Phiên bản mới của ‘Alice ở xứ sở thần tiên’



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp, Tử Đích

[Chanhkien.org] Alice, một học sinh của tôi, là một cô bé xinh xắn và ít nói. Tên tiếng Trung của cô bé là “Mộng Viên”. Chúng tôi đã quen biết nhau từ ba năm trước. Lúc đó, tôi nói với cô bé: “Alice là một cô bé hay mơ mộng. Đó là tại sao tôi đặt tên tiếng Anh cho em là Alice.”

Một ngày nọ, vào đầu học kỳ mùa Xuân năm ngoái, Alice nói với tôi: “Em đã có một giấc mơ dài vào đêm hôm qua và em muốn kể nó với cô. Cô có thể lắng nghe em chứ?” Tôi cười với cô bé và gật đầu. Alice tiếp tục: “Em đã mơ giấc mơ này nhiều lần và nó rất rõ ràng, như là điều chân thực vậy. Em chưa từng có trải nghiệm này trước đây.” Rồi cô bé kể với tôi về giấc mơ trong khoảng nửa tiếng. Tôi kinh ngạc sau khi nghe xong và bảo cô bé nên chia sẻ về giấc mơ cho cả lớp vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi viết ra câu chuyện này:

(1) Thế giới thiên quốc của Thần

Em đang ngồi trên một đám mây và đám mây mềm mượt tựa như nhung vậy. Rồi em thấy cô giáo em trong bộ váy màu trắng, với tóc xoăn màu vàng, còn đẹp hơn cả cô bây giờ nữa. Sau đó, em thấy thầy giáo dạy ngữ văn của chúng em (cũng là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi). Rồi một cánh cửa pha lê trong suốt hiện ra, trên đó có một nắm cửa bằng vàng. Thầy giáo dạy ngoại giữ đẩy nắm cửa và nó mở ra. Bên trong có rất nhiều vị Thần, đều mặc áo choàng dài màu trắng và ngồi trên các đài sen khổng lồ. Rồi ba vị Thần lớn tới. Một trong số họ chỉ ra đằng xa, nơi có chiếc thang rất dài dẫn lên trời. Đi theo vị Thần to lớn, chúng em bước lên chiếc thang và ở cuối chiếc thang có một cánh cửa. Trên cánh cửa, có ba vị chữ màu vàng kim tỏa sáng: “Chân-Thiện-Nhẫn”. Chúng em bay vào trong và thấy rằng ở đó rất rộng lớn và mỹ diệu. Em gọi nó là “thế giới thiên quốc”. Có nhiều cung điện và mỗi cung điện đều to lớn như trái đất. Em có thể thấy mái của cung điện, nhưng không thể lên đó dù em bay cao bao nhiêu. Trên những cây cột của cung điện có khắc những hình tượng của Thần, mà đối với chúng em, còn quý giá hơn cả châu báu nữa. Trên thế giới thiên quốc, có những khu vườn rất rộng lớn và tươi đẹp với những bông hoa mềm mại và sặc sỡ. Ở đó, ngay cả ong mật và những dòng suối cũng có thể nói chuyện. Thế giới thiên quốc là đẹp đẽ khôn tả và có một mùi hương mà không thể tìm thấy ở thế giới con người. Điều thú vị là không có mặt trời ở không gian đó; mà thay vào đó, mọi vật tự tỏa sáng. Ánh sáng là em dịu chứ không phải lóa mắt. Ngạc nhiên hơn nữa, tất cả học sinh trong lớp của cô giáo – bao gồm một số bạn mà em không quen – đều ở đây và chúng em sống cùng nhau như một gia đình. Chúng em đều rất trẻ, như thiếu niên, và rất xinh đẹp. Thêm vào đó, tính cách và nội tâm chúng em đều đồng hóa với nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”. Chúng em chung sống với nhau vô cùng hòa thuận.

(2) Khảo nghiệm đối với các vị Thần

Chúng em đã sống như vậy trong khoảng 100 triệu năm. Rồi một ngày, một vị Thần vĩ đại tới, hỏi xem chúng em có muốn đề cao tầng thứ hay không. Tất cả chúng em nói có. Vị Thần vĩ đại dẫn chúng em đi qua một cánh cửa pha lê để vào một không gian khác. Chúng em tiếp tục bước đi và thấy một cái hang tối rất lớn. Sau đó, một thảm họa xảy ra và một cơn lốc xoáy cuốn chúng em vào cái hang tối. Chúng em lập tức chạy đi, nhưng chiếc hang đuổi theo chúng em, ngày càng gần hơn. Thầy giáo dạy ngữ văn hái một chiếc lá lớn từ một cái cây ở gần đó rồi ném nó vào cái hang. Đây lá một chiếc lá lớn, to bằng một tòa nhà. Tuy nhiên, cái hang trở nên ngày càng to và nhanh chóng tiến đến gần chân chúng em. Lúc ấy, chúng em kinh ngạc khi thấy rằng cái hang này nối liền với địa ngục và thậm chí chúng em còn thấy những cảnh tượng ghê rợn, như núi gươm và biển lửa. Rồi một hàng kiếm xuất hiện khi cái hang mở ra: “Một trong số các ngươi phải hy sinh để cứu cả nhóm”. Không ngần ngại, thầy giáo dạy ngữ văn của chúng em nhảy vào trong. Nhưng trước khi chúng em kịp biểu đạt sự bi thương, thì cái hang lập tức biến mất. Rồi thầy giáo dạy ngữ văn xuất hiện trở lại trước mặt chúng em, và trông thầy còn uy nghiêm và đẹp đẽ hơn – ngay cả y phục của thầy cũng đẹp hơn nữa. Lúc ấy vị Thần vĩ đại lại xuất hiện. Ngài cười với chúng em và nói: “Các con đã làm rất tốt, đã vượt qua khảo nghiệm rồi.” Lúc ấy chúng em mới biết đây là một khảo nghiệm, do đó chúng em mới cảm thấy an tâm.

Rồi khảo nghiệm thứ hai tới. Chúng em tới một nơi khác, nơi đó có hai nhà lao trên thiên quốc (thiên lao). Adam và Eva đang làm việc cực nhọc trong thiên lao với bộ quần áo rách rưới. Phía trước cánh cửa có hai cái cây: một màu bạc và một màu đen. Có những bức tượng đồng hình người ở cả hai cái cây: người tốt ở cái cây màu bạc và người xấu ở cái cây màu đen. Vị Thần hỏi xem liệu chúng em có muốn giải cứu Adam và Eva không, bởi vì họ đã bị trừng phạt trong một thời gian dài. Chúng em nói có. Ngài bảo chúng em hãy lấy tượng Mao Trạch Đông từ cái cây màu đen và ném vào trong thiên lao. Chúng em làm như điều Ngài nói. Adam và Eva lập tức được ra ngoài, trong khi Mao bắt đầu làm việc cực nhọc ở đó. Vị Thần liền bảo chúng em lấy tất cả những bức tượng ở cái cây màu đen và ném chúng vào thiên lao. Theo cách này, những người xấu sẽ bị trừng phạt.

(3) Sứ mệnh của các vị Thần

Sau đó chúng em bắt đầu một cuộc sống mới và mọi người đều rất hạnh phúc. Một ngày nọ, chúng em được khảo nghiệm bằng một bông sen khổng lồ: ai có một trái tim thiếu từ bi hoặc bị mất đi sự thuần khiết và thiện lương – dù chỉ một chút – sẽ có thể bị rớt vào bông hoa, và giáng xuống thế gian con người để chịu khổ. Không có ai trong chúng em bị rớt xuống, ngoại trừ một cô bé tinh nghịch. Cô bé bị rớt xuống và chuyển sinh thành một bạn trai trong lớp em, cũng rất nghịch ngợm. Bạn ấy đang rất nguy hiểm, và chỉ bằng cách tuân theo “Chân-Thiện-Nhẫn” thì cậu bé mới có thể trở về. Chúng em cũng đã chứng kiến sự chuyển sinh của Chúa Jesus, người xuống thế gian con người không phải bởi sự thiếu thuần khiết, mà là để hoàn thành một sứ mệnh. Sau khi Ngài đi xuống từ bông sen, chúng em lập tức thấy trước mắt xuất hiện một tấm kính thủy tinh trong suốt. Tấm kính này có thể phản chiếu toàn bộ quá trình chuyển sinh nhân gian của Ngài: sinh ra tại máng ngựa, đi các nơi truyền Đạo, và rồi cuối cùng bị đóng đinh trên thập tự giá. Sau đó, Ngài trở về sau khi đã hoàn thành xong sứ mệnh. Tại nhân gian thì đã mấy thập niên trôi qua, nhưng ở không gian chúng em thì nó chỉ kéo dài vài phút.

Rồi chúng em tới một nơi khác, ở đó có một cuốn sách lớn. Cuốn sách có tượng của mỗi cá nhân bằng không gian ba chiều. Nửa đầu cuốn sách ghi lại những sự việc của người thường, rằng ai lên Thiên đàng và ai xuống địa ngục. Nửa sau cuốn sách ghi lại sứ mệnh của các vị Thần, rằng ai trở về được thiên quốc nếu tu luyện tốt và ai không thể trở về nếu không tu luyện tốt. Em cố gắng ghi nhớ sứ mệnh của một vài vị Thần, nhưng chỉ có thể nhớ được một chút: một số nói với người khác hãy tin vào Thần, một số khuyên người khác phải Nhẫn, một số mang đến hạnh phúc cho mọi người, v.v.

Tất cả những vị Thần có sứ mệnh đều đã hạ xuống thế giới con người. Ký ức của họ bị xóa và Pháp lực của họ cũng tiêu mất.

Năm ngoái, em lại mơ về một phần giấc mơ này. Thật thú vị, khi giấc mơ kết thúc, em nửa mơ nửa tỉnh, và ai đó nói với em: “Trở lại mau mau, trở về thiên thượng”. Âm thanh vang vọng vài lần trước khi biến mất.

Sau khi Alice kể xong câu chuyện này, cả lớp rất im ắng. Không ai nói gì: ngay cả những đứa trẻ tinh nghịch nhất cũng im lặng. Rồi Alice giơ tay lên. Tôi hỏi cô bé định nói gì. Cô bé nói trong nước mắt: “Thưa cô, em cảm thấy rất buồn vì nhiều người tới trái đất với một sứ mệnh, và họ sẽ không thể trở về nếu không hoàn thành sứ mệnh.” “Chừng nào chúng ta còn ghi nhớ những lời quan trọng – ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’ – và tận sức làm theo, chúng ta có thể trở về”, tôi nói và nhìn vào các học sinh với đầy tín tâm và kỳ vọng. Chúng tỏ ra rất trang nghiêm. Rồi một bé trai giơ tay lên và nói: “Thưa cô, em đã thấy một điều thật kỳ diệu. Khi Alice kể về giấc mơ, em đã trông thấy khảo nghiệm mà bạn ấy đề cập. Chúng em đã lấy hết những bức tượng từ cái cây màu đen và ném chúng vào thiên lao. Nhưng vẫn còn lại một bức, em nhìn lại xem, thì thấy đó là Giang Trạch Dân. Em đã hỏi vị Thần rằng em có thể lấy nó đi không, và Ngài nói có. Em cố gắng hết sức, nhưng nó vẫn không suy suyển. Khi em hỏi vị Thần tại sao, thì Ngài nói rằng thời gian vẫn chưa tới.

Các em học sinh trong lớp đều ngạc nhiên trước câu chuyện. Chúng đều lắng nghe một cách chăm chú, như thể cả lớp đang sống trong một không gian khác vậy. Thấy rằng tâm của chúng thật là thuần tịnh, tôi bảo chúng hãy chia sẻ suy nghĩ của mình. Một cậu bé nói: “Đối với em, dường như các vị Thần đã tới lớp học và sống cùng với chúng em.” Tất cả học sinh trong lớp đều nghĩ rằng giấc mơ là một câu chuyện chân thực. Một cậu bé, người vẫn thường ngỗ nghịch, nói với chúng tôi: “Em hy vọng rằng tất cả mọi người có thể nhớ ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để có thể trở về thiên quốc”. Tôi vô cùng xúc động trước lời cậu bé.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/3/24/72994.html
http://pureinsight.org/node/6125



Ngày đăng: 22-04-2011

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.