ mật thiết với đa số họ. Nhưng có một khách hàng trước đây thường đi ăn với các đồng nghiệp, lại luôn thô lỗ, đặc biệt với tôi. Tôi không hiểu tại sao. Mọi người trong nhà hàng luôn cư xử thân thiện với cô, vậy mà cô vẫn luôn khinh miệt tôi. Còn tôi vẫn giữ bình tĩnh và cố gắng hành xử chuyên nghiệp trước mặt cô, nhưng trong lòng tôi rất bất bình với cách cư xử của cô ta và cảm thấy không công bằng. Một lần nọ khi tôi đang ở nước ngoài, cô ta nói với một trong các quản lý của chúng tôi rằng sẽ không đến nhà hàng này nữa vì luôn thấy tôi đối xử tệ bạc với nhân viên. Khi được nghe kể lại, tôi nghĩ: “Cô luôn đối xử tệ với tôi, mặc dù chúng tôi phục vụ cô tử tế và chuyên nghiệp, làm sao cô có thể nói tôi như vậy?” Nhìn lại tôi thấy cô nói đúng. Chúng ta là những người tu luyện, cho nên bất kỳ chỉ trích nào của người thường đều là cơ hội đề cao tâm tính. Năm ngoái, tôi đã bớt nghiêm khắc và bình tĩnh hơn. Mặc dù tôi vẫn thấy phiền khi có một nhân viên làm không như ý, tôi cố gắng không chỉ trích và nói chuyện mang tính xây dựng về cách cải thiện tình hình vào lần sau.

Quảng bá Thần Vận

Từ năm 2013, Thần Vận định kỳ biểu diễn ở Argentina. Bởi vì quốc gia này ở xa với phần còn lại của thế giới và không có quốc gia nào gần đó tổ chức biểu diễn Thần Vận, cho nên chúng tôi phải có ít nhất 10 show diễn nếu không Thần Vận sẽ mất thời gian và công sức để bay đến và biểu diễn ở thủ đô. Buesnos Aires là một thành phố hơn 10 triệu dân với đa số yêu thích văn hóa. Đồng thời Argentina có nhiều bất ổn chính trị ảnh hưởng đến nền kinh tế. Mặc dù doanh số bán vé được cải thiện hằng năm, việc tiếp thị vẫn luôn là trải nghiệm căng thẳng đến tận ngày cuối cùng.

Quá trình bán vé cho Thần Vận cũng là một quá trình tu luyện, cùng nhau phối hợp và loại bỏ chấp trước. Có lẽ chấp trước truy cầu hoàn cảnh thoải mái cần được loại bỏ nên chúng tôi phải làm việc cật lực đến ngày cuối cùng. Lo lắng và căng thẳng – đây là những trạng thái liên quan đến tình và chấp trước sợ hãi thất bại. Trong khi một bậc chân tu sẽ kiên định đi trên con đường của riêng mình với một tâm thái kiên định và chính trực.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ luôn nhắc nhở chúng ta:

Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.

Trong ba mùa lưu diễn gần đây, nhà hàng cũng tài trợ và chuẩn bị các món ăn cho các nghệ sĩ Thần Vận khi họ tới thủ đô. Học viên từ khắp nơi trên Argentina đã tới nhà hàng để giúp nấu ăn cho các nghệ sĩ. Đây cũng là cơ hội rất tốt cho những ai ở xa cùng đến phối hợp với mọi người. Nhiều học viên chia sẻ rằng họ đã học được cách đặt Đại Pháp và Thần Vận lên hàng đầu từ lần kinh nghiệm này, khiêm tốn phối hợp và xem trọng phối hợp nhóm vững chắc thay vì tu luyện đơn độc.

Chúng tôi đã rất nỗ lực để đảm bảo các khách quen có thể xem Thần Vận. Nhiều người đã mua vé trong những năm qua.

Một trong những khách quen nói anh đã xem Thần Vận vào năm ngoái nhưng không nhớ rõ ràng. Dường như anh không hiểu thông điệp của Thần Vận. Khi anh tới nhà hàng, chúng tôi đã trao đổi rất nhiều về Thần Vận. Một ngày nọ anh đột nhiên ghé qua và đưa tiền nhờ chúng tôi mua giúp một vé và chúng tôi đã mua cho anh vé của suất đầu tiên. Mấy ngày sau chúng tôi rất ngạc nhiên khi lại gặp anh ở nhà hát, anh nói anh không chỉ mua vé xem lần thứ hai mà còn dẫn theo cha và em gái.

Chúng tôi có rất nhiều thực khách từ Hoa Kỳ, Úc, châu Âu và Mexico. Nhiều người trong số họ bộc bạch rằng đã từng nghe qua Thần Vận hoặc xem qua quảng cáo nhưng chưa đi xem lần nào. Nhưng sau khi nghe chúng tôi chia sẻ về Thần Vận, họ nói sẽ thử đi xem sau khi về quê nhà.

Trong quá trình tu luyện, tôi đã nhiều lần thể nghiệm kỳ tích và ân điển của Đại Pháp. Mặc dù vấp ngã nhiều lần trong tu luyện, nhưng Sư phụ và Đại Pháp vô biên luôn ban cho hy vọng và cơ hội để thông qua tu luyện vững chắc mà đề thăng bản thân. Tôi cảm tạ Sư phụ đã ban cho các cơ hội ở Argentina, nơi chúng tôi có thể làm việc, kiếm thu nhập đồng thời chứng thực Pháp, giảng chân tướng và cho mọi người thấy được nét đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Với những cơ hội này, nếu chúng ta làm tốt, có thể đồng thời vừa tu luyện, trừ bỏ chấp trước và thăng hoa bản thân. Đây là từ bi vô hạn mà Sư phụ giao cấp không những cho chúng ta, các đệ tử của ngài, mà còn cho tất cả chúng sinh. Tôi không muốn quên mất điều này và không thể phụ lòng từ bi của Sư tôn cho xứng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Sư phụ đã kéo dài thời gian để các đệ tử Đại Pháp đề cao trong tu luyện, thực hiện thệ ước cũng như trao cho nhân loại cơ hội tránh bị hủy diệt và có được tương lai tươi sáng. Cũng như thông điệp hy vọng của Thần Vận, chúng ta các đệ tử Đại Pháp có trách nhiệm bang trợ Sư phụ truyền tải đi thông điệp lớn này.

Sau cùng tôi muốn chia sẻ lời này của Sư phụ trong Lời chúc gửi Pháp hội Argentina 2016:

Tuy nhiên Pháp to lớn nhường này, truyền ra ở thế gian thì cũng nhất định có mục đích của mình. Là vì đạo đức xã hội đang bại hoại, đạo đức nhân loại thấp kém sẽ mang đến nguy hiểm cho nhân loại, do đó Đại Pháp là vì để cứu độ chúng sinh mà truyền ra thế gian, cho nên đệ tử chân tu là có trách nhiệm cứu độ chúng sinh.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi, cảm tạ các bạn đồng tu.

Dịch từ: https://www.pureinsight.org/node/7498

The post Tận dụng môi trường ở nhà hàng để tu luyện và chứng thực Pháp first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tiểu đệ tử trưởng thành trong Đại Pháphttps://chanhkien.org/2020/03/tieu-de-tu-truong-thanh-trong-dai-phap.htmlMon, 23 Mar 2020 13:39:01 +0000https://chanhkien.org/?p=26119Một đệ tử Đại Pháp tại New York [ChanhKien.org] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi là một tiểu đệ tử Đại Pháp bắt đầu tu luyện cùng cha của mình vào năm 2005. Kể từ đó, 13 năm đã trôi qua. Nhiệm vụ của một đệ […]

The post Tiểu đệ tử trưởng thành trong Đại Pháp first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Một đệ tử Đại Pháp tại New York

[ChanhKien.org]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một tiểu đệ tử Đại Pháp bắt đầu tu luyện cùng cha của mình vào năm 2005. Kể từ đó, 13 năm đã trôi qua. Nhiệm vụ của một đệ tử Đại Pháp là chứng thực Pháp. Trong quá trình tu luyện, tôi từ một đứa trẻ không biết gì đã trở thành một học sinh trung học. Tôi biết rằng đó là một quá trình tu luyện dài và gian khổ. Bởi vì chúng ta trong mê lạc, chúng ta nên đề cao bản thân thông qua việc tu luyện tâm tính.

Tôi đang đối mặt với một thế giới đầy cám dỗ và tôi có đủ loại chấp trước, như là: tâm hiển thị, dựa dẫm, tật đố, tranh đấu, tức giận, sợ hãi, cảm xúc tình cảm, thích hoặc không thích v.v. Tất cả những chấp trước này đã thành những trở ngại lớn trên con đường tu luyện của tôi. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về những năm tháng trừ bỏ các chấp trước của mình.

Tâm hiển thị

Từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm nhận được mình có tâm hiển thị mạnh mẽ. Khi đạt được một thành tích nho nhỏ, tôi đã rất háo hức khoe với mọi người, và hạnh phúc khi được mọi người ngưỡng mộ. Thời gian trôi qua, chấp trước này dần trở nên tồi tệ hơn. Ở bề ngoài tôi trông có vẻ khá khiêm tốn khi được mọi người khen ngợi, nhưng bên trong tôi thì vỡ òa vui sướng. Tôi rất háo hức cho người khác thấy những gì mà tôi đã đạt được.

Tôi biết nó nghiêm trọng như thế nào và muốn thoát khỏi nó. Nhưng tôi không thể tu bỏ và luôn muốn thể hiện.

Tôi nên phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này, nhưng tôi chỉ nhận ra nó sau khi một sự việc nào đó đã xảy ra rồi. Mỗi lần tôi đều hối hận về những gì mình đã làm, và quyết định sẽ làm tốt hơn vào lần sau. Tôi cần giữ được tâm thái bình tĩnh và ôn hòa. Sau đó, khi có một khảo nghiệm khác, tôi đã có thể vượt qua.

Trong lớp học vẽ ở trường của tôi, một số bức tranh sẽ được chọn để tham gia triển lãm công cộng ở Long Island, New York. Tôi sử dụng màu nước để vẽ một bức chân dung tự họa với hai màu đặc biệt khác nhau. Sẽ không Chân nếu tôi nói rằng tôi không muốn được chọn. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng bình tĩnh và không để tâm nhiều đến nó. Đến một ngày, ở lớp, tôi đã không có tên trong danh sách những người thắng cuộc. Tuy nhiên, một bạn cùng lớp có tên giống với tôi đã được chọn. Nhìn thấy cô ấy khoe trước mặt người thân trong gia đình và các bạn cùng lớp, tôi đã cảm thấy thật thất vọng. Tôi biết rằng nên buông bỏ chấp trước này và phát chính niệm thanh trừ chúng.

Nhiều khảo nghiệm nữa đến và chạm vào tâm can của tôi. Ngay khi tôi cảm thấy thoải mái hơn, giáo viên nói với tôi rằng tác phẩm của tôi đã được chọn. Cách mà giáo viên đọc tên của tôi không rõ và thay vào đó nghe giống như tên một bạn cùng lớp với tôi.

Khi nghe tin bất ngờ này, tôi rất hạnh phúc và ngay lập tức muốn khoe khoang. Khi tôi thấy những suy nghĩ này của mình, tôi nhận ra đã đến lúc buông bỏ chấp trước cuồng nhiệt và thể hiện này. Tôi nhận ra đây là một khảo nghiệm mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi bình tĩnh lại và phát chính niệm. Vài phút sau, tôi cảm thấy mình đã loại bỏ được một khối u ác tính đang phát triển bên trong cơ thể và cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng.

Gốc rễ của tâm lý dựa dẫm

Xã hội người thường là một thùng thuốc nhuộm khổng lồ. Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã cố gắng để loại bỏ các chấp trước. Tuy nhiên, nguyên nhân gốc rễ là chấp trước dựa dẫm. Sư phụ đã giảng trong “Tiến đến viên mãn”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II:

Con người tại thế gian mang những tâm theo đuổi truy cầu và nguyện vọng tốt đẹp như thế thì không có sai; nhưng là người tu luyện thì tất nhiên không thể được. Tuy rằng chư vị có thể từ tác dụng của những tư tưởng như thế mà nhập môn Đại Pháp, nhưng rồi trong quá trình tu luyện cần phải tự coi mình là người tu luyện; sau khi tinh tấn đọc sách và học Pháp thì nhận rõ được suy nghĩ nào của bản thân đã đưa đến tu luyện Đại Pháp vào lúc bản thân mình nhập môn Đại Pháp. Sau khi tu luyện một [giai] đoạn thời gian rồi, thì phải chăng vẫn còn là những suy nghĩ ban đầu, phải chăng là cái tâm ấy của con người vẫn lưu bản thân tại đó? Nếu như thế, thì không thể tính là đệ tử của tôi; chính vì tâm chấp trước căn bản kia chưa vứt bỏ, không thể ngay từ Pháp mà nhận thức Pháp.

Tu luyện là nghiêm túc, và tôi dần bắt đầu hiểu được ý nghĩa của nó khi lớn lên. Trước đây thái độ của tôi đối với Đại Pháp giống như những gì Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Là một người tu luyện bình thường, thuộc hạng “trung sỹ văn Đạo”, luyện cũng được chẳng luyện cũng xong.

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cha đã luôn theo sát tôi, cho dù tôi ra ngoài để chứng thực Pháp hay giảng chân tướng, hay đọc những bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên Minh Huệ, hầu hết mọi việc đều được cha tôi sắp xếp. Tôi chỉ làm theo hướng dẫn của cha giống như một thợ chạm gỗ [học nghề] và nếu không có người theo sát, tôi sẽ giống như một khúc gỗ bị bỏ đi.

Tôi coi đó là điều hiển nhiên và nếu không có sự đốc thúc từ cha mình thì dường như tôi cũng sẽ bỏ học Pháp luôn. Năm 2013, mẹ và tôi tới Mỹ quốc. Vì chấp trước an dật, tôi đã nghỉ học Pháp và luyện công cho đến khi cha tới Mỹ định cư với chúng tôi hai năm sau đó.

Tôi nhớ cha đã gọi điện thoại cho tôi khi ông còn ở Trung Quốc. Cha đã nhìn thấy trong mơ những tòa nhà lớn đổ xuống như hiệu ứng domino. Khi ông ấy thấy chúng đều đổ về hướng của tôi, ông đã chạy tới nói tôi mau rời đi. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nhận ra chấp trước của mình vào sự dựa dẫm, không chỉ trong việc học Pháp và luyện công mà còn cả trong cuộc sống người thường. Chấp trước của tôi đã trở nên tồi tệ hơn. Chẳng hạn, tôi không dám giao tiếp với người lạ, tự trả tiền, làm việc nhà. Mọi việc của tôi đều cần có cha mẹ giúp đỡ.

Tôi đã không quan tâm tới bất cứ điều gì trong nhà và tránh phải làm chúng. May mắn thay, suốt những năm này, với sự giúp đỡ của các đồng tu và thông qua việc hướng nội tìm, tôi đã không còn nghe thấy mọi người đề cập đến vấn đề này trong một thời gian dài. Tôi đã trở nên tự lập hơn. Mặc dù đôi khi tôi không siêng năng học Pháp và luyện công, tôi vẫn cảm thấy mình đang tiến bộ mỗi ngày.

Nếu không trừ bỏ tâm tật đố thì không đắc được chính quả

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.

Tôi chưa bao giờ nhận ra tâm tật đố của mình, và ngay cả khi nhận ra nó, tôi sẽ tìm lý do để che đậy nó.

Trong quá trình tu luyện, tôi chú ý đến tâm tật đố của mình. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tâm tật đố chỉ giới hạn ở việc tôi ganh ghét những người tốt hơn mình. Sau khi học Pháp, tôi nhận ra xem thường người khác cũng là tâm tật đố. Điều này đã thay đổi nhận thức của tôi về tâm đố kỵ và bây giờ tôi đã biết vì sao tôi không thể tìm thấy chấp trước này. Đó là bởi vì tôi đã không dành nhiều thời gian học Pháp. Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã tìm ra chấp trước này.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Khi nghiệp lực đang trong quá trình chuyển hoá, để có thể giữ vững bản thân—chứ không biểu hiện như người thường vốn hay làm sự tình tệ hơn—thì bình thường chúng ta [luôn] phải bảo trì tâm từ bi, tâm thái hoà ái. Khi đột nhiên gặp một vấn đề nào đấy, thì chư vị sẽ có thể xử lý nó được tốt.

Sư phụ cũng giảng trong Chuyển Pháp Luân:

Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.

Ở trường, tôi muốn xua tan những áp lực và các mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp. Ví dụ, tôi cảm thấy áp lực khi tiếng Anh của tôi không tốt. Tôi thấy không vui khi những người khác làm tốt bài kiểm tra. Với những bạn học giỏi hơn trong lớp, tôi nghĩ: “Mình có thể làm tốt hơn họ ấy chứ, chẳng qua là mình không muốn ganh đua với họ mà thôi”. Đây là một chấp trước lớn nhưng tôi đã không nhận ra nó cho đến gần đây. Khi tôi thấy chấp trước này xuất hiện, tôi đã phát chính niệm ngay lập tức. Khi tôi không thừa nhận chúng, tôi cảm thấy mình trở nên thanh tĩnh hơn. Tôi rất biết ơn vì Sư phụ đã gia trì để tôi có thể vượt qua chúng một cách dễ dàng.

Chấp trước vào tâm tranh đấu

Tâm tranh đấu giống như một quả bom hẹn giờ trong cơ thể tôi nhưng tôi đã không nhận ra nó. Tuy nhiên, khi một vấn đề phát sinh, chấp trước này sẽ xuất hiện. Tôi nhận thấy vấn đề này khá nghiêm trọng và nó có hai loại biểu hiện. Một là không lắng nghe người khác. Khi một sự việc xảy ra, tôi sẽ tìm cách chứng minh mình đúng và không chấp nhận chỉ trích. Do đó, mỗi khi có khảo nghiệm tâm tính thì đều mang lại kết quả không vui. Mặc dù tôi sẽ thấy vấn đề của mình ngay sau đó, tôi vẫn không thể kiểm soát bản thân và cảm thấy điều này thật không công bằng và đã không đề cao được tâm tính của mình. Điều này đã kéo dài khá lâu. Cuối cùng, tôi phải bình tĩnh để hướng nội chân chính. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”. Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho tôi đề cao hay sao? Khi tôi cảm thấy mình sai, tôi liền muốn giải thích; điều đó không có nghĩa là tôi không có tâm tranh đấu. Khi tôi tranh luận, thì chẳng phải tôi đang dùng quan niệm của người thường hay sao? Không còn nghi ngờ gì về việc tại sao thật khó để vượt qua khảo nghiệm này. Khi nhận ra chấp trước này, tôi cảm thấy mình đã trút bỏ được một gánh nặng lớn.

Loại thứ hai là chấp trước của tôi vào lợi ích. Khi học lớp PE, chúng tôi có một vài cuộc thi. Giáo viên chia lớp tôi thành bốn nhóm và có những luật chơi được quy định trước khi trò chơi được bắt đầu. Đối thủ của chúng tôi dường như đã phá vỡ luật chơi và tôi nghĩ chúng tôi nên được cộng thêm điểm. Tuy nhiên, những thành viên trong nhóm chúng tôi lại rất lịch sự, điều đó khiến tôi thật sự tức giận. Sư phụ đã giảng trong :Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ:

Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp.

Tôi nhận ra mình đã làm Sư phụ thất vọng. Tôi đã tu luyện được hơn 10 năm, nhưng ngay cả một người thường cũng từ bi hơn tôi. Tôi dễ bị cảm xúc dẫn động và cảm thấy đôi khi mình cư xử không bằng một người thường. Tôi nên tu luyện tinh tấn hơn.

Trong quãng đường tu luyện của mình, thế giới người thường tràn đầy những cám dỗ, và đã tác động đến tôi rất nhiều. Tôi nhận thấy mình còn rất nhiều chấp trước chưa được tu bỏ. Chẳng hạn như sắc dục, một chấp trước nguy hiểm. Tôi cảm thấy may mắn vì tôi có một môi trường tu luyện rất tốt, cha tôi thường xuyên hỗ trợ tôi. Các đồng tu cùng nhau chia sẻ, đối chiếu việc học Pháp và đề cao tâm tính với nhau.

Tôi cũng ngộ ra rằng nếu như một đệ tử Đại Pháp đề cao trong tu luyện, chúng ta có thể làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, chúng ta có thể hoàn thành sứ mệnh. Nếu chúng ta chùn bước, chúng ta không thể hoàn thành được việc mà chúng ta cần phải làm.

Tôi hy vọng tôi luôn có thể giữ được tâm thái hòa ái và từ bi, bắt kịp tiến trình Chính Pháp, cứu nhiều người hơn nữa, để con người thế gian minh bạch hơn vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, và trở về ngôi nhà chân chính của mình.

Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu đã cho tôi cơ hội đề cao bản thân. Xin hãy chỉ ra những điều chưa phù hợp!

Dịch từ: https://www.pureinsight.org/node/7498

 

The post Tiểu đệ tử trưởng thành trong Đại Pháp first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>