Học Pháp nhập tâm, trân quý sách Chuyển Pháp Luân mà Sư phụ ban cho

Tác giả: Mai Ảnh

[ChanhKien.org]

Kể từ khi dùng phương thức học thuộc để học Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy có sự đề cao rất lớn trong tu luyện. Mỗi khi gặp vấn đề, trong quá trình học thuộc Chuyển Pháp Luân tôi đều có thể nhận được chỉ đạo của Pháp, trong khó nạn cũng có thể kịp thời tìm ra vấn đề tồn tại của bản thân. Khi đối diện với hoàn cảnh tu luyện phức tạp, tôi có thể bình tâm giữ vững căn bản, vững chắc bước đi trên con đường tu luyện chính Pháp.

Tôi tu luyện Đại Pháp đã 25 năm, còn học thuộc Pháp chưa đầy mười năm. Còn nhớ vào năm 2005, tôi đã từng thử học thuộc Chuyển Pháp Luân, lúc đó khi học thuộc, Pháp Luân ở bụng dưới chuyển động mạnh mẽ, luồng năng lượng mạnh mẽ đến nỗi mỗi khi phát chính niệm đều dẫn động cơ mặt và khóe môi hướng lên trên, phát chính niệm uy lực vô tỷ. Đáng tiếc là lúc đó nhân tâm tôi còn nặng, cảm thấy học thuộc Pháp quá chậm, nửa ngày chỉ học thuộc được hai, ba trang, nếu thông đọc có thể học được hai bài giảng. Tôi dùng tư duy con người nghĩ là “không có lợi”, lại đi suy tính hơn thiệt, so sánh nhận được nhiều hay ít, cho nên chỉ lướt qua rồi dừng lại, không thể kiên trì tiếp tục, bây giờ nghĩ lại thì hối hận đã muộn.

Lần này học thuộc “Chuyển Pháp Luân”, một lần nữa tôi cảm thấy năng lượng mạnh mẽ như lần trước, bây giờ tôi biết trân quý sự gia trì của Sư phụ đối với chúng ta, vì vậy trong quá trình học thuộc Pháp, cho dù khó khăn thế nào, lúc bắt đầu một đoạn bất kỳ tôi sẽ phân thành hai, ba phần để học, những năm về sau mặc dù có thể học thuộc hết một đoạn bất kỳ, nhưng học hết một lượt Chuyển Pháp Luân phải mất hơn ba tháng. Bắt đầu từ năm nay tôi học thuộc từng mục nhỏ, mất chín tháng mới học thuộc hết một lượt Chuyển Pháp Luân. Bởi vì khi tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân, ý nghĩa bề mặt của từng chữ, hàm nghĩa của từng câu đều phải dụng tâm lý giải, ghi nhớ, tuyệt đối không thể vì để học thuộc Pháp mà truy cầu tốc độ, số lượng. Tôi phát hiện nếu muốn học thuộc nhanh cũng dễ dàng, dẫu sao Chuyển Pháp Luân cũng đọc trăm ngàn lần rồi, lại học thuộc nhiều năm rồi, có lúc chẳng qua đầu não quen thuộc từng câu chữ mà thuận miệng thốt ra, còn rất lưu loát, nhưng đây là cách học thuộc Pháp sai lầm, tôi tuyệt đối không cho phép bản thân học thuộc Pháp như thế.

Bây giờ mỗi khi tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân một lượt, từng chữ từng câu đối với tôi đều mới mẻ, nhập tâm, cùng một nội dung trong Pháp nhưng lý giải tại các góc độ khác nhau lại có các biến hóa và mối liên hệ từ ngữ trong câu khác nhau. Trong lúc vô tình bỗng nhiên tiếp xúc đến nội hàm to lớn đó đằng sau bề mặt chữ, tại trường không gian khác cảm nhận được lượng tín tức vô cùng lớn, một đoạn Pháp cần phải học thuộc lặp lại từng lượt, lý giải nhiều lần, thì tại trường không gian bên kia mới có thể tiêu hóa và hấp thụ được. Đồng thời, quá trình học thuộc Pháp cũng là quá trình thanh lý, giải thể những thứ vật chất bất hảo, ngoan cố kia trong trường không gian của bản thân, lúc học thuộc nhìn thì như là thêm một chữ “的” (của), thiếu một chữ “了” (đã), hoặc là thường bỏ sót câu nào đó, đọc chữ “这” (cái này) thành “那” (cái kia), hoặc là lẫn lộn câu chữ trong đoạn đang học với câu chữ tương tự ở đoạn trước đó đã học, v.v. Quá trình sửa sai từng lượt, cuối cùng quy chính đến độ chính xác từng từ từng câu, trong không gian khác thực chất là quá trình thanh trừ những vật chất bất hảo của bản thân, chuyển biến quy chính bản thân, cho nên học thuộc chậm là có nguyên nhân. Còn vì nó liên quan tới việc thực tu bản thân, liên quan tới việc tu luyện chính Pháp, làm tốt ba việc, hướng nội tìm trong cuộc sống, từng chút một đề cao tâm tính, đây là một quá trình đề cao toàn bộ, nhìn thì như cần vài tháng mới có thể học thuộc hết một lượt Chuyển Pháp Luân, nhưng trong vài tháng này tôi có thể cảm nhận sâu sắc Pháp đang chỉ đạo bản thân thực tu, một lượt này không chỉ là học thuộc Chuyển Pháp Luân, mà là bản thân tôi trước và sau khi học hoàn toàn ở hai cảnh giới khác nhau.

Sau khi bước vào học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi đã bất tri bất giác mà tìm thấy biện pháp giải quyết tốt nhất cho rất nhiều vấn đề trong tu luyện thời gian dài không giải quyết được, tôi biết rõ đây là Đại Pháp điểm hoá cho tôi, bởi vì nó là một loại trực giác đột nhiên xuất hiện, là trí huệ, chứ không phải do bản thân động não lao tâm khổ tứ nghĩ ra, hay là dùng sự thông minh của con người nghĩ ra.

Ví dụ: Trên trang web Minh Huệ tôi đọc thấy đồng tu giao lưu về việc tu nhất tư nhất niệm, tôi cũng muốn nghiêm khắc yêu cầu bản thân như vậy, nhưng thử một chút mới phát hiện niệm đầu trong tích tắc biến đổi rất nhanh, căn bản không thể nắm bắt được nó. Trong quá trình học thuộc Chuyển Pháp Luân, đôi lúc cũng sẽ có tạp niệm can nhiễu, một hôm, trong đầu tôi bỗng nhiên nghĩ rằng: Ghi lại những tạp niệm này, thanh trừ nó! Tôi lấy quyển sổ và bút đặt ở chỗ thuận tiện, lúc học thuộc xuất hiện một tạp niệm thì lập tức ghi lại và còn đánh số thứ tự, ví dụ thời đầu tôi đã ghi lại như sau:

Hôm nay học thuộc mục “Chuyển hóa nghiệp lực”, tạp niệm như sau:

1. Tối nay làm gà quay hạt dẻ, cửa hàng rau dưới nhà không biết có bán hạt dẻ hay không?

2. Tôi cần gửi một quyển sách mới xuất bản cho Ngọc, tải tài liệu Đại Pháp vào một chiếc thẻ nhớ rồi kẹp vào trong sách, gửi chuyển phát nhanh sẽ không bị kiểm tra.

3. Chiếc váy cũ phải sửa một chút mới có thể mặc được.

4. Hoa bèo tây rất đẹp.

Ghi chú ngày x tháng x

Sau khi ghi lại những tạp niệm này, các tạp niệm bắt đầu ít đi rồi dần biến mất, cuối cùng một tiếng học thuộc Pháp vô cùng nhập tâm, không còn tạp niệm, xem ra những thứ này sợ bị phát hiện, ghi lại nó, phân tích nó, phơi bày nó ra thì sẽ tiêu trừ được nó!

Tôi dựa theo phương pháp này ghi chép được vài ngày, tạp niệm bắt đầu ít rồi nhạt dần, hơn nữa tôi chợt phát hiện tôi có thể nắm bắt được những tạp niệm trong cuộc sống hằng ngày. Những chấp trước căn bản mà tôi từng cho là “cá tính”, “đặc điểm sinh mệnh” của bản thân, bị khoác lên vỏ ngoài “thói quen”, xuất hiện với những diện mạo khác nhau lặp đi lặp lại trong cuộc sống, trong phương thức tư duy, muốn nắm bắt nó, thanh trừ nó rất khó, thông thường là thuận theo nó nghĩ một lúc lâu vẫn không phát hiện ra sự hiện diện của nó. Hiện nay tôi có thể khá nhạy cảm trong việc phát hiện nó, nắm bắt nó, đặc biệt là những thứ tư duy phụ diện đã hình thành một vật chất ngoan cố giống như đá hoa cương trong không gian khác, hiện nay tôi có thể kịp thời chặn nó lại, bài trừ nó, thanh trừ nó. Những chấp trước căn bản “bản tính khó dời” này bắt đầu yếu dần, mặc dù so với việc trừ nó tận gốc vẫn còn một khoảng cách, nhưng tôi đã có được phương pháp và năng lực thanh trừ nó trong khi học thuộc Pháp. Khi phát sinh mâu thuẫn với người khác thì hướng nội tìm ở bản thân, ngay cả trong cuộc sống thường ngày không phát sinh mâu thuẫn với ai cũng cần thường xuyên hướng nội tìm ra vấn đề của bản thân, biện pháp này rất tốt!

Một sự việc khác là tôi từng hai lần bị tà ác bắt cóc, mặc dù đã chính niệm thoát khỏi hang ổ của tà ác, nhưng từ đó về sau, tôi trở thành mục tiêu giám sát của tà ác. Nhân viên quản lý toà nhà khu dân cư được chỉ định để giám sát tôi ở tuyến đầu, hễ tôi đi ra ngoài liền bị họ âm thầm báo cáo cho người giám sát tôi bên ngoài. Qua thời gian lâu, việc này tạo thành chướng ngại và áp lực nghiêm trọng cho tôi khi ra ngoài giảng chân tướng và giao lưu cùng các đồng tu, trong túi xách của tôi lúc nào cũng mang theo khăn, mũ, áo khoác,… dùng các loại phương thức người thường cải trang để thoát khỏi bọn họ, tôi đã dành một giờ đồng hồ mỗi ngày để phát chính niệm nhắm vào sự việc này. Lúc đó, tôi phải đối mặt với hoàn cảnh gia đình và xã hội rất tồi tệ, dưới sự bảo hộ của Sư phụ mặc dù đã vượt qua nhiều ma nạn, nhưng suốt chặng đường luôn bước đi gập ghềnh, cảm thấy mỗi bước đi thật là khó, nhưng lại bất lực không thể thoát khỏi tình trạng này, trong tâm cảm thấy rất khổ mà không biết làm sao.

Sau khi học thuộc Chuyển Pháp Luân, một hôm trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện một niệm đầu: gửi cho ban quản lý toà nhà khu dân cư một bức thư khuyến thiện. Niệm đầu này khiến tôi giật mình sợ hãi, bởi vì tôi từ bé đến lớn vốn có “xuất thân gia đình” không tốt, thường bị kỳ thị, bị cường quyền ức hiếp vô cớ. Đối diện với cường quyền, tôi hoặc là cúi đầu nhẫn nhục, im hơi lặng tiếng, hoặc là nghĩ cách né tránh, bao bọc kỹ bản thân để giảm thiểu bị tổn thương. Lớn lên trong tình cảnh như vậy khiến tôi trở thành một người nhát gan, hướng nội, không thích giao du với người khác, lời nói bất thiện, gặp phải chuyện thì chịu đựng một cách thụ động, chủ động xuất kích hoàn toàn không phải là phong cách của tôi.

Niệm đầu viết thư khuyến thiện này đã gõ cho tôi một gậy, tôi đột nhiên tìm được điểm mấu chốt. Tôi lập tức bắt tay vào viết tại sao tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, chân tướng Pháp Luân Công bị bức hại và hành vi giám sát của họ làm tôi bị tổn thương, đứng tại góc độ của họ để khuyến thiện, v.v Tôi viết được vài trang giấy, sau đó đem bức thư đi sao thành nhiều bản, đưa cho bảo vệ khu dân cư xem trước sau đó chuyển cho lãnh đạo công ty quản lý toà nhà. Bức thư khuyến thiện này khiến họ vô cùng chấn động, người tham gia giám sát lúc gặp lại tôi rất xấu hổ. Không lâu sau, khu dân cư lại đổi một công ty quản lý toà nhà khác, lần này tôi mở rộng phạm vi giảng chân tướng, đem sao bức thư khuyến thiện thành nhiều bản, tìm đến hiệp hội các chủ doanh nghiệp của khu dân cư với lý do tìm kiếm sự thấu hiểu và giúp đỡ của họ để nhằm mục đích giảng chân tướng cho họ. Sau khi đưa bức thư cho họ xem, tôi lại nhờ họ chuyển cho công ty quản lý toà nhà mới, hy vọng họ lấy danh nghĩa hiệp hội chủ doanh nghiệp ngăn chặn công ty quản lý toà nhà giám sát cư dân. Đây là một cuộc “bắt tay” khá thành công. Sau khi nghe giảng chân tướng, người của hiệp hội chủ doanh nghiệp đều đứng về chính nghĩa ủng hộ tôi, vì vậy công ty quản lý toà nhà mới đã bỏ đi nhiệm vụ giám sát mà cấp trên ủy nhiệm, nhờ thế tôi cũng nhận được sự tôn trọng của mọi người. Đây cũng là tiền đề để tôi sắp đặt đúng vị trí người cứu độ và người được cứu độ trong các chiến dịch “gõ cửa” và “xoá sổ” sau này, dùng đại thiện tâm giảng chân tướng một cách hợp tình hợp lý, đường đường chính chính từ chối ký cam kết bất tu luyện, bảo vệ tín ngưỡng của mình, khiến cho cảnh sát và nhân viên khu dân cư với khí thế hung hăng đến cửa, nhưng lúc rời đi đều trở nên rất khiêm nhường và kính trọng tôi. Về sau, họ đều cố gắng không đến quấy nhiễu tôi, cho dù bị áp lực của cấp trên họ cũng chỉ làm lấy lệ. Hiện nay hoàn cảnh tu luyện của tôi đã trở nên khá thoải mái, đã giải thể được tà ác trường kỳ giám sát bức hại tôi.

Trong toàn bộ quá trình này, tâm tính tôi không ngừng đề cao. Suy nghĩ lúc đầu là giải thoát bản thân khỏi khó nạn, sau đó từng bước từng bước nâng cao lên thành cứu độ người khác, trong quá trình đó tôi không ngừng mở rộng nội tâm, nhìn thẳng vào tâm sợ hãi của bản thân, giải thể các loại tư duy phụ diện, đối mặt với cường quyền mà bản thân từng muốn trốn tránh nhất, cho dù đó là một tổ chức quần chúng. Bởi vì cái gọi là tổ chức quần chúng này thường trực tiếp ức hiếp, kỳ thị tôi, cho nên tôi từ trước đến nay trong tâm luôn sợ hãi các loại “hiệp hội, uỷ ban”, luôn né tránh những tổ chức này và những người trong đó. Tôi từng bị tà ác bắt cóc hai lần, trong hang ổ tà ác từng đối mặt với những tổ chức cường quyền và những nhân viên của nó, nhưng lúc đó là do tình thế đưa đẩy, tôi đã buông bỏ sinh tử, trong tâm trầm tĩnh, không có sợ hãi, chính niệm đầy đủ giảng chân tướng cho họ, cuối cùng thoát khỏi hang ổ tà ác. Nhưng trong cuộc sống hàng ngày, trạng thái người thường biểu hiện mạnh mẽ, nếu không hòa tan trong Pháp, được lực lượng của Đại Pháp gia trì dẫn dắt, thì một phụ nữ tính cách yếu ớt như tôi làm sao có thể thăng hoa đến mức chủ động trực tiếp đi cứu độ những người này, bản thân tôi cảm thấy đây là một kỳ tích. Một lực lượng siêu phàm đã thay đổi tôi trong khi tôi không tự biết, mỗi bậc thang tạo ra cho tôi đều là dựa trên năng lực của tôi mà giúp tôi có thể bước lên, mỗi bậc thang đều chắc chắn. Lúc tôi chưa học thuộc Chuyển Pháp Luân, trên con đường tu luyện Đại Pháp thường bước đi gập ghềnh, liên tục gặp nguy hiểm, làm các việc tốn rất nhiều sức nhưng hiệu quả không cao. Hiện nay dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi có thể biến việc xấu thành tốt, thể hội được câu Pháp “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” là như thế nào.

Sự thay đổi này là lập thể (toàn diện), nó đồng thời cũng biểu hiện trên thân thể. Tôi coi trọng việc luyện công buổi sáng không ngày nào bỏ sót, nhưng ngủ ít thường cảm thấy mệt mỏi, mỗi năm còn xuất hiện hiện tượng ho, cảm lạnh, v.v. Sau khi học thuộc Chuyển Pháp Luân, một hôm bỗng nhiên xuất hiện một niệm đầu: kéo dài thời gian bão luân. Đó là thời điểm hai năm trước khi nhạc luyện công mới được công bố, mọi người đều vẫn chưa bão luân một giờ đồng hồ, tôi đã bão luân hai giờ rồi. Khi tôi bão luân, thân thể biến hóa rất lớn, thân thể trở nên cường tráng, có thể chịu nổi cái lạnh và không còn ho nữa. Thời gian ngủ rất ít, nhưng cơ thể lại rất minh mẫn, đầu não thanh tỉnh, không cảm thấy buồn ngủ.

Tôi sắp xếp thời gian mỗi ngày rất chặt chẽ, 9 giờ 20 phút tối bắt đầu luyện công (sáng sớm luyện công không đủ thời gian, chỉ có thể chuyển qua buổi tối), nửa giờ luyện động công, đả tọa hai giờ, sau khi phát chính niệm 12 giờ tối, tôi bão luân hai tiếng rưỡi, lúc này đã 3 giờ sáng. Tôi điều chỉnh đồng hồ báo thức đến 5 giờ rưỡi thức dậy phát chính niệm một tiếng đến 6 giờ rưỡi, lại ngủ thêm một chút, sau khi dậy sẽ học thuộc Pháp cho đến buổi trưa. Vì ăn một mình nên tôi dùng lò vi sóng hâm nóng chút đồ ăn thừa tối hôm qua để ăn, sau đó lại ngủ trưa mấy chục phút. Buổi chiều làm các việc cứu người và chứng thực Pháp, sau đó làm cơm tối cho gia đình, buổi tối sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, lên Minh Huệ net xem bài viết trong ngày, 9 giờ 20 phút bắt đầu luyện công. Mỗi tối thời gian ngủ chỉ có hai tiếng rưỡi, tôi không cố gắng để ngủ ít như vậy, tôi chỉ là cảm thấy việc kéo dài thời gian luyện công và phát chính niệm không thể chiếm dụng quỹ thời gian trân quý ban ngày, nên chỉ có thể dùng thời gian ngủ để luyện công nhiều hơn, không nghĩ tới kết quả thành ra như thế. Nhưng bởi vì quá trình điều chỉnh đến mức độ ấy là từng bước từng bước, cảm giác vẫn tốt, mặc dù thời gian ngủ ít nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ, điều này đã cố định trong những năm qua.

Sau khi đồng tu trong nhóm học Pháp của chúng tôi biết chuyện, họ cảm thấy cực kỳ tốt khi có đồng tu kiên trì học thuộc Chuyển Pháp Luân và kéo dài thời gian bão luân như tôi. Có đồng tu nói tôi có thể chịu được khổ, nhưng tôi không nghĩ rằng đó là chịu khổ, suy nghĩ kỹ một chút, tôi lại cho rằng là thoải mái. Thời còn trẻ, thân thể tôi gầy yếu, mong manh, suốt ngày ngâm trong thuốc bắc khổ không thể tả, người từng bị người ta gọi đùa là Lâm Đại Ngọc như tôi, hiện nay hơn 71 tuổi, lại có thể đi bộ nhẹ nhàng, tai thính mắt tinh, hoàn toàn không nghĩ rằng mình là người cao tuổi, ba chữ “người cao tuổi” này dường như không có quan hệ với bản thân tôi. Những cảnh sát và nhân viên khu dân cư đến “gõ cửa” và “xóa sổ” đều nói tinh thần và khí chất của tôi rất tốt, xem ra chỉ giống người không quá 50 tuổi, họ đều thật tâm tin rằng Pháp Luân Công rất tốt, tôi là chân tướng sống trước mặt họ.

Khi luyện công còn có một vấn đề, vốn dĩ luyện công yêu cầu thân thể lỏng nhưng không oải, nhưng trong nhiều năm đả tọa, tôi dần dần lệch khỏi yêu cầu luyện công, thân thể bắt đầu vừa buông lỏng vừa chùng. Rồi một hôm, tôi phát hiện mình đả tọa lưng cong, eo và cơ thịt thả lỏng, không thể giữ lưng thẳng ngồi ngay ngắn trong thời gian lâu, muốn điều chỉnh lại không phải chuyện dễ. Tôi phát hiện ra đây là hiện tượng phổ biến ở nhiều đồng tu tuổi hơi lớn một chút, các đồng tu lớn tuổi mà trên thân thể xuất hiện vấn đề có thể là do tư thế luyện công không chính xác. Ngay lúc tôi đang khổ não vì chuyện này, có một hôm trong đầu xuất hiện một niệm: Các diễn viên Thần Vận tập luyện hình thể thật đẹp! Tôi bỗng chốc giác ngộ, các động tác tập luyện hình thể trong vũ đạo và luyện công không mâu thuẫn, sao lại không dùng động tác tập luyện hình thể giản đơn nhất hiệu quả nhất trong vũ đạo để uốn nắn thử xem nhỉ? Có giáo viên vũ đạo từng dạy tôi đứng áp sát tường có hiệu quả tốt, tôi liền đứng tựa lưng vào tường, hai gót chân áp sát nhau, chân dựng thẳng thành hình chữ nhất, hai chân chụm lại bụng hóp, mở rộng hai vai bằng nhau, lưng, vai và đầu áp sát tường, đứng bất động mười phút. Khi đứng có thể học thuộc Pháp để không lãng phí thời gian, đến khi đứng xong thì tiếp tục đả tọa học thuộc Pháp hoặc đả tọa luyện công, phương thức tập này giúp bắp thịt có thể chống đỡ xương chậu, lưng dựng thẳng, thân hình lập tức ngay ngắn, thân thể không ngã nữa. Đây cũng là cách giúp tôi sau đó khi bão luân hai tiếng rưỡi có thể đạt được thân thể lỏng nhưng không oải, đồng thời khi đi ra ngoài cũng rất vững chắc, khôi phục lại dáng đi lúc còn trẻ, phong thái nhanh nhẹn cũng có tác dụng rất tốt đối với việc giảng chân tướng.

Dụng tâm học thuộc Chuyển Pháp Luân còn có nhiều thể hội sâu sắc hơn, lý giải Pháp sâu sắc hơn, khiến cảnh giới của bản thân mở ra từng tầng. Một ví dụ về cảm nhận khi học thuộc Chuyển Pháp Luân: trong quá trình học thuộc mỗi từng mục nhỏ, để ghi nhớ mối liên kết giữa hai đoạn, cần phải đi sâu lý giải quan hệ logic bên trong nó để ghi nhớ sâu hơn. Dần dần, một hôm tôi bỗng nhiên phát hiện, hóa ra kết cấu bên trong cũng là biểu hiện của một tầng Pháp lý, nó không nằm trên bề mặt chữ, giống như thân thể người nhìn thì không thấy kinh lạc, nhưng kinh lạc lại là biểu hiện của kết cấu thân thể người ở tầng thâm sâu hơn, khi chưa tu vượt qua tầng nhục nhãn thông thì nhìn không thấy, một khi nhìn thấy, bạn sẽ cảm thấy giống như cảnh giới ở tầng đó bỗng chốc được mở ra. Tiếp đó, tôi mua một tấm bảng trắng để viết một số đoạn khó nhớ. Lúc học thuộc Pháp, đa phần không chú ý dấu chấm câu, viết như vậy tôi mới phát hiện dấu chấm câu cũng là biểu hiện lạp tử của Pháp. Lúc chưa thông qua hình thức này để chạm đến và lý giải nó, bạn không nhận thức được sự tồn tại này. Tôi không có ý tìm tòi kết cấu bên ngoài, chỉ là vô hình trung cảm giác chạm đến một thứ gì đó chỉ có thể ngầm hiểu, không thể diễn tả bằng lời. Nhập tâm học thuộc Pháp thật sự quá huyền diệu, thông thường trong quá trình lý giải bề mặt chữ, Pháp lý to lớn đằng sau chữ bất ngờ hiện ra nội hàm mà bạn nên được biết. Tôi thể hội được rằng, cho dù bạn thông đọc hay học thuộc Chuyển Pháp Luân bao nhiêu lượt đi nữa, lúc học Pháp đều cần để đầu não của mình giống như một tờ giấy trắng, dùng cách nhận thức hoàn toàn mới để lĩnh hội ý nghĩa bề mặt của Chuyển Pháp Luân, “ý nghĩa bề mặt” này giống như tiến vào cửa hang của kho tàng châu báu, cần phải như vậy mà học thì mới có thể đi sâu vào kho báu để thu được báu vật trong đó, Pháp mới có thể triển hiện nội hàm ở tầng thứ mà bạn nên được biết.

Nghĩ về lúc trước chưa học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi cho rằng đã đọc Chuyển Pháp Luân trăm ngàn lần rồi, đọc câu trước liền biết câu sau là gì, cho rằng đã hiểu rõ nội dung rồi, bây giờ mới biết đó là thiếu hiểu biết đến nhường nào. Chuyển Pháp Luân đã thành tựu vũ trụ căn bản, sâu rộng vô biên, bất cứ người tu luyện nào cả cuộc đời cũng chỉ có thể tiến lên từng tầng tầng mà biết được một phần chân cơ trong quá trình tu luyện. Bởi vậy chớ cho rằng dưới chân núi vòng tới vòng lui là biết được núi cao thế nào, nói không chừng vẫn chưa leo lên núi được một bậc mà ngắm nhìn.

Phàm là các học viên học thuộc Chuyển Pháp Luân đều cảm thấy học thuộc Chuyển Pháp Luân rất tốt, nhưng điều “rất tốt” này rất khó diễn đạt bằng lời, chỉ có thể lĩnh hội, cần tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được. Tôi nghĩ có thể ở tầng thâm sâu của sinh mệnh cảm thụ được sự to lớn của Phật Pháp trong quá trình này, sự huyền diệu của nó rộng lớn bao la không lời nào có thể diễn tả được. Ngôn ngữ của con người là bề mặt đơn nhất. Ví dụ khi tôi viết bài viết này, luôn cảm thấy biểu đạt không chuẩn xác, nói ra đều là phiến diện, ví dụ cũng có tính hạn chế, chỉ có thể là nói chút bề ngoài để gợi mở cho mọi người. Tôi tin rằng nhiều đồng tu học thuộc hoặc chép Chuyển Pháp Luân còn có thể hội sâu sắc hơn tôi.

Chúng ta hãy trân quý “Chuyển Pháp Luân” mà Sư phụ ban tặng, học Pháp và học thuộc Pháp nhập tâm, hãy cùng nhau đề cao! Bái tạ Sư tôn.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/272573