Luân hồi ký sự: Nỗi bi ai của Pháp vương Phượng Hoàng
Tác giả: Khải Hàng
[ChanhKien.org] Trong đại khung vũ trụ, ở một tầng thứ rất cao, có một thế giới thiên quốc vô cùng mỹ lệ gọi là “Dung Quang thế giới”. Vàng và ngọc bích ở khắp mọi nơi trên Dung Quang thế giới, rực rỡ và huy hoàng – vẻ đẹp là nằm ngoài sự mô tả của ngôn ngữ con người. Có vô lượng chúng sinh ở đó, tất cả đều là các loài chim khác nhau. Một số trông giống những loài ở thế giới con người, như họa mi, hoàng yến, vàng anh, chim sẻ, v.v. nhưng chúng đẹp hơn rất nhiều. Ngay cả chim sẻ ở đó cũng có những đôi cánh bằng vàng. Không có quạ đen, diều hâu hay chim ưng ở đó. Những con hạc tiên cũng không có ở đó bởi vì chúng không thuộc thể hệ ở đây. Một Phượng Hoàng cao quý và vĩ đại nhất chủ tể thế giới này. Cô là Pháp vương ở đó, tên gọi là “Pháp vương Phượng Hoàng”. Ở cùng tầng thứ với Dung Quang thế giới là các thiên quốc khác với những chúng sinh mang hình dáng con người.
Kinh qua thời gian dài đằng đẵng của vũ trụ, Pháp vương Phượng Hoàng chứng kiến sự biến dị trong thế giới của cô. Tư niệm của các chúng sinh không ngừng phát sinh, và cô tìm kiếm hết sức một giải pháp. Đúng lúc ấy, Đức Phật Chủ hạ thế truyền Pháp, Vua các giới nhộn nhịp xuống theo. Pháp vương Phượng Hoàng đã từ bỏ vinh diệu là một vị Thần để gia nhập hàng ngũ. Khi các chúng sinh trong thế giới của cô chứng kiến điều này, họ đã hứa là sẽ đợi tới khi cô trở về. Trong quá trình đi xuống uy nghiêm và bi tráng, Pháp vương Phượng Hoàng đã phải chịu đủ loại khổ nạn. Đức Phật Chủ, Pháp vương Phượng Hoàng và các vị Vua khác đã đóng một vở kịch tuyệt vời trong Tam Giới để đặt nền móng cho sự hồng truyền của Đại Pháp trong tương lai.
Sau ức vạn năm chờ đợi và hàng ngàn năm luân hồi, cuối cùng thời khắc Đại Pháp hồng truyền đã tới. Tuy nhiên, Pháp vương Phượng Hoàng giờ đã trở thành một người hưởng lợi từ chế độ đỏ, trở thành thành viên của tà đảng, làm bí thư đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tại một nhà máy nọ. Lúc đầu, ông làm ngơ trước thực tế rằng các thành viên gia đình ông đã được hưởng lợi ích cả tâm lẫn thân nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Và rồi vào năm 2005, trong cơn ốm nặng, ông đã bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp nhờ sự thuyết phục của gia đình. Nhưng ông vẫn uống thuốc sau khi tập, và không thể vứt bỏ chấp trước vào bệnh tật. Khi triệu chứng trở nên nghiêm trọng, ông đã tới bệnh viện, nhưng cuối cùng ông đã không khỏe lại được. Sư phụ đã cho ông thêm thời gian, nhưng ông lại nói rằng ông đã cho Đại Pháp thêm thời gian, tức là nếu bệnh của ông lành thì ông mới công nhận năng lực của Đại Pháp. Ông đã không tôn trọng Sư phụ và Đại Pháp khi cố gắng mặc cả với Sư phụ. Ông cũng không hiểu tại sao các đồng tu của ông lại cứu độ chúng sinh, mà nghĩ rằng họ đang đối địch với ĐCSTQ. Ông đã thoái đảng nhưng vẫn nghĩ rằng ĐCSTQ là tốt vì đảng đã trả lương cho ông. Trong ngày Quốc Tang, ông đã xem lễ kỷ niệm của ĐCSTQ trên TV, cho rằng lực lượng của ĐCSTQ là lớn mạnh khiến ông có cảm giác tự hào. Ông đã tu luyện với trạng thái như vậy trong ngần ấy năm trời. Ồng học Pháp nhưng không đắc Pháp. Kết quả vào năm 2009, ông đã ra đi trong sự hối tiếc.
Khi ông bị bệnh nặng, tôi đã phát chính niệm cho ông và thấy được nguồn gốc của ông – Pháp vương Phượng Hoàng.
Vào ngày ông qua đời, khi đang phát chính niệm cho ông, tôi đã trông thấy một Phượng Hoàng. Với đôi cánh mỹ lệ nhưng bị bao phủ bởi một lớp dày vật chất màu đen, cô muốn bay lên nhưng bị rớt xuống đất. Những vị Kim Cang hộ Pháp ở Dung Quang thế giới – bốn Thần chim lớn màu trắng, đoan trang và cao quý – đã chứng kiến cảnh này và đi xuống để giải cứu vị Vua của họ mà không hề do dự. Họ cũng biết rằng các sinh mệnh cao tầng không được phép tùy tiện đi xuống dưới vì Pháp của vũ trụ ước chế tất cả. Nhưng họ nghĩ rằng họ phải có trách nhiệm giải cứu Chủ của mình, nguyện vọng duy nhất của họ lúc ấy là “Cứu Chủ”. Ngay khi vừa đi xuống, họ bị giải thể ngay tức khắc. Các chúng sinh ở Dung Quang thế giới bàng hoàng và tuyệt vọng. Rồi tôi trông thấy học viên ấy đi về phía tôi với một nụ cười. Đột nhiên ông ấy mửa ra một búng máu dài và một hình tượng ác long xuất ra từ xương sống của ông. Nguyên là vì ông cho rằng tà đảng là tốt, nên rốt cuộc ông đã bị tà linh khống chế.
Vào ngày ông qua đời, tôi vẫn tiếp tục phát chính niệm cho ông. Tôi trông thấy Phượng Hoàng nằm trên đất với đôi cánh bị gẫy. Cô đã khóc thảm thiết. Rồi cánh cổng Địa Ngục mở ra, cái này nối tiếp cái kia, cho tới cổng thứ 17. Tâm trí tôi kinh hoàng, thượng giới cũng ai thán. Ngay lúc cô rớt xuống Địa Ngục, Dung Quang thế giới không ngừng đổ sụp xuống. Mọi chúng sinh hoang mang tìm cách tẩu thoát trong vô vọng nhưng không có nơi nào để ẩn trốn. Cảnh tượng bi thương nhất trong vũ trụ diễn ra ngay trước mặt tôi. Cuối cùng, Dung Quang thế giới toàn bộ bị tiêu hủy, chỉ còn lại một cái bệ màu trắng như lưu lại cho vũ trụ bao la một quá khứ huy hoàng.
Khi người học viên này là bí thư đảng trong nhà máy, ông đã biển thủ công quỹ và có quan hệ bất chính với phụ nữ, cũng sát sinh nữa. Ông đã phải xuống tầng thứ 17 của Địa Ngục để bị trừng phạt trong 20 năm, chịu những hình phạt như đánh roi, đánh gậy, rút gân, v.v. Răng của ông cũng bị bẻ hết, máu chảy lai láng. Nửa tháng sau, ông đã trả hết tội nghiệp và được trở lại thiên đình chờ an bài chuyển sinh. Tại nhân gian tuy mới chỉ là nửa tháng nhưng đã là 20 năm dưới Địa Ngục. Ông giờ trông giống như một đứa trẻ và còn nhăn mặt làm trò hề với tôi. Một tháng rưỡi sau, ông đầu thai vào một gia đình học viên và là một bé gái. Trước lúc lâm chung, vợ của ông, người cũng là một đệ tử Đại Pháp, đã liên tục nói với ông rằng hãy tiếp tục tu luyện vào kiếp sau. Ông gật đầu. Có lẽ đây chính là nhân duyên khiến ông chuyển sinh vào một gia đình đệ tử Đại Pháp.
Nguyên ban đầu để cứu độ chúng sinh của mình, Pháp vương Phượng Hoàng vĩ đại đã từ bỏ sự huy hoàng của một vị Thần để đi xuống mà không hề do dự. Giờ Dung Quang thế giới không còn tồn tại nữa, các chúng sinh mà cô quyến luyến vô hạn đã hoàn toàn bị tiêu hủy. Tôi hy vọng rằng cô có thể đắc Pháp lần nữa và có tương lai tốt đẹp. Nhưng tôi đoán cô sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ huy hoàng nữa, nếu không, làm sao cô sống nổi?
Tôi viết bài này để cảnh tỉnh các đồng tu rằng Đại Pháp là từ bi nhưng cũng uy nghiêm. Người tu luyện nhất định phải đồng hóa vô điều kiện với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ mới có thể quy chính tự kỷ, phản bổn quy chân, trở về ngôi nhà thực sự của bản thân mình.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2010/12/15/70283.html
http://pureinsight.org/node/6089
Ngày đăng: 06-02-2011
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.