Luân hồi ký sự: Gian khổ tìm Pháp (16) – Đức âm nhã nhạc

Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[ChanhKien.org] Trong các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp có rất nhiều người sáng tác và biểu diễn âm nhạc, nghe những bản nhạc do họ sáng tác, quả thật có thể gột rửa phàm trần, tịnh hóa thân tâm, để người nghe lĩnh hội được sự thanh tao mỹ lệ thoát tục.

Bài này nói đến một người như vậy, vào đời trước anh ấy đã thông qua âm nhạc để tìm Pháp.

Hãy quay lại những năm thời nhà Minh, anh ấy được sinh ra trong dòng dõi gia đình có học, từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với sách thánh hiền, cha mẹ cũng muốn anh trở thành một người có học vấn thật sự. Bởi vì anh học rất giỏi, đạo đức tư tưởng cũng tốt, sau khi lớn lên rất nhiều người đến mong được kết thân, cha mẹ anh đều lấy lý do chưa lên kinh ứng thí để từ chối.

Qua vài năm cũng đến lúc lên kinh ứng thí, anh đến kinh thành đúng hạn, trên đường đi, anh ở một nhà trọ nhỏ, vì ánh trăng rất đẹp, anh ra ngoài dạo chơi ngắm trăng, đến một hồ sen cách đó không xa, hoa sen nở thật đẹp, anh lại gần, ngồi xuống làm bạn cùng ánh trăng và thưởng thức hoa sen.

Thư sinh thường thích lãng mạn, thích đắm chìm trong một ý cảnh nào đó, anh ấy cũng không phải ngoại lệ, lúc anh đang đắm chìm trong cảnh vật tuyệt đẹp, một khúc thanh âm từ từ vang lên, dần dần cùng phong cảnh tuyệt mỹ nơi này hòa làm một.

Vị thư sinh dường như thấy trong ca khúc này (từ góc độ âm sắc để hình dung) có các tiên tử đi lại, nhìn thấy dòng chảy trong xanh chảy róc rách, thậm chí thấy được sự vui mừng và ấm áp khi những đóa hoa sen thi nhau đua nở, thậm chí “thấy” được niềm vui và sự ấm áp của hoa sen đua nở, thậm chí “ngửi” được hương thơm từng đợt từng đợt thấm vào lòng người…

Thời gian cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua, anh ấy hoàn toàn chìm đắm trong đó mà không hay biết, mãi đến lúc đêm càng khuya, cảm giác mát mẻ dần dần ngấm vào, thanh âm kia mới dừng lại. Anh ấy như trong cơn say mà tỉnh lại, theo bản năng tìm kiếm xung quanh nơi bắt nguồn của âm thanh kia, tìm một lúc lâu, mới phát hiện một người con gái lưng đeo chiếc đàn dần dần biến mất dưới ánh trăng. Anh đứng sững sờ một lúc, rồi trở lại quán trọ nghỉ ngơi. Những ngày sau đó, loại âm thanh mỹ diệu kia (từ góc độ tính chất âm nhạc để hình dung, cách dùng dưới đây cũng như vậy) vẫn ngân nga rất lâu trong đầu anh, không chỉ như thế, từ sau khi sự việc trải qua lần này, anh cảm thấy điều mình thật sự tìm kiếm không phải là học vấn nhiều bao nhiêu hay chức vị cao bao nhiêu, mà là một cảnh giới có thể đạt đến dung luyện cả thân lẫn tâm.

Khi đến kinh thành, anh gặp được rất nhiều thư sinh khác cũng đến ứng thí, sau khi cùng họ nói chuyện, anh luôn cảm thấy những người kia đều là vì danh lợi mà đến, bản thân thật sự không muốn ở cùng bọn họ.

Trước kỳ thi, anh lại nghe thấy âm thanh tương tự trong quán trọ, từ bóng dáng mà nhìn, vẫn thấy là người con gái kia. Bởi vì đêm khuya không tiện làm phiền, anh ở trong phòng trăn trở: “Nếu ngày mai ta đạt được công danh nào đó, ta sẽ không có được nhàn rỗi để đắm chìm vào âm nhạc mỹ diệu như bây giờ, suốt ngày phải bận các sự vụ, hơn nữa những việc đó cũng không phải là việc bản thân thích làm, chi bằng dứt khoát không thi, đời này cũng học âm nhạc xem thế nào? Nhưng làm như vậy có chút cô phụ sự mong đợi của cha mẹ và các vị hương thân”. Trong lúc đang ở thế khó xử, ảnh chỉ nghe thấy tiếng nhạc kia từ huy hoàng rực rỡ trở thành vắng vẻ, rồi thành thanh tịnh và mờ nhạt, cuối cùng kết thúc bằng việc đạt được sự giải thoát của sinh mệnh.

Lần này anh ấy quả thực nghe ra được nội hàm mà đức âm kia biểu đạt, ngày hôm sau anh không đi thi, mà bắt đầu quá trình đi tìm thầy dạy nhạc.

Lúc mới đầu anh nghĩ sẽ tìm người con gái đã hai lần đàn ca khúc kia, tuy vậy, mặc dù người con gái ấy luôn mang đến cho người nghe những thanh âm tuyệt diệu, lại không thể gặp người đó trong khoảng cách gần. Sau đó anh nghĩ bản thân nên tìm người khác để học những điều căn bản trước, rồi đợi lúc cơ duyên chín muồi sẽ mời cô gái kia chỉ giáo là được.

Trước sau anh đã đến tìm mười mấy thầy dạy nhạc, sau gần hai mươi năm luyện tập, cầm nghệ của anh đã đạt được một trình độ nhất định, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy so với ca khúc anh từng nghe thì khoảng cách vẫn còn rất xa.

Một ngày nọ, anh lại lần nữa đến bên hồ sen nơi anh được nghe các khúc kia lần đầu tiên, mang đàn của mình bầu bạn cùng ánh trăng mà chậm rãi đàn. Trong quá trình diễn tấu, anh phát hiện ca khúc xuất hiện thay đổi: anh đánh ra một nốt nhạc, nhưng lại có thể nghe thành hai tiếng đàn. Trong lòng anh chấn động, cố tình khiến tiếng đàn của mình nhỏ lại, lúc này tiếng đàn kia càng rõ ràng hơn.

Anh nghe tiếng đàn của mình và đối phương, tỉ mỉ so sánh: “Hai ca khúc này giai điệu rất giống nhau, nhưng độ mạnh yếu và sự tinh khiết không giống nhau. Tiếng đàn của đối phương thật siêu phàm thoát tục, còn trình độ cao của bản thân chỉ dựa trên kỹ thuật và thủ pháp để đàn, những thành phần dung tục còn rất nhiều. Làm sao có thể như vậy được?”

Đương lúc nghĩ như vậy, anh ấy theo bản năng ngẩng đầu, thấy người con gái kia đẹp như tiên nữ, ngồi bên chiếc đàn, phát hiện anh ấy đang nhìn, cô gái và chiếc đàn nhẹ nhàng bay khỏi mặt đất, nhưng tiếng đàn vẫn không dừng lại. Dù như vậy, cô gái bay đến gần trước mặt anh dịu dàng cười, biểu hiện ra cảnh giới tuyệt mỹ của sinh mệnh (những điều này dùng ngôn ngữ của nhân loại không thể hình dung được, xin độc giả hãy tự liên tưởng). Cô gái cười, làm cho anh lập tức lĩnh ngộ được cảnh giới sinh mệnh và tiếng đàn xuất ra là có quan hệ liên đới.

Hơn nữa bản thân anh vốn là học rộng tài cao, qua sự việc lần này khiến anh hiểu ra rất nhiều người trong lịch sử, bởi vì họ biết được phương pháp đề cao cảnh giới sinh mệnh, mới có thể sâu sắc ở mọi phương diện, không giống với trình độ của những người bình thường. Ở trong tình huống này, ngôn ngữ dường như trở thành dư thừa, mọi thứ đều dùng nốt nhạc để biểu đạt là hợp lý nhất, khi anh dùng tiếng đàn thể hiện ra suy nghĩ trong tâm muốn tìm kiếm phương pháp tu hành, cô gái cũng dùng tiếng đàn đáp lại. Đàn xong cô gái nhẹ nhàng bay đi xa.

Anh từ trong tiếng đàn mà hiểu được: “Hãy tìm một nơi vắng vẻ tươi đẹp, tịnh tâm luyện đàn, trong quá trình luyện nhất định sẽ gặp phải rất nhiều can nhiễu, những thứ bên ngoài, những thứ trong tâm, lúc gặp phải dùng yêu cầu cho cảnh giới lúc đó mà làm, sau đó không ngừng đề cao tiêu chuẩn cảnh giới. Trong quá trình này không ngừng đề cao cảnh giới của sinh mệnh, tiếng đàn sẽ có được sự thay da đổi thịt, hơn nữa nhất định sẽ có một cao nhân ở phía sau đánh thức trong nom cho mình”.

Trong những ngày tháng luyện đàn sau đó, có lúc anh ấy gặp phải những can nhiễu bên ngoài như mưa to gió dữ, sấm sét vang dội, có lúc gặp phải hồng thủy mãnh thú, hay cả muỗi cắn, có lúc gặp phải can nhiễu trên thân thể (cảm thấy không thoải mái) can nhiễu trong tâm (sự xâm nhập của các loại tạp niệm, quan niệm) đây là những khảo nghiệm từ bên trong. Đối mặt với những điều này có lúc anh có xử lý tốt, có lúc xử lý không tốt. Lúc giải quyết không tốt, anh cảm nhận rõ ràng tiếng đàn trở nên dung tục, mang theo rất nhiều vật chất trong thế gian, lúc giải quyết sự việc một cách xác đáng, có thể cảm thấy tiếng đàn đang thăng hoa, ít mang theo những vật chất ở thế gian.

Cùng với sự tiến bộ không ngừng của anh trên phương diện tu luyện, cảnh giới của tiếng đàn cũng không ngừng thăng hoa… Có một ngày anh đang đàn trong đêm lạnh, người con gái kia lại đến, nhưng lần này cô ấy không mang theo đàn, tay không mà đến. Khi lại gần, nàng ngồi xuống, khẽ mở miệng nói: “Tiếng đàn của người bây giờ đã đạt được một trình độ nhất định, tương lai sẽ có rất nhiều thần ở cảnh giới cao chuyển sinh đến người thường nghe, vì vậy người cần bỏ nhiều công phu hơn ở việc này”.

Trong lòng anh cả kinh: “Tại sao nhiều thần ở cảnh giới cao lại chuyển sinh làm người?”

Nàng không đáp, vươn tay ý bảo anh mang đàn qua, trong lòng anh nghĩ cô ấy nhất định sẽ dùng âm nhạc để trả lời cho mình. Quả nhiên nàng tiếp lấy đàn, bắt đầu nhẹ nhàng đàn tấu. Anh lĩnh ngộ được: “Hóa ra ở nơi tầng thứ rất cao qua tháng năm trôi qua, một số phương diện xuất hiện bại hoại, vì để triệt để cải biến cục diện này, tương lai tại nhân gian sẽ xuất hiện một phương pháp tu luyện mới, các sinh mệnh chỉ cần chiểu theo phương pháp tu luyện này để thực tu, sẽ đắc được sự đồng hóa và quy chính thực sự. Rất nhiều chư Thần đều biết việc này, thế là đều hạ thế đến nhân gian, chính là hy vọng có thể gặp được loại phương pháp tu luyện này.” Anh ấy nghe hiểu được, liền hỏi tiếp: “Tôi làm thế nào đến lúc đó có thể đàn tấu được đức âm nhã nhạc cho họ nghe?”

Nàng lại đàn một khúc, anh từ trong đó lĩnh ngộ được: “Đồng tâm, đồng nguyện, bản thân cũng là một thành viên ở trong đó, dùng đức âm nhã nhạc để có nhiều những sinh mệnh cao tầng hạ thế hiểu được cảnh giới phi phàm tuyệt vời kia, cùng nhau tinh tấn, tu hành tốt hơn nữa. Đối với những người biết đến Pháp nhưng lại không đắc Pháp hoặc là ôm giữ những tư tưởng bất hảo, dùng đức âm nhã nhạc có thể gột rửa những điều không tốt của họ, những tư tưởng bất chính, giúp khôi phục bản tính của họ, thực sự quý trọng cơ duyên”. Cuối cùng anh hỏi một câu hỏi cuối cùng:”Tương lai tôi làm thể nào để tìm được phương pháp tu luyện này?”

Nàng vươn tay đưa lại đàn cho anh, nhẹ nhàng nói: “Hãy ở trong âm nhạc mà chờ đợi”. Sau đó nàng bay đi.

Anh nhìn theo cô gái đi xa, rồi anh lại bắt đầu đàn tấu. Trong khi đàn anh ấy hiểu được: “Bản thân chỉ cần nỗ lực tốt ở phương diện này, đến lúc đó sẽ có cơ duyên liên quan tới đức âm nhã nhạc, từ đó có thể gặp được phương pháp tu luyện sẽ hồng truyền tại thế gian. Mình chỉ cần không ngừng đề cao kỹ năng và cảnh giới của tiếng đàn, quá trình này quả thực là một quá trình ma luyện gian khổ, hơn nữa đem điều này cùng việc tìm Pháp kết hợp vào một việc, có vẻ càng thêm gian khổ, những người ở những ngành nghề khác không thể nào thực sự lý giải được”.

Bất kể gian khổ thế nào, trải qua quá trình chờ đợi và tìm kiếm đằng đẵng, đời này cuối cùng trong cơ duyên với âm nhạc, anh hoàn thành được tâm nguyện của mình: chân chính tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp… Thực chính là:

Đức âm nhã nhạc từ trời đến Nhẹ nhàng mờ ảo hiển tự tại Thân tâm kỳ ảo hoàn cảnh vui vẻ Tu đắc vô trần xuất thiên ngoại!

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/239560?

Xem tiếp: Phần 17