Thanh lý đồ dùng mang tín tức tà ác – Chứng trầm cảm biến mất

Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông

[ChanhKien.org]

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

Con người là trân quý nhất, là anh linh của vạn vật; chư vị chịu để những thứ ấy khống chế là sao? Ngay cái thân thể của mình chư vị cũng chẳng thiết, thật đáng buồn thay! Những thứ ấy có thứ gắn lên thân người, có thứ không gắn lên thân người mà cách thân người một đoạn; nhưng chúng thao túng chư vị, khống chế chư vị. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Hơn mười năm qua, trong hành trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, lấy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn làm kim chỉ nam, tôi đã hiểu được cái gì là thật sự thiện và ác. Khi đi giảng thanh chân tướng cứu người, tôi nhìn thấy nhiều xe ô tô ở vùng nông thôn có treo hình ảnh của tên đại ma đầu họ Mao trong cabin. Tôi đã thiện ý khuyên họ hãy mau chóng gỡ thứ đó xuống càng sớm càng tốt, nhắc họ rằng dưới thời Mao Trạch Đông cầm quyền, rất nhiều cuộc vận động chính trị được thực thi đã gây hại cho đất nước và giết chết khoảng 80 triệu người dân vô tội. Tôi khuyên họ hãy tránh xa tên ma đầu và thay thế nó bằng những thứ mang tính hòa bình và tốt lành. Hầu hết mọi người đều tiếp nhận lời khuyên của tôi và loại bỏ nó ngay lập tức.

Một số đồ vật mang hình ảnh của cáo, sói, đầu lâu hoặc những động vật khác, hay những hình người xấu xí; đó đều là những phụ thể và các linh thể tà ác khiến người ta mất đi chính niệm, không phân biệt được thiện ác, bộc phát ma tính và bị bệnh tật dày vò. Chúng ngăn trở người ta minh bạch chân tướng và được đắc cứu. Chỉ khi tránh xa tà linh cộng sản tà ác (bằng cách thoái xuất khỏi tà đảng Trung Cộng và các tổ chức liên đới của nó), loại bỏ các linh thể tà ác và minh bạch chân tướng về Đại Pháp thì người ta mới có thể được bình an và được thiên thượng bảo hộ.

Tháng 5 năm 2020, thời tiết ấm áp và hoa đang nở rộ. Tôi ghé thăm nhà bạn học cũ tên là Tiểu Xuân (hóa danh). Tôi đã không gặp cô ấy trong hơn nửa năm. Gương mặt Tiểu Xuân trông rất nhợt nhạt, vừa gặp tôi cô ấy đã bắt đầu than thở: “Liệu chúng tôi có thể cứ sống mãi như thế này được không? Chồng tôi, Đại Thanh (hóa danh), đã gặp rất nhiều vấn đề về thể chất kể từ tháng 9 năm ngoái. Anh ấy bị thoái hoá đốt sống cổ, chóng mặt và luôn lo lắng. Mặc dù đã nằm viện nhiều lần và tốn rất nhiều chi phí thuốc men nhưng vẫn không khỏi bệnh. Các bác sĩ xác nhận rằng anh ấy bị trầm cảm. Bây giờ tình trạng của anh ấy càng ngày càng tệ hơn, anh trở nên gắt gỏng và tính cách thất thường, suốt ngày buồn bã chán nản, có lúc thì tự nói chuyện một mình và có lúc thì chẳng nói một lời nào, mắt nhìn đờ đẫn vô định. Anh ấy thường xuyên nổi cáu với tôi và luôn nghĩ đến việc tự sát. Anh ấy đã không còn đi làm. Chúng tôi không thể tiếp tục sống như thế này được nữa.”

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này. Đại Thanh vốn là một người vui vẻ, hoạt ngôn và hài hước. Mọi người đều cảm thấy rất vui khi ở cạnh anh ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại có thể ra nông nỗi này. Vài năm trước, cả hai vợ chồng anh đều đã minh bạch chân tướng về Đại Pháp và thoái Đảng. Sao chuyện này lại có thể xảy ra nhỉ? Nhất định là phải có nguyên nhân đằng sau việc này, nhưng tôi chưa biết vấn đề bắt nguồn từ đâu.

Một tháng sau, vào một ngày trời nắng gay gắt, tôi bắt gặp họ trên đường. Tôi đã rất sốc khi nhìn thấy Đại Thanh. Sắc mặt của anh rất tối, ánh mắt đờ đẫn, lưng thì gù, trông không có sức sống. Quanh cổ anh quàng một chiếc khăn. Tôi hỏi: “Hôm nay trời rất nóng. Anh quấn chiếc khăn như vậy không cảm thấy nóng sao?” Đại Thanh đáp: “Đốt sống cổ của tôi rất đau và sợ gió sợ lạnh.” Tôi nhìn thấy chiếc khăn của anh đầy những hình đầu lâu lớn nhỏ. Tôi hỏi anh: “Anh bắt đầu sử dụng chiếc khăn này từ khi nào?” “Tôi bắt đầu dùng nó từ tháng 9 năm ngoái. Có chuyện gì vậy?” – Anh hỏi một cách yếu ớt. Tôi nhanh chóng nói với anh: “Đầu lâu xương chéo là biểu tượng của chết chóc và ma quỷ. Những thứ đó không phải là của một người chết đã không còn não sao? Mặc dù nó chỉ là hình vẽ, nhưng ở không gian khác nó thật sự là linh thể sống. Quàng chiếc khăn này không tốt cho anh đâu. Anh nên vứt bỏ nó càng sớm càng tốt!” Đại Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên và dường như bừng tỉnh. Anh vội vàng nói: “Bạn nói đúng! Đúng vậy! Tôi bắt đầu cảm thấy không tốt từ khi dùng thứ này. Đầu lâu là ma quỷ! Tôi sẽ vứt nó ngay.” Tiểu Xuân thì có vẻ bán tín bán nghi, và họ rời đi. Một tiếng sau, chúng tôi lại gặp nhau. Mắt tôi sáng lên khi nhìn thấy Đại Thanh. Sắc mặt anh hồng hào, mắt sáng, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng. Anh nói với tôi một cách phấn khích: “Tôi đã vứt cái khăn đó xuống sông Tiểu Thanh và nó đã bị nước cuốn đi rồi!” Đại Thanh bây giờ nhìn hoàn toàn khác so với trước đó. Anh cười nói vui vẻ trở lại với khiếu hài hước vốn có. Trước khi họ rời đi, tôi nhắc nhở họ lần nữa: “Hãy nhớ lấy bài học này. Đừng giữ những thứ như đầu lâu xương chéo trong nhà bạn, đặc biệt là quốc huy, cờ máu và đầu lâu của tà đảng. Chúng đều là ma quỷ làm hại người.” Họ nói một cách tin tưởng: “Chúng tôi hiểu rồi!”

Những tin tức tốt đẹp đã đến ngay sau đó. Chứng trầm cảm của Đại Thanh đã biến mất, thân thể của anh hoàn toàn hồi phục và anh bắt đầu lái xe tải lớn đi giao hàng trở lại.

http://www.pureinsight.org/node/7595
http://www.zhengjian.org/node/264422