Câu chuyện luân hồi: Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân (Phần 1-1)

Tác giả: Tử Vi

[ChanhKien.org]

Trong chương trình biểu diễn Thần Vận năm 2021 có câu chuyện “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân”; câu chuyện nói về Chiêu Quân là một mỹ nữ, có hiểu biết sâu sắc đại nghĩa; còn Mao Diên Thọ là một họa sĩ đức hạnh và có mưu lược an bang trị quốc. Tôi cho rằng câu chuyện đưa lên sân khấu Thần Vận, là diễn theo kịch bản nguyên gốc ban đầu, khôi phục lại lịch sử chân thực. Bộ lịch sử chân thực này là do Sáng Thế Chủ dẫn dắt chúng Thần, vì diễn dịch lịch sử đã tạo nên màn kịch nhân loại. Thiên giới đã an bài cho cuộc đời của Chiêu Quân bao gồm cả việc hoàn thành thiên mệnh, khiến khu vực biên ải đồng hóa Hán pháp (Hán pháp có thể hiểu là chế độ pháp luật của Nhà Hán – chú thích của người dịch) cùng nhiều dụng ý khác. Sau này, thuận theo sự biến dị của đặc tính vũ trụ, đạo đức nhân loại bại hoại, kịch bản nguyên gốc ban đầu bị một số thế lực biến dị ở thiên giới ác ý cải biến, khiến diễn biến sau đó của câu chuyện Vương Chiêu Quân trở nên ai oán, Mao Diên Thọ bị hoàng đế xử tội chết.

Trong tu luyện, tôi có công năng túc mệnh thông, khi đả tọa đã nhìn thấy Vương Chiêu Quân, chứng kiến được hình bóng mỹ lệ, phong tư thoát tục đó, đoạn câu chuyện luân hồi đã qua triển hiện ngay trước mắt tôi như một bộ phim.

Theo tình tiết của câu chuyện, tôi bất ngờ biết về kiếp trước và kiếp sau của Chiêu Quân, một sự an bài trong luân hồi như vậy khiến tôi không khỏi cảm thán: an bài của Thần tuyệt đối không phải vì mục đích đơn nhất, đây là một bút tích danh tác thần truyền, một sự thiết lập luân hồi chu đáo và hoàn mỹ. Luân hồi này lấy vạn lý giang sơn làm vũ đài, lấy những món nợ nghiệp nhân duyên trong luân hồi để dẫn dắt, hơn hai nghìn năm trôi qua, lại tiếp tục tiền thế duyên, hóa giải những món nợ nghiệp, đã viết lên trang sử muôn màu sắc.

Thế nhân say sưa thưởng thức “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân”, cho rằng Chiêu Quân là một kỳ nữ đã an định biên giới giữa người Hán và người Hung Nô, là điển tích thành công của chính sách cầu thân “An nguy phó thác nữ nhân”, ca ngợi vẻ đẹp và vai trò chính trị của Chiêu Quân. Khi kể về một sự việc, người ta thường thích kể lại ngọn nguồn của câu chuyện; thường căn cứ trên những gì mà mình đã biết để bình phẩm, xuất phát từ quan điểm và cảm tình của bản thân để đàm luận kiến giải. Thế nhưng hầu hết mọi người thường chỉ biết trên bề mặt, nhìn sự việc luận sự việc, phát biểu ý kiến, chứ không hề biết được thiên cơ ẩn chứa mà thượng giới an bài cho “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân”.

Tại không gian mà mắt thường của chúng ta không nhìn thấy có một cơ chế vận chuyển, bạn có thể lý giải thành đĩa xoay thời gian, chúng đang vận chuyển, đang triển hiện thiên tượng. Tôi cho rằng thế gian mỗi lần xuất hiện một câu chuyện xuất chúng, thì đều là kiệt tác của thiên thượng, đều có Thần tác động ở phía sau, đều là bộ phận tổ thành của cơ chế đó.

Đối với sứ mệnh của Vương Chiêu Quân, đối với đoạn lịch sử này, không chỉ đơn giản là tôi muốn mở rộng câu chuyện đã qua trong luân hồi, mà còn muốn từ góc độ luân hồi nhìn lại sự trải nghiệm của nhân sinh; muốn thông qua bút tích của một người tu luyện, để trả lại nguyên gốc cho một câu chuyện lịch sử, đối chiếu lại nhân duyên dẫn dắt, xem xét nhân quả nghiệp báo và an bài của thiên ý. Đây là bản gốc của câu chuyện, hy vọng rằng câu chuyện này có thể hoán tỉnh ký ức của bạn, dẫn khởi sự đồng cảm của bạn.

1. Thiên giới an bài nhân gian kịch, chư thần lãnh mệnh nhập thế gian

Mọi người đều nói “Vạn cổ nhân gian thần an bài”, đây là sự thật không cần bàn cãi. Câu chuyện “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân” này cũng là an bài của thiên giới. Thậm chí trải nghiệm nhân sinh khi hạ thế của những vị Thần Tiên, cũng đã được an bài từ khi ở thiên giới rồi. Thiên giới có một kịch bản “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân”, Chiêu Quân đại biểu cho văn hóa của người Hán, lai nguyên của triều đại nhà Hán rất thâm sâu, có uyên nguyên với tầng vũ trụ thứ tư. Chiêu Quân được chọn là đại biểu của tầng thiên thể đó, để cùng kết duyên với tộc Hung Nô, phương thức biểu hiện là hòa thân (là một chính sách chính trị của các quân vương Đông Á, khi quyết định gả con gái chính mình hoặc nội tộc cho quân chủ nước khác đổi lấy mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước – người dịch chú thích). Mà Hung Nô tộc, cũng là những sinh mệnh đến từ những thiên thể xa xôi, họ hy vọng kết duyên với vùng đất người Hán, đồng hóa với Hán pháp.

Thần Tiên trên thiên giới cân nhắc cẩn thận, đã an bài tường tận vở kịch “Sứ mệnh của Vương Chiêu Quân”. Khi triển hiện kịch bản này, các vị Thần Tiên cùng ngồi lại với nhau. Trong đó có một tiên tử mỹ lệ, tên là Hựu Ninh, đôi mắt sáng và cổ tay trắng ngọc ngà, vẻ mặt rạng rỡ. Nàng mặc một bộ váy trắng, trong chiếc áo choàng có những đường viền, trên tay cầm một cuộn giấy, trên đó có thiên mệnh an bài những sự việc mà nàng cần tiếp nhận. Đi cùng nàng hoàn thành sứ mệnh còn có một số Thần Tiên khác, trong đó có một vị tên là Vĩnh Khôn với bộ trang phục của thiên tướng, uy vũ siêu phàm, vị ấy cười với Hựu Ninh tiên tử và nói: “Tôi và tiên tử cùng nhau hoàn thành thiên mệnh, giúp khu vực biên ải đồng hóa Hán pháp, đảm đương sự giao phó của thiên giới, hoàn thành sứ mệnh, thế nhưng hồng trần cuồn cuộn, nhân thế ô trọc, chỉ e rằng bản tính trong khiết bị bụi trần bao phủ, ký ức thanh minh bị vấy bẩn, tiên tử có vật định ước không, khiến ký ức của tôi khi cần có thể chợt lóe sáng lên”. Hựu Ninh tiên tử cười nói: “Tôi mang theo làn da của mình, khuôn mặt cũng giống như khi ở thiên giới, ngài hãy nhớ trang phục của tôi lúc này, đến lúc đó, phần linh quang trong ký ức của ngài sẽ chợt sáng lên. Vĩnh Khôn chăm chú nhìn Hựu Ninh tiên tử, ghi nhớ kỹ dung nhan và trang phục của nàng trong ký ức, khóa chặt trong tâm trí.

Còn có một vị tiên tử khác nói với Vĩnh Khôn: “Tôi có thể đưa cho bạn một phần ký ức”. Trong lúc nói, tiên tử đưa cho Hựu Ninh một cái đàn tì bà ánh vàng kim. Hựu Ninh tiên tử tiện tay đơn tấu tì bà, chiếc đàn phát ra âm thanh dễ chịu, thiên âm đó cũng khóa tại trong tâm trí Vĩnh Khôn. Chúng Thần Tiên tiếp nhận sứ mệnh lần lượt hạ xuống phàm trần, một màn kịch lớn trong lịch sử sắp bắt đầu khai diễn.

Trong kịch bản đã định, những sinh mệnh đến từ cao tầng này sẽ mê lạc mà coi màn kịch nhân gian này là cố hương và thực sự bị ràng buộc bởi ái tình thế gian.

2. Chiêu Quân nhập cung bị bỏ rơi, Thiền Vu nam tiến kết nhân duyên

Vương Chiêu Quân tên thật là Vương Tường, từ nhỏ học rộng và có trí nhớ rất tốt, đọc thuộc các kinh điển thời Tiên Tần, rất thích đọc “Đạo Đức Kinh”, dung mạo tú mỹ, tâm địa thiện lương, được cha mẹ yêu quý. Hán Nguyên Đế muốn mở rộng nội cung, phái người tuyển mỹ nữ nhập cung, Vương Tường bị quan lại cưỡng ép rời khỏi gia đình. Vì là một cô gái xinh đẹp và tài năng, trong tâm nàng từng có những mộng tưởng đẹp, hy vọng có được sự coi trọng của quân vương, khao khát được gặp lại cha mẹ. Thế nhưng trong mệnh chủ định rằng nàng và thiên tử triều Hán không có duyên vợ chồng. Hán Nguyên Đế vô luận thế nào cũng nghĩ không ra được rằng, bản thân mình mở rộng hậu cung, nhưng trong hữu ý vô ý, chuẩn bị cống nạp một giai nhân cho người Hung Nô ở phương bắc.

Họa gia Mao Diên Thọ, kỹ năng hội họa tuyệt vời, nhìn thấy Chiêu Quân, đôi mắt sáng ngời, cho rằng người con gái này nhất định sẽ được quân vương yêu thích. Nhưng nô tài trong cung lại dùng tay che trời, khiến hoàng đế không tiếp kiến Chiêu Quân, cho dù có đẹp như hoa như ngọc, không tiền tài đút lót sẽ bị gièm pha. Dù tranh của Mao Diên Thọ có đẹp đến mấy, cũng không thể xuất hiện trước mắt hoàng đế.

Phương Bắc của Hán Triều là một Hung Nô hùng mạnh, lãnh thổ rộng lớn, nhưng vì nội bộ phân liệt, khiến họ chinh chiến mãi không thôi. Triều đình nhà Hán giúp Thiền Vu Hung Nô là Hô Hàn Tà có được quyền lực, Thiền Vu vì muốn biểu thị thành ý cảm tạ, tự thân tới Trường An. Trong cung, Thiền Vu nhìn thấy công chúa mỹ lệ, nên đã nhiều lần thỉnh cầu kết thân công chúa, hy vọng hoàng đế sẽ đồng ý. Công chúa cầu xin phụ hoàng rằng đừng đồng ý hứa hôn với Thiền Vu, hoàng hậu cũng cùng thỉnh cầu khiến hoàng đế lâm vào thế khó xử.

Mao Diên Thọ hiến một kế sách với hoàng đế, tâu rằng trong số những người con gái nhập cung, có một mỹ nữ tuyệt sắc, có thể thay thế công chúa hứa hôn, rồi đưa ra bức tranh. Hoàng đế nhìn thấy bức tranh, rất vui mừng, cho rằng có thể giải quyết khó khăn trước mắt. Hoàng đế cho triệu kiến Vương Tường, nhìn thấy Vương Tường có nước da như ngọc, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng trong, phong thái duyên dáng, quả là một người con gái thoát tục siêu phàm. Hoàng đế sững sờ, hai mắt sáng rực, đầu óc quay cuồng, muốn đổi ý giữ Vương Tường lại. Hoàng hậu lại khóc lóc khiến hoàng đế không biết phải làm thế nào.

Mao Diên Thọ trợ giúp Vương Tường gả cho Hô Hàn Tà Thiền Vu, khi Vương Tường do dự, Mao Diên Thọ giải thích cho Vương Tường tình thế của biên cương: Hung Nô tuy rằng phân liệt, nhưng thế lực cường đại, quốc gia có mỗi lo ngoại hoạn, chính sách “hòa thân” có thể an định biên cương, Vương Tường hiểu rõ đại nghĩa nên đã nghe theo lời khuyên giải của họa gia.

Thiền Vu Hô Hàn Tà nhìn thấy Vương Tường có khí chất tao nhã, đoan trang và xinh đẹp, trong lòng rất vui, quyết ý có được Vương Tường. Hoàng thượng đặc cách ban tặng cho Vương Tường chữ “Chiêu Quân”, phong làm “Công chúa Vĩnh An”, giao phó trách nhiệm nặng nề: Sau khi gả sang biên ải, cần giữ hòa khí với nước láng giềng, gia đạo yên ổn. Hoàng hậu ban cho một cây đàn tỳ bà vàng. Chiêu Quân ôm đàn tì bà và hát, hoàng đế rất buồn bã. Người đời sau giễu cợt Hán Nguyên Đế rằng dùng cách xem tranh để chọn mỹ nữ thị tẩm, nhưng lại để lỡ mất Chiêu Quân. Kỳ thực, đây chính là an bài của thiên thượng, bởi vì sứ mệnh của Chiêu Quân là tại biên ải hoằng dương Hán văn hóa, kết duyên Hung Nô.

Chiêu Quân trong lúc chờ xuất giá thì ở trong cung, học tập ngôn ngữ và tập tục Hung Nô. Các cuốn sách trong Tàng thư các thì Chiêu Quân đều có thể đọc. Trong một mật thất, Chiêu Quân tìm thấy thấy bức thư của công chúa Giải Ưu (được gả đi tới nước Ô Tôn ở xa), trong thư Chiêu Quân thấy được hành trình gian nan và tấm lòng trung trinh với quốc gia của công chúa Giải Ưu, từ đó đã có cái nhìn khác đối với chính sách “hòa thân”.

Thu cao khí thanh, ngựa hí vang trời, Chiêu Quân trang phục đầy đủ rời khỏi cung, hoàng đế vẫn còn lưu luyến. Đoàn người “hòa thân” đi lên phía bắc, thời tiết mát mẻ, phong cảnh rất khác biệt, nhìn đàn ngỗng trời bay về phương nam, thấy cảnh đường mịt mù, Chiêu Quân vừa nhớ nhà vừa buồn, liền thốt lên “Con đường phía trước còn xa”, rồi rơi lệ. Thiền Vu Hô Hàn Tà nắm tay người đẹp, hỏi lý do rơi nước mắt. Chiêu Quân đáp: “Nhớ quê hương”. Thiền Vu Hô Hàn Tà thuyết phục người đẹp, Chiêu Quân thì diễn giải câu nói của Thiền Vu bằng tiếng Trung như sau: “Chồng ở đâu, đó là nhà, hãy quên quê hương ở phương Nam, thích nghi cuộc sống phương Bắc. Người phụ nữ ở miền quê ta, mặt trời mọc đi ra khỏi nhà làm việc, mặt trời lặn vẫn chưa nghỉ ngơi, người chồng chưa trở về, sói tấn công vào ban đêm, phụ nữ cầm gậy đánh sói, đàn chó dữ xông lên, người phụ nữ rất mạnh mẽ, coi giữ chòi nỉ, nuôi con, bảo vệ đàn gia súc, không yếu mềm. Nàng là vợ của ta, sẽ không có việc bị vất vả như vậy, ta sẽ đối xử với nàng như ngọn nguồn của trái tim ta, vui lên đi.” Chiêu Quân lau nước mắt gật đầu, trong lòng ghi nhớ, đây là lời dạy của chồng.

(Còn tiếp)

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/273221