‘Tri giác nguyên sinh’- Đời sống bí mật của cây cối (Phần 2)

Tác giả: Ben Bendig

Cuộc phỏng vấn Cleve Backster và xem xét công trình khai thủy của ông về tri giác nguyên sinh

Cleve Backster tại phòng thí nghiệm của ông ở San Diego, nơi ông nghiên cứu về tri giác nguyên sinh. (Ảnh do Cleve Backster cung cấp)

Cleve Backster đã cho xuất bản một cuốn sách mang tên “Tri giác nguyên sinh: Giao tiếp sinh học với cây cối, thức ăn tươi sống và tế bào con người” vào năm 2003, tổng hợp nghiên cứu đầu tiên mà ông tự mình biên soạn. Trong đó, ông miêu tả chi tiết tất cả những thứ mà ông quan sát, từ cây cối, vi khuẩn, trứng, cho tới các tế bào động vật như máu từ thịt bò, đến các tế bào cơ thể người.

“Có rất nhiều mối liên hệ ở đây, nó khiến tôi ngạc nhiên rằng người ta không nổi điên lên trong giới khoa học,” ông vừa nói vừa cười.

Ông đã đối mặt với hàng thập kỷ của những phản ứng lạnh nhạt từ giới học thuật, bất chấp việc diễn thuyết những bằng chứng của mình tại rất nhiều hội thảo và rất nhiều nhà khoa học trên thế giới đã kiểm nghiệm lại kết quả của ông. Ông vẫn không bị mất tinh thần, ông là một người đàn ông đã bị thuyết phục rằng ông đã tìm ra một điều gì đó rất quan trọng, và sẽ không để sự yếu kém trong khả năng tiếp thu những điều mới của con người khiến ông trở nên ngớ ngẩn trước mọi người.

“Tất cả những điều tôi nói trong cuốn sách đều là sự thật,” ông cười khúc khích. “Tôi đã rất cẩn thận về điều đó, rằng bất kỳ thứ gì trong cuốn sách đó đều dựa trên thực tế. Tôi không muốn người ta phát hiện một chút chi tiết nào không chính xác và sau đó nói rằng, phần còn lại trong công trình của ông là không chính xác.”

Ông cũng dùng phương pháp tương tự khi nói đến những lý do vì sao hiện tượng này tồn tại. Không đưa ra lý thuyết có thể bị sai, ông hy vọng tránh được cảnh tượng người ta sẽ từ chối những số liệu và nghiên cứu của ông.

Giải thích về điện thế trong vật lý

Mặc dù Backster không xuất bản những nghiên cứu liên quan tới lời giải thích cho tri giác nguyên sinh, một trong những manh mối đầy hứa hẹn để hiểu được sự nhận thức sơ cấp dựa trên những thuyết đã có sẵn liên quan một hiện tượng trong vật lý lượng tử gọi là ‘bất định vị’.

Hiện tượng bất định vị được vật lý lượng tử dự đoán và Anh-xtanh gọi là “một hành động ma quỷ ở một khoảng cách”, một khái niệm rằng các hạt bằng cách nào đó có thể liên kết với nhau qua không gian.

Các thí nghiệm đã chứng tỏ rằng khi một cặp photon (lượng tử ánh sáng) thoát ra khỏi một nguyên tử bị kích thích, khi các nhà thí nghiệm thay đổi cực của một photon (bằng cách cho nó đi qua một tấm lọc), cực của photon kia cũng bị ảnh hưởng, và sự thay đổi diễn ra trong khoảng thời gian ngắn hơn khoảng thời gian để ánh sáng truyền từ hạt này sang hạt kia.

Khi các photon cho thấy mối liên hệ này, chúng được cho là bị vướng vào nhau. Vì thế, người ta đặt ra câu hỏi liệu hiện tượng bất định vị này truyền được bao xa? Liệu có phải nó chỉ xuất hiện ở các hạt nhỏ, hay các hệ thống lớn hơn cũng có thể bị vướng vào nhau như thế? Và nếu các dạng sống bị vướng vào nhau, chúng sẽ như thế nào?

Nếu hiện tượng bất định vị vươn tới tầng của sự sống và tinh thần, vậy thì cái được gọi là ‘tri giác nguyên sinh’ có thể là minh chứng cho chính điều này: những phát hiện của Backster cho thấy một dấu hiệu có thể xuất hiện mà không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách hay vật liệu chắn các sóng điện từ.

Sự đón nhận

Mặc dù có một sự hứng thú rất phổ biến với những kết quả nghiên cứu của Backster trong những năm 1970, cộng đồng khoa học vẫn không mặn mà lắm với ý tưởng này. Một lý do bề ngoài là nỗ lực bất thành nhằm tái hiện thí nghiệm được công bố lần đầu tiên của Backster bởi một nhóm các nhà khoa học khác, điều sau đó được xuất bản trong tạp chí nổi tiếng Science vào năm 1975.

Tuy nhiên, theo những gì Backster viết trong sách của ông, các nhà khoa học (và những người khác đã thử nghiệm nhưng thất bại) đã không quan sát hết tất cả các điều kiện khoa học thích hợp.

Một điều kiện đặc biệt quan trọng rất cần thiết mà Backster đã phát hiện ra là người ta không thể thấy được kết quả từ thực vật (hay bất cứ thứ gì khác người ta đang quan sát) khi nó đang xảy ra, có nghĩa là quan sát nó trong quá trình sẽ cản trở các phản ứng.

Với một hiện tượng bất thường như tri giác nguyên sinh, không quan sát hết tất cả cá điều kiện mà người thí nghiệm ban đầu đặt ra là bắt buộc để suy luận ra ảnh hưởng của sự cẩu thả trong khoa học.

Tuy nhiên, khả năng nhìn vào kết quả có thể ảnh hưởng tới kết quả không có lý trong khuôn mẫu khoa học hiện đại, vì thế những người thực hiện thí nghiệm tương tự không nghĩ rằng những điều kiện như vậy sẽ tạo ra sự khác biệt.

Người ta nói rằng các nhà thực vật học thường đặc biệt bảo thủ, và một số nhà khoa học nổi tiếng hiện nay bác bỏ khả năng thực vật có thể biểu lộ bất kỳ hoạt động điện tích nào, chưa nói đến khả năng nhận thức.

“Khi bạn nói chuyện với những cá nhân ấy [những người còn hoài nghi], ẩn ý ở đây rất sâu sắc và nó thực sự kiểm nghiệm xem liệu họ có muốn trở thành những nhà khoa học chân chính và muốn khám phá nó hay không, hay họ chỉ muốn tránh xa nó,” Backster nói.

“Bạn không gặp vấn đề này [sự hoài nghi quyết liệt] với những người không ở vị trí phải bảo vệ khối lượng tri thức khoa học,” Backster nói.

Tuy nhiên, ngày nay, sự hiện diện của hoạt động điện tích trong cây cối ngày càng được công nhận nhiều hơn. Các nhà khoa học trong lĩnh vực thần kinh sinh học thực vật đã phát hiện ra rằng thực vật có các biểu hiện trông giống như hoạt động thần kinh ở động vật. Tuy nhiên, chúng không phải là những biểu hiện giống như Backster đã nghiên cứu.

Mặc dù Backster không sở hữu bằng tiến sĩ, nhưng thái độ và những nghiên cứu của ông đã cho thấy ông có tình thần khoa học chân chính hơn những người đã bác bỏ công trình của ông.

Những phát hiện này đã được các nhà khoa học khác lặp lại, trong đó có nhà khoa học người Nga Alexander Dubrov và Marcel Vogel, lúc bấy giờ đang làm việc cho IBM trong thời gian nghiên cứu, và đã được công bố trong “Đời sống bí mật của cây cối.” Tác giả của bài báo này cũng đã hoàn thành luận án cử nhân về đề tài này, cho thấy kết quả rất đáng chú ý về sự nhạy cảm của cây cối đối với sự giao tiếp của con người.

Khuyến khích những người khác làm thí nghiệm

Trong suốt thời gian qua, Backster rất thoáng trong việc giúp đỡ người khác tự nghiên cứu. Và chỉ cần các điều kiện được quan sát, các dấu hiệu này sẽ xảy ra, tác giả này đã quan sát chúng từ đầu, trong phòng thí nghiệm của Backster tại San Diego và trong những thí nghiệm riêng của ông, cũng như các băng hình thí nghiệm của Backster.

“Đối với những người muốn tham gia vào hoặc làm quen với khả năng tồn tại của hiện tượng này, họ phải làm một cách bất ngờ,” ông giải thích.

Backster khuyên rằng nên quay lại những gì xảy ra trong phòng với một máy quay, và với một chiếc máy quay khác thu lại kết quả từ thiết bị đo.

“Và rồi sau đó, bật lại băng thu hình, và họ sẽ ngạc nhiên khi nhìn vào sự nhất quán của những thứ xảy ra- với điều kiện bạn làm việc này một cách tự phát.”

Sau khi ông miêu tả tri giác nguyên sinh, Backster hy vọng rằng sự tò mò của con người sẽ khiến họ nghiên cứu nó một cách trung thực.

“Điều này nên là một manh mối tốt cho thấy có cái gì đó đang ở đó; sau đó tùy thuộc vào họ có muốn xây dựng một số kiểu thí nghiệm lặp lại hay không,” ông nói.

“Có một mâu thuẫn lớn giữa sự tự phát và sự lặp lại,” ông giải thích.

Phần lớn khoa học khẳng định lại sự tồn tại của một hiện tượng bằng cách cố gắng suy luận ra nó một cách lặp đi lặp lại trong những điều kiện nhất định nhiều lần. Nhưng những thứ liên quan tới sự nhận thức và hiện tượng tinh thần có thể không phù hợp với phương pháp này. Ví dụ, nếu ai đó không cười trước một trò đùa trong lần thứ tư họ nghe về nó không có nghĩa là trò đùa ấy không buồn cười. Vì thế hiện tượng này không thể áp dụng với một kiểu lặp đi lặp lại riêng biệt được.

“Do đó, bằng cách này hay cách kia, họ cần làm việc về vấn đề này, nhưng không được dùng nó để biện hộ cho những cái không thể chứng minh được,” ông nói.

Tương lai

Hiện nay, Backster đang tìm một người tiếp tục ngọn lửa nghiên cứu tri giác nguyên sinh, hoặc ít ra là giúp ông trong những nghiên cứu sâu hơn.

“Đến thời điểm hiện nay, tôi đã ủng hộ cơ sở nghiên cứu tại đây trong khoảng 27 năm,” ông nói, “nhưng đã đến lúc tôi không thể tự mình làm mọi việc được rồi.”

“Tôi đã phải cố gắng để có đủ kinh phí cho ít nhất một người có thể phụ tá, bởi vì tôi phải nghĩ về những việc này và tìm cách chi trả cho chúng,” ông cười, “và thực hiện thí nghiệm và trải qua tất cả những việc này, quả là quá nhiều cho một người.”

Sau 40 năm không có sự ủng hộ vững chắc nào cho các cố gắng nghiên cứu của ông, Backster nói rằng “đôi khi bạn có cảm giác rằng rất nhiều nhóm khoa học được thành lập chỉ hy vọng rằng bạn hụt hơi, khiến bạn rất mệt mỏi, và hết tiền hay cái gì đó và biến mất.” Nhưng tôi không có ý định làm như vậy,” ông cười và nói.

“Tôi không muốn biến mất. Tôi rất bực mình với ý nghĩ rằng có một cái gì đó rất hiển nhiên và quá dễ quan sát như việc này, lại bị bỏ qua một cách cố ý bởi những người tự xưng là các nhà khoa học, điều đó không phù hợp với định nghĩa một nhà khoa học là gì.”

Backster đã gây dựng Quỹ nghiên cứu Backster vào năm 1965, là một tổ chức nghiên cứu phi lợi nhuận để giúp ông tài trợ cho các công trình của mình. Nó hoạt động tốt và các tiền tài trợ được miễn thuế. Tuy nhiên, tiền tài cũng không còn nhiều qua những thập kỷ qua.

“Đây là một việc mang tính cạnh tranh cao, bởi nó có liên quan đến tiền bạc,” ông giải thích. “Tôi đã đến diễn thuyết cho nhiều nhóm khoa học; [điều quan trọng của việc này] rõ ràng là người ta ít nhất sẽ hỏi rằng bạn có cần sự giúp đỡ hay không

“Tôi đoán rằng tôi bắt đầu nghĩ việc này thật ngây thơ, bởi nếu bạn không đi xin tài trợ, bạn sẽ không có được nó,” ông nói. Backster và nhà xuất bản của ông đã xem xét việc xin tài trợ, nhưng việc này trở nên khó khăn khi không có quan hệ với một Viện hàn lâm nào.

Backster cũng hy vọng rằng ông cũng cố thể giúp đỡ sản xuất một thiết bị cầm tay giá thành thấp có thể phát hiện những tín hiệu để nhiều người hơn có thể tự mình làm nghiên cứu. Ông đặc biệt hy vọng rằng các học sinh và thanh niên sẽ có trên tay một chiếc.

“Tôi nghĩ rất nhiều về những thứ mà khi được khám phá ra, họ sẽ thấy nó thật tuyệt,” ông nói.

“Tất cả những vật thể sống đều có những biểu hiện rất tinh tế, chúng là những dấu hiệu mi-crô-vôn. Và bằng cách khuếch tán rồi so sánh chúng, ghi lại các dấu hiệu này trên máy tính và những gì xảy ra trong môi trường, tôi nghĩ rằng người ta sẽ thấy nó cực kỳ thú vị.

“Đáng ngạc nhiên là có vô số điều thuộc về lý do và hệ quả của tình huống; đó là nơi bạn quan sát thấy những phản ứng lớn và khi bạn có thể thấy cái gì đã tạo ra nó, bạn sẽ bị bất ngờ.”

Thông tin về Cleve Backster và Quỹ nghiên cứu Backster có thể tìm thấy tại www.primaryperception.com.

(Theo The Epoch Times)