Bút ký tu luyện (3): Thần thoại của vũ trụ mới – Câu chuyện “Vá trời”

Tác giả: Chân Ngu

[ChanhKien.org]

1. Vá trời

Cộng Công húc đổ núi Bất Chu, núi Bất Chu là một trong những cột trụ của trời đất. Do đó bầu trời bị thủng lỗ lớn, nên Nữ Oa đã luyện ra những viên đá ngũ sắc để vá trời.

Người xưa đều lấy thiên can, địa chi để ghi lại thời gian, 10 Thiên can phối hợp với 12 Địa chi, làm thành một Giáp Tý( còn gọi là Hoa Giáp – 60 năm), gọi là một đại tuần hoàn.

Cả “can” và “chi” đều là mạch lạc, mạch lạc tuần hoàn giữa trời và đất. Can là mạch chính (mạch chủ), chi là mạch nhánh. 10 thiên can là 10 đại mạch chủ, ở trên trời; 12 địa chi là 12 nhánh, ở dưới đất, hay còn gọi là long mạch. Vòng tuần hoàn lớn của thiên can và địa chi là vòng tuần hoàn chu thiên của trời đất, vạn vật trên nhân gian đều luân hồi trong đó, đời đời không nghỉ, nếu tuần hoàn mà đứt vỡ, thì vạn vật trong trời đất sẽ bị hủy diệt.

Chu, là vòng tròn, là một chu kỳ tuần hoàn. Bất Chu Sơn, không thành vòng tròn, không thể là núi có tuần hoàn hoàn chỉnh. Núi Bất Chu vốn là núi Chu, là núi tương ứng hòa hợp với tuần hoàn của trời đất, sau khi đứt gãy, mới được gọi là núi Bất Chu.

Núi là vị trí quan trọng của long mạch mặt đất, núi Bất Chu là tiếp điểm quan trọng của vòng tuần hoàn đối ứng giữa địa mạch và thiên mạch, nó là vị trí huyệt vị quan trọng của vòng tuần hoàn đại chu thiên của trời đất, hay được mệnh danh là Tây Bắc Thiên Môn. Khi núi Bất Chu bị đứt vỡ, liền xuất hiện một vết rò rỉ lớn trong vòng tuần hoàn của trời đất, vạn vật trên nhân gian sắp bị hủy diệt, Nữ Oa vì đã tinh luyện ngũ hành để lấp chỗ rò rỉ, nên việc đó được gọi là “vá trời”, nghĩa là vá lại cái vòng chu thiên của trời đất.

Việc vá trời của Nữ Oa chỉ là để lưu lại một đoạn lịch sử, mở đường cho một nền văn hóa, Bà bất quá chỉ vá lại chỗ rò rỉ của vòng tiểu chu thiên ở tầng thấp nội trong tam giới mà thôi.

Việc vá trời thực sự là khi Sư tôn hạ thế Chính Pháp để vá lỗ thủng lớn cơ bản trong vũ trụ, cứu độ thương khung vào khoảnh khắc bị hủy diệt. Các đệ tử Đại Pháp trợ Sư Chính Pháp theo ý nghĩa chân chính cũng chính là vá lại những chỗ rò rỉ trong các đại khung thiên thể.

2. Cực tròn (hết sức tròn)

Các sinh mệnh trong vũ trụ cũ đều là lấy chính mình làm trung tâm, vẽ ra một vòng tròn của riêng mình, và rất hoàn hảo, gọi là sự chứng ngộ của chính mình.

Chỉ là sinh mệnh càng cao càng lớn thì vòng tròn được vẽ ra càng lớn, càng tròn hơn. Nhưng cho dù lớn hay tròn đến đâu thì suy cho cùng đều có ranh giới, nếu có ranh giới tức là có định số, có đầu cuối, thì không thoát khỏi số mệnh thành trụ hoại diệt, không trở thành “cực tròn”, không thể hình thành một vòng tuần hoàn lớn, trong đó bên trong tức là bên ngoài và bên ngoài tức là bên trong hoàn toàn thông thấu, do đó không thể đạt được sự viên dung bất phá.

Nếu hình thành không được “cực tròn”, thì không thể viên dung bất phá, nghĩa là vòng tròn này có “lậu”, đây chính là chỗ “lậu” cơ bản của vũ trụ cũ.

Một vòng tròn dù được vẽ lớn đến mức nào, thì không gian bên trong vòng tròn là hữu hạn và không gian bên ngoài vòng tròn là vô hạn.

Mỗi sinh mệnh đều vẽ ra một vòng tròn cho riêng mình, tự bảo vệ mình trong đó, đồng thời cũng bị mắc kẹt trong đó. Ranh giới của vòng tròn này chính là cái “tư”, nó là một sự bảo vệ, là bức thành che chở, là một ranh giới lớn, đồng thời nó cũng là một chướng ngại vật, một đại lậu không thể vượt qua. Nó là gốc rễ của sự tồn tại của sinh mệnh trong vũ trụ cũ.

Cũng chính vì ranh giới của vòng tròn này, khiến cho nó không thể trở thành “cực tròn” đến mức trong tức là ngoài và ngoài tức là trong, nó tự cách ly mình với Đại Pháp của vũ trụ, nên không thể tiếp xúc và câu thông với Đại Pháp của vũ trụ, không thể có được trí tuệ vô tận từ Đại Pháp để viên dung bất phá và tu bổ bản thân, cho nên không thể thoát khỏi số mệnh thành trụ hoại diệt, cuối cùng vũ trụ cũ đã đi đến bước hủy diệt.

Không ai dám xóa ranh giới của vòng tròn này, trong vũ trụ cũ đây là sự tự hủy diệt, một khi bị xóa sạch, sinh mệnh sẽ bị hủy diệt không tồn tại nữa, tất cả các lạp tử đều sẽ bị hủy diệt hết, nên cũng gọi là “hình thần toàn diệt”.

Kể từ khi giọng nói của Sư tôn vang lên trong thương khung vũ trụ, đây là lần đầu tiên Đại Pháp của vũ trụ được truyền giảng cho chúng sinh trong trời đất, thức tỉnh tâm linh của họ.

Có những sinh mệnh được đánh thức bởi âm thanh từ bi và hồng đại nhất từ khai thiên tịch địa, bị chấn động bởi trí tuệ vô biên này, muốn xóa bỏ vòng tròn của chính mình bằng cái giá là hình thần toàn diệt: “Sư phụ ơi, con nguyện đem toàn bộ sinh mệnh để tin tưởng ở Ngài, xả bỏ đến tận lạp tử cuối của mình trong Đại Pháp! Để làm một sinh mệnh mới trong lòng của Ngài”. Thế là trong vũ trụ có danh hiệu “đệ tử Đại Pháp”, họ gánh vác tất cả chúng sinh, ký thệ ước với Sáng Thế Chủ với cái giá phải trả là hình thần toàn diệt.

3. Khoảng cách

Lỗ thủng lớn cơ bản của vũ trụ cũ, khi nó tiến nhập vào vị trí thấp nhất và trung tâm nhất của tam giới, thì tương ứng với “tương sinh tương khắc”, trở thành khoảng cách không thể vượt qua giữa tương sinh và tương khắc.

Khi khoảng cách giữa tương sinh và tương khắc được tu bổ làm cho viên dung, thì chính lỗ thủng lớn trong vũ trụ cũng được tu bổ, đó cũng chính là vá trời.

Thiện ác tất báo, nhân quả tuần hoàn, đây là thiên lý của tam giới, là lý được sinh ra bởi tương sinh tương khắc.

Nhưng sự tương sinh tương khắc của vũ trụ cũ là điều tuyệt đối hóa, đây là điều được tạo thành tương ứng với lỗ thủng lớn cơ bản trong vũ trụ.

Điều đó được biểu hiện là: thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, thiện không thể ác báo, ác không thể thiện giải. Có một khoảng cách không thể vượt qua được giữa thiện và ác, khoảng cách thực sự của nó còn lớn hơn vũ trụ ở giờ phút cuối cùng. Hình dạng cực lớn thì trở nên vô hình, vì nó quá lớn, tất cả sinh mệnh đều ở trong đó nên không ai có thể nhìn thấy, cũng không biết đó là “lậu”.

Không ai có thể vượt qua khoảng cách giữa thiện và ác, khiến chúng tương hợp, làm cho chúng cân bằng. Không có sinh mệnh nào trong vũ trụ cũ có được trí huệ này, kể cả sinh mệnh cuối cùng. Bởi vì đây là hai loại vật chất hoàn toàn khác nhau, một khi vượt qua được khoảng cách nhưng lại không thể cân bằng được thì mọi thứ sẽ vì điều này mà biến dị, vật chất vũ trụ sẽ mất cân bằng trong vòng tuần hoàn, vòng tuần hoàn sẽ bị phá vỡ và hủy diệt.

Nói một cách đơn giản, ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, đây chính là cái lý tương sinh tương khắc tuyệt đối hóa của vũ trụ cũ, nó cân bằng vạn sự vạn vật, cân bằng mọi vật chất, để duy trì sự cân bằng tuyệt đối, không đến mức sụp đổ vì mất cân bằng. Đây cũng là tiêu chuẩn cân bằng được đặt ra bởi Thái cực của vũ trụ cũ.

Sư phụ sẵn sàng mang tất cả chúng sinh trong trời đất vượt qua khoảng cách này, sử dụng trí huệ vô biên của Đại Pháp để thiện giải, cân bằng tất cả những ân oán được mất trong vũ trụ, nhưng cựu thế lực lại nói “không”!

Một kẻ đã dùng dao giết người, liệu có thể bồi thường lại bằng cách cứu mạng người kia không? Kẻ ngỗ nghịch, không hiếu thuận với cha mẹ liệu có thể bù đắp bằng những giọt nước mắt hối hận và thiện đãi với cha mẹ cả đời không? Liệu ác có thể dùng thiện để hóa giải không? Liệu có thể giải quyết mọi chuyện theo hướng tích cực quang minh chứ không cần dùng phương thức tiêu cực được không? Như thế những gì lịch sử lưu lại cho sinh mệnh, đều sẽ là những bài học chính diện, chứ không có bài học phụ diện, tất cả chúng sinh trong vũ trụ đều sẽ được thiện giải vào giây phút cuối cùng, tận thiện tận mỹ, tất cả chúng sinh đều được hạnh phúc mỹ mãn, sẽ không có sinh mệnh nào bị đào thải. Đây là điều mà Sư phụ muốn.

Cũng giống như việc giáo dục một đứa trẻ, nếu chủ yếu sử dụng các phương thức tiêu cực, từ nhỏ bị chửi mắng đánh đập và làm nhục, thì khi lớn lên tâm lý của đứa trẻ chắc chắn sẽ trở nên tự ti, cực đoan và méo mó. Nếu từ nhỏ chỉ dùng những phương thức tích cực với nó, khích lệ, yêu thương và dạy dỗ nó thì khi lớn lên nó sẽ như ánh sáng mặt trời, thiện lương và độ lượng.

Cựu thế lực chỉ muốn nói không! Ai dùng dao giết người, sẽ phải chết bởi dao; kẻ nào bất hiếu với cha mẹ tất sẽ bị con cái bất hiếu lại; cái ác thì phải trả bằng cái ác, cái thiện chỉ có thể dùng cái thiện để báo đáp… Đây là “luật trời” không bao giờ thay đổi được! Những gì ông nói, chúng tôi không có trí huệ này!

Kỳ thực chỉ cần xóa bỏ được ranh giới này, thì sẽ có được trí huệ này.

4. Cạm bẫy

Dòng chảy thời gian đã tiến vào lịch sử của nhân loại, đang mở đường vì Chính Pháp vào thời khắc cuối cùng.

Sư phụ muốn hiện diện lịch sử một cách quang minh chính diện, vượt qua khoảng cách giữa thiện và ác, dùng cái thiện để dẫn dắt và hóa giải toàn bộ. Như thế đến thời khắc cuối cùng, mọi thứ của con người đều sẽ là chính diện, một khi Đại Pháp được khai truyền, mọi người sẽ tranh nhau để đắc Pháp, để quy chính và đồng hóa với Đại Pháp, vũ trụ cũng được thiện giải.

Cựu thế lực nói không, chúng muốn nhân gian vào giây phút cuối cùng biến thành một cái lò luyện lớn! Chúng nói rằng nếu không đạt đủ nhiệt độ cao và áp suất cao, thì không thể động chạm đến được các vật chất và nhân tố biến dị ở vi quan nhất của sinh mệnh, cũng không thể kiểm tra được liệu sinh mệnh có đủ độ tinh khiết hay không! Nếu không đạt tiêu chuẩn, chúng tôi thà tiêu hủy tất cả!

Vì vậy, trong những sự an bài của Sư tôn, hơn 80% lịch sử nhân loại đã bị cựu thế lực cưỡng chế bóp méo.

Trong lịch sử chúng liên tục lấy tương sinh tương khắc một cách tuyệt đối hóa để biến đổi hai cực, khiến mọi thứ đều đi đến cực đoan trong lịch sử, hình thành một sự khác biệt cực đại mà vật chất có thể chịu đựng được, để ở khoảnh khắc cuối cùng khiến cho lò luyện lớn tại nhân gian dưới sự khác biệt to lớn đó, đạt được nhiệt độ và áp lực một cách đầy đủ.

Dưới sự tương sinh tương khắc tuyệt đối hóa, chúng tích tụ các vật chất và nhân tố phụ diện đến cực điểm, làm cho cái phụ diện chủ đạo mọi thứ, những bài học phụ diện và kết cục không trọn vẹn (tàn khuyết, không có hậu) trong lịch sử được tích tụ trong tư tưởng nhân loại, hình thành từng tầng tư duy và khái niệm biến dị, hình thành cái bẫy khổng lồ đã bao vây chặt toàn bộ nhân loại.

Con người cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, sinh ra trong cái bẫy, sẽ không bao giờ có thể nhảy ra khỏi cái bẫy này, coi cái bẫy của cựu thế lực là toàn bộ thế giới chân thực – bầu trời vĩnh viễn chỉ to bằng miệng giếng.

Tiếng chuông và đồ ăn ngon vốn là những sự vật không liên quan đến nhau, nếu rung chuông cho con chó, sau đó cho nó ăn một thứ ngon, sau một thời gian dài, hễ nghe thấy tiếng chuông, thì con chó sẽ tự động chảy nước dãi, điều này được con người gọi là phản xạ có điều kiện. Đây là kiến lập sự tương ứng giữa hai loại sự vật không liên quan với nhau là tiếng chuông và đồ ăn ngon, sau đó liên tục củng cố tăng cường nó, làm cho nó tạo thành một bộ cơ chế tư duy tự động, cũng có thể gọi đây là quan niệm, từ đó chi phối tư duy thực sự, để đến mức không cần phải suy nghĩ và phán xét, liền trực tiếp tạo ra kết quả mong muốn. Và kết quả này chỉ là những gì cựu thế lực mong muốn, chúng đã liên tục thử nghiệm với nhân loại trong suốt lịch sử để đạt được mục đích mong muốn cuối cùng của chúng.

Thiện ác ắt báo, nhân quả tuần hoàn là thiên lý, cho dù là cái lý của vũ trụ cũ, cựu thế lực cũng không dám phá cái lý này của vũ trụ cũ, nhưng chúng dám lợi dụng những sơ hở trong mê của con người để khiến chúng đặt sai vị trí.

Người này kiếp này làm vô số việc thiện, tích được đức lớn, nhưng kiếp sau lại bị an bài trở thành đại ác nhân, làm những điều xấu, nhưng là do tích đức lớn ở kiếp trước nên phúc báo nhiều vô kể. Người kia đã từng làm việc xấu, tích nghiệp lớn trong kiếp trước, nhưng kiếp này lại được yêu cầu đóng vai một người tốt lương thiện, nhất tâm hướng thiện, nhưng lại gặp ác báo liên tiếp.

“Lẽ nào ông trời mù mắt?” Khi con người ở trong mê, trong thống khổ của sự vô minh thì sẽ oán trách ông trời một cách vô tri. Nhưng họ không biết rằng đây chỉ là cái bẫy và thí nghiệm của cựu thế lực, chúng cảm thấy rằng chỉ khi mọi người bước đi dưới hình thức hoàn toàn đảo ngược này mới có thể đạt được tiêu chuẩn của chúng. Khi những thứ này xuất hiện với số lượng nhiều và trên diện tích rộng thì tư duy của con người sẽ tiếp tục phát sinh những lệch lạc và méo mó tương ứng. Vì thế mà nảy sinh nghi ngờ, không còn tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, cũng dần dần không còn tin rằng có sự tồn tại của Thần.

Trong quá trình lịch sử bị xuyên tạc và bóp méo này, tư duy của con người không ngừng sản sinh lệch lạc và biến dạng, cuối cùng hoàn toàn lệch lạc và đảo ngược, đây chính là âm dương đổi chiều. Lúc này cái thiện không còn là cái thiện nữa mà là tà ác, nhưng lại mượn danh nghĩa cái thiện.

Đây chỉ là đứng từ góc độ của triết học phương Tây mà giải thích hiện tượng âm dương đảo chiều của Đạo gia phương Đông.

Kỳ thực triết học phương Tây tức là Đại Đạo của phương Đông, trong lịch sử Socrates đã để lại chìa khóa để khai mở. Nhân loại chưa bao giờ thiếu nhà tiên tri giả, nhưng một số nhà tiên tri chân chính đã để lại một số chìa khóa có thật trong lịch sử có thể giải khai lịch sử của nhân loại, tôi thấy rằng đây là những lần chuyển thế của Sư tôn, họ đã che giấu những chìa khóa này ngay dưới mí mắt của cựu thế lực, cất giấu trong những tầng sâu nhất của lịch sử, cựu thế lực không thể tìm thấy, bởi vì nơi cất giấu là những nơi mà cựu thế lực chưa hề xuất hiện. Có một loại con mắt có thể nhìn thấy những chìa khóa này, ở đây không cần giải thích rõ.

Văn hóa của con người là văn hóa Thần truyền, ngay từ ban đầu con người đã câu thông được với Thần. Khi tư duy của con người hoàn toàn lệch lạc và méo mó, thì họ không câu thông được với Thần nữa, con người và Thần đã cắt đứt mối liên hệ. Điều đáng sợ hơn nữa là trong quá trình này, dần dần dẫn đến những biến dị trong các nhân tố vật chất vi quan hơn, con người không thể quay trở lại được nữa, đây là điều mà cựu thế lực không thể tưởng tượng nổi và hoàn toàn không thể động chạm vào. Cho dù nhiệt độ và áp suất cao đến đâu, cũng không thể chạm vào được những biến dị vi quan như vậy, trong các thử nghiệm về nhiệt độ cao và áp suất cao sinh mệnh sẽ không chịu đựng được và bị tiêu hủy hết.

Cựu thế lực dứt khoát rằng đã sai rồi thì sai cho trót, đi một con đường thẳng vào bóng tối, lợi dụng những nhân tố phụ diện và lệch lạc to lớn tích lũy trong lịch sử, chúng đã tạo ra cái thứ tà linh cộng sản, trong nhân tố phụ diện, đang thống trị nhân loại, khảo nghiệm các học viên Đại Pháp.

Không có sinh mệnh nào có thể thoát ra khỏi cái lò luyện cực đoan này, không có sinh mệnh nào có thể chịu đựng được, tất sẽ bị hủy diệt. Sư phụ đã vì các sinh mệnh mà chịu đựng nhiệt độ và áp suất cao, nghĩ đến chúng sinh trong trời đất, dùng máu của chính mình mà mở ra một con đường lên trời cho các đệ tử Đại Pháp.

5. Hoàn mỹ

Hồi nhỏ tôi xem Hồng Lâu Mộng, đọc sơ qua một lượt nên chẳng để lại ấn tượng gì, chỉ có một câu đã khắc sâu vào trong tâm: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không kết thúc”. Tôi không muốn tin vào điều đó, vì vậy tôi đã dành phần đời còn lại của mình để tìm kiếm một bữa tiệc không kết thúc.

Vẻ đẹp thê lương, vẻ đẹp tàn khuyết…

Đây đều là những từ được tạo ra sau khi tư duy của con người lệch lạc khỏi vị trí tương ứng. Không hoàn chỉnh thì làm sao có thể đẹp được? Sau đó tôi phát hiện ra rằng căn nguyên của tất cả những điều này đều là do sự tương sinh tương khắc một cách tuyệt đối hóa của vũ trụ cũ tạo ra, là một lỗ thủng lớn trong vũ trụ cũ.

Vật gì cứng thì giòn; vật gì mềm thì yếu. Người dịu hiền có tính cách yếu đuối; người kiên cường tất sẽ có tính cách dữ tợn. Muốn tận dụng được mặt tốt của nó thì cần phải gánh được mặt tiêu cực của nó. Đây là khoảng cách giữa sự tương sinh và tương khắc của vũ trụ cũ, không thể vượt qua, là lỗ thủng lớn cơ bản của vũ trụ cũ, nó không có trí huệ để bù đắp và cân bằng, vì vậy không tồn tại sự vật thực sự hoàn mỹ trong vũ trụ cũ, không tồn tại bữa tiệc kéo dài không kết thúc. Vậy mới có vẻ đẹp thê lương, vẻ đẹp không hoàn chỉnh.

Khi tôi thấy các đệ tử Đại Pháp đã tu luyện rồi thì tính cách vừa kiên cường vừa hiền dịu, vừa khiêm tốn vừa quả cảm, khi hai vẻ đẹp hoàn toàn đối lập và khác nhau, dung hợp thành nhất thể trong Đại Pháp, thì tôi đã thấy được sự hoàn mỹ, tôi biết rằng khoảng cách này đã được thu hẹp. Nước mắt tôi tuôn rơi.

Chỉ có Sư tôn và Đại Pháp mới có trí huệ này.

Trở thành một đệ tử Đại Pháp, sinh mệnh của tôi là vô cùng hạnh phúc, cuối cùng tôi đã tìm thấy, tôi đã thấy bữa tiệc không bao giờ kết thúc đó.

6. Quá trình

Nhiều năm trước, tôi nhớ một đồng tu đã hỏi tôi: “Sư phụ có khả năng hoàn toàn có thể không để cho cựu thế lực xuất hiện, như vậy sẽ không có sự đào thải, cũng sẽ không có cuộc bức hại tàn khốc mà các đệ tử Đại Pháp đang phải chịu đựng cho đến ngày hôm nay. Tại sao Sư phụ lại cho phép cựu thế lực xuất hiện?”

Lúc đó tôi cũng không thể trả lời được trong chốc lát, tôi chỉ nói rằng trí huệ của Sư phụ và Đại Pháp là vô hạn, chúng ta hiện nay không thể lý giải được rất nhiều thứ, nhất thiết không nên chấp trước, nghi ngờ, càng không được bất kính đối với Sư phụ, nếu không thì gốc rễ của sinh mệnh sẽ bị ô nhiễm! Hãy buông bỏ, đến một ngày nào đó, có thể sẽ tự nhiên minh bạch được.

Đến bây giờ tôi mới có thể đưa ra câu trả lời bằng trí huệ nhỏ bé của mình:

Đối với tất cả sinh mệnh trong vũ trụ cũ mà nói, thành trụ hoại diệt là một chu kỳ hoàn chỉnh.

Giống như một cái cây, nó mọc rễ, nảy mầm, trưởng thành, rồi đơm hoa, kết trái, cho đến khi quả chín, đây là một quá trình hoàn chỉnh. Chỉ sau khi quả chín, nó mới bao hàm quá trình hoàn chỉnh này, mới có thể nảy mầm và sinh ra sinh mệnh mới.

Nếu như cái cây này sau khi ra hoa kết trái và trái được hái trước khi chín, thế thì nó là thứ không hoàn chỉnh, nó sẽ không thể nảy mầm và không thể trở thành sinh mệnh mới.

Cá nhân tôi lý giải rằng: Không được can dự vào quá trình thành trụ hoại diệt của vũ trụ cũ, đương nhiên đến thời khắc cuối cùng, tất cả cơ hội mới có thể đạt tới mức chín muồi, Chính Pháp vào thời điểm này mới có thể tạo ra một vũ trụ mới hoàn mỹ, không bao giờ bị diệt vong.

Tôi tự hỏi mình: Khi trái chín, cây có thể bị héo. Dù sao thì thiệt hại do cựu thế lực tạo ra đã là không thể vãn hồi, lịch sử không thể viết lại.

Tôi đột nhiên nhớ ra một điều: Khi tôi còn nhỏ, lúc ấy Đại Pháp vẫn chưa được khai truyền, nhưng khi tôi đang xem một cuốn sách, thì đột nhiên nhìn thấy một đoạn trong cuốn Chuyển Pháp Luân, lời giảng Pháp của Sư phụ đã in sâu trong tâm trí tôi. Sau đó cuốn Chuyển Pháp Luân được xuất bản, khi học đến lời giảng Pháp của Sư phụ, tôi đã thực sự chấn động. Tôi đã từng có một dạo không hiểu được đến mức hoài nghi đó là nhận thức sai về ký ức của mình.

Tôi lại nhớ đến một điều: Vài năm trước tôi đã viết một câu chuyện, đó là chuyện mà mình đã suy nghĩ để viết ra, lúc đó tôi không thể hiểu hết được, nhưng cho rằng mình hiểu rõ nhất. Mãi đến bây giờ tôi mới có thể hiểu. Tôi bật cười.

Lịch sử là một quá trình, nhưng cũng là một thể toàn tức (một thể gồm các tín tức thông tin hoàn chỉnh). Nếu gia nhập vào thời gian, nó được gọi là quá trình, nếu ra khỏi thời gian thì nó là nhất thể đồng tại.

Vài năm trước, tôi đã bị một cú ngã trầm trọng, để lại khiếm khuyết rất đáng tiếc. Nhưng cho đến bây giờ, tôi nhận thấy rằng những khiếm khuyết đang dần biến mất, quá trình vượt qua đó đang tùy theo sự quy chính của tôi mà dần dần hoàn mỹ.

Màn mở đầu của Pháp Chính Nhân Gian đã bắt đầu, khi các đệ tử Đại Pháp thực thụ đã đi hết quá trình này, khi đi đến cuối cùng một cách đại viên mãn, họ có thể thấy rằng lịch sử đã tái hiện lại chính nó, có thể thấy rằng cựu thế lực từ trước đến nay chưa từng có…

Phật ân hạo đãng! Các đệ tử sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh mãi mãi ca tụng Sư phụ!

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/250687