Tác giả: Tiêm Tiêm
[ChanhKien.org]
Cùng một vấn đề, từ các góc độ khác nhau, cách nhìn nhận cũng sẽ khác nhau. Trong mắt văn nhân, “mai, lan, trúc, cúc” mang vẻ thanh nhã, còn trong mắt bậc đế vương, điều nhìn thấy được ở trúc chính là sự dẻo dai. Bài thơ “Vịnh trúc” này được sáng tác bởi vị Hoàng đế khai quốc triều Minh là Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Toàn bài chỉ vỏn vẹn hai mươi chữ:
“Tuyết áp chi đầu đê,
Tuy đê bất trước nê.
Nhất triều hồng nhật xuất,
Y cựu dữ thiên tề”.
Tạm dịch:
Tuyết đè ngọn cúi đầu,
Cúi nhưng chẳng chạm bùn.
Một mai Mặt Trời mọc,
Vẫn ngang tầm trời cao.
Câu đầu tiên:
“Tuyết áp chi đầu đê,
Tuy đê bất trước nê”.
Trước thử thách khắc nghiệt của trận tuyết lớn là một thiên tai tự nhiên, cây trúc khác hẳn với những loài khác. So với những cây đại thụ vươn tới tận trời cao, trúc dù sao cũng mảnh mai hơn nhiều, nếu cố cứng rắn chống lại thì kết cục sẽ là gãy đổ. Tuyết lớn có thể ép cong thân trúc, nhưng trúc vẫn nỗ lực giữ được sự dẻo dai, không để thân chạm đất và bị đè gãy. Ở đây, “chạm bùn” mang ý nghĩa bị đè ngã, cũng tức là đứt gãy. Chu Nguyên Chương tay trắng dựng nghiệp, cuối cùng lên ngôi Hoàng đế, hẳn là đã trải qua vô số gian nan, nhưng nhà thơ vẫn luôn nuôi hy vọng trong lòng.
Câu tiếp theo:
“Nhất triều hồng nhật xuất,
Y cựu dữ thiên tề”.
Ở đây ý nói khi Mặt Trời vừa xuất hiện, tuyết tan ra, cây trúc sẽ lại khôi phục dáng đứng thẳng tắp của mình. Nhà thơ dành cho trúc một sự đánh giá rất cao. Kỳ thực, đây cũng chính là bản tính của nhà thơ, có vậy mới có thể có được thiên hạ và thành tựu nên sự nghiệp lớn lao.
Chu Nguyên Chương là một bậc khai quốc đế vương, dĩ nhiên là vô cùng xuất chúng. Thơ của ông cũng khác biệt so với người thường. Thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng khí tiết mà ông thể hiện ra lại là điều mà giới văn nhân bình thường không thể đạt tới.
Kỳ thực, các đệ tử Đại Pháp ngày hôm nay cũng trải qua những cảnh ngộ tương tự. Dưới sự bức hại điên cuồng của Trung Cộng, các đệ tử Đại Pháp vẫn luôn kiên định dẻo dai như trúc, không cúi đầu trước tà ác. Đến một ngày nào đó, khi nhân tố chính hoàn toàn trở lại, thì sẽ là lúc đệ tử Đại Pháp khôi phục vinh quang. Hết thảy những thứ tà ác đều sẽ bị năng lượng của chính nghĩa làm cho tan biến, đệ tử Đại Pháp sẽ viên mãn quay về, và những người ủng hộ chính nghĩa cũng sẽ có một cuộc đời mới trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn.