Vở kịch kết thúc đừng quên về nhà



Tác giả: Mai Quy

[ChanhKien.org]

Lúc còn nhỏ không có mấy hoạt động vui chơi nên tôi thích đi xem kịch cùng với người lớn, chẳng cần biết xem có hiểu hay không, chủ yếu là vì rất náo nhiệt. Nhưng mỗi lần vở kịch kết thúc, đều có những đứa trẻ không tìm được cha mẹ của chúng, người lớn thì không tìm thấy con cái của mình. Một khung cảnh khác hiện lên, nào là tiếng khóc, nào là tiếng kêu gào thật hỗn loạn.

Khi xem kịch mọi người đều muốn đứng gần hơn để xem, kỳ thực nếu đứng từ xa xem, nó còn có một dư vị khác. Nếu đứng từ xa nhìn sẽ thấy sân khấu kịch biến thành nhỏ, nhưng sân khấu nhỏ bé đó kết hợp cùng với đám người trên và dưới sân khấu đã trở thành một sân khấu lớn khác, người hát kịch và khán giả đều trở thành những nhân vật trong vở kịch.

Càng xa, càng xa hơn nữa thì sân khấu kịch cũng càng lúc càng lớn, người trong vở kịch cũng càng lúc càng nhiều.

Người ta thường coi người hát kịch là con hát, coi bản thân như khán giả, khách xem kịch. Có ai mà không biết nếu đứng từ xa xem, bất kể là trên sân khấu hay dưới khán đài, người hát hay là người xem kỳ thực đều là nằm trong một vở kịch, đều là một nhân vật nhỏ trong vở kịch lớn, vở kịch kết thúc thì đều cần phải về nhà.

Vở kịch có đặc sắc đến mấy thì nó cũng chỉ là kịch, không phải là cuộc sống chân thực, càng không phải là mục đích của sinh mệnh. Vở kịch có dài đến đâu cũng sẽ đến lúc kết thúc; kịch có náo nhiệt đến đâu cũng phải tan. Dù bạn có đắm chìm vào vở kịch sâu đến đâu, diễn có nhập vai đến đâu hay xem say sưa đến mức nào, một khi vở kịch kết thúc, bạn sẽ đi về đâu?

Đáng tiếc, có người vì quá mê đắm trong vở kịch mà coi các nhân vật trong vở kịch như chính bản thân mình, đã bị mê lạc trong vở kịch. Một trái tim cứ tùy theo tình tiết của vở kịch mà nhấp nhô lên xuống; bị mắc vào danh lợi tình thù, tham sân si trong vở kịch như lạc vào trong mê cung không biết phải làm gì. Cũng như những đứa trẻ thất lạc năm đó, gào khóc vì không tìm được cha mẹ.

Chờ đến khi vở kịch kết thúc, nếu vẫn chìm đắm trong vở kịch thì làm sao bạn có thể tìm được đường về nhà? Sau đó đợi đến khi mọi người giải tán, bạn sẽ càng mơ hồ và còn hối hận đến thấu tận xương tủy.

Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi sẽ đi về đâu? Đây chính là ba câu hỏi cuối cùng của nhân loại. Ngày nay, có một vị Thánh giả vĩ đại đã đưa ra câu trả lời trong bài viết Vì sao có nhân loại. Chúng ta đều là con dân của Sáng Thế Chủ từ Thiên Thượng đến, sau khi thăng hoa tẩy tịnh cần phải quay về Thiên Thượng.

Vạn cổ nhân gian chỉ là một vở kịch, lúc tấm màn kéo lên và hạ xuống đã diễn giải ra vô số những thịnh suy thăng trầm, buồn vui ly hợp.

Hôm nay, bức màn cuối cùng sắp hạ xuống, cổng trời đã mở, bạn nên làm thế nào?

Nếu bạn đã quên đường về nhà, vậy thì khi đệ tử Đại Pháp đưa tay ra giúp đỡ xin bạn hãy tin tưởng họ, lắng nghe họ và làm theo họ. Nếu bạn vẫn còn đang trong mơ màng do dự, xin hãy rời xa Trung Cộng và ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”.

Mọi người ơi, vở kịch kết thúc rồi đừng quên đường về nhà.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/286009



Ngày đăng: 03-11-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.