Người làm việc ác Trời giáng hỏa hoạn, Thần bất đắc dĩ phải bỏ đi



Tác giả: Đại Nguyên

[Chanhkien.org] Con người làm chuyện xấu quá nhiều, sẽ có các loại thiên tai nhân họa xuất hiện. Xem ra thì ngẫu nhiên, kỳ thực đều là thiên ý. Mà loại thiên ý này cũng là điều bất đắc dĩ của Thần.

Trong thị khu Lợi Châu có một người cả ngày tóc tai bù xù, đi chân trần, mặc áo vải ngắn. Khi nói chuyện với mọi người, người này nói rất nhiều điều là việc trên trời. Có lúc bắt gặp được giấy bút, thì anh ta hớn hở vẽ lâu đài cung điện, các nhân vật bên trong đó cầm nhạc khí trên tay; hoặc là vẽ rồng cùng các loại loan điểu phượng hoàng trong mây và sương mù. Buổi tối thì anh ta ngủ ở trong miếu. Mọi người gọi anh ta là Thiên Tự Tại.

Phía nam Lợi Châu có một cái chợ, [nơi này] tiếng người náo nhiệt. Buổi tối một ngày nọ, lửa bùng lên trong chợ, khói dày đặc cùng hỏa diệm (lửa) ngợp trời. Thiên Tự Tại ở trong miếu lẩm bẩm: “Người nơi này làm xằng làm bậy lâu nay, Ông Trời sẽ diệt bọn họ.” Nói xong dùng tay vốc nước trong bồn đá đặt trước bậc thềm mà vẩy lên trời. Lập tức có một luồng khí đặc biệt từ cửa miếu bay ra ngoài, biến thành một trận mưa lớn như trút nước, dập tắt toàn bộ ngọn lửa đang cháy rừng rực. Sau sự việc này, chưởng quản thần miếu thường đem chuyện này nói với người khác, vì vậy, Thiên Tự Tại liền lặng lẽ rời đi. Về sau, nơi này quả nhiên bị một trận hỏa hoạn đốt trụi. Ứng nghiệm lời Thiên Tự Tại đã từng nói.

Thiên Tự Tại cũng từng thử cải biến kết cục sự việc, cho nên anh ta mới sử dụng thần thông dập lửa. Chỉ là con người đã biến thành xấu, Thần Tiên cũng không còn cách nào khác. Thiên Tự Tại khi thấy loại kết cục như vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn việc rời đi. Lần thứ hai hỏa hoạn xảy ra vẫn là cháy hết sạch nơi đó.

Nguyên văn:

Lợi châu thị triền trung, hữu nhất nhân, phi phát tiển túc, y đoản bố nhu. Dữ nhân ngữ, đa thuyết thiên thượng sự. Hoặc ngộ chỉ bút, tắc hân nhiên hoạ lâu đài nhân vật, chấp trì nhạc khí, hoặc vân long loan phượng chi tượng. Dạ tắc túc thần miếu trung. Nhân vị chi thiên tự tại. Châu chi nam hữu thị, nhân thậm điền yết. Nhất tịch hoả khởi, yên diễm tuyên thiên. Thiên tự tại vu miếu trung độc ngữ viết: “thử phương nhân vy ác nhật cửu, thiên tướng sát chi.” toại dĩ thủ thám giai tiền thạch bồn trung thuỷ, vọng không kiêu sái. Thuân tuần hữu dị khí tự miếu môn xuất, biến vy đại vũ, tận diệt kỳ hoả. Chưởng miếu giả vãng vãng dữ nhân thuyết chi, thiên tự tại toại tiềm độn khứ. Kỳ hậu cư nhân quả vy đại hoả phiêu đãng, thuỷ tín tiền ngôn hữu chinh. (xuất tự cổ tịch 《dã nhân nhàn thoại 》)

Trong chợ Lợi Châu, có một người, đầu bù chân trần, mặc áo vải ngắn. Cùng người ta nói chuyện, phần nhiều là về việc trên trời. Hoặc khi bắt gặp giấy bút, thì vui vẻ vẽ nhân vật ở lâu đài, tay cầm nhạc khí, hoặc vẽ rồng mây loan phượng. Đêm thì ở trong thần miếu. Người ta gọi là Thiên Tự Tại. Phía nam của châu có ngôi chợ, tiếng người ồn ã. Một đêm lửa bùng lên, khói lửa ngợp trời. Thiên Tự Tại ở trong miếu tự nói một mình: “Người nơi này làm ác lâu ngày, là trời muốn giết.” Bèn lấy tay thò vào nước trong bồn đá trước thềm, tưới vẩy vào không trung. Trong khoảnh khắc có luồng khí kỳ dị từ cửa miếu bay ra, biến thành mưa to, diệt hết lửa nọ. Người chưởng miếu thường hay nói lại cho mọi người, Thiên Tự Tại bèn lén đi mất. Sau đó người ở đấy quả nhiên bị hỏa hoạn thiêu sạch, chứng minh lời nói ban đầu. (Xuất xứ từ sách cổ “Dã nhân nhàn thoại”)

Dịch từ:

https://www.zhengjian.org/node/261653



Ngày đăng: 05-11-2020

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.