Ký ức cổ xưa: Thánh Vương thụ ký

Tác giả: Trí Lương

[Chanhkien.org] Đây là một câu chuyện xa xưa vào khoảng 5.000 năm trước, sân khấu của câu chuyện này là tại một ngọn núi ở giữa Châu Âu, núi Anpơ (Alps).

Do đạo đức bại hoại, Thần đã phát đại hồng thủy để trừng trị và đào thải những người xấu, hủy toàn bộ công cụ lao động khoa học kỹ thuật cao, và nhân loại lại bắt đầu xây dựng nền văn minh của mình từ con số không.

Vào khi đó tôi sinh ra ở dưới chân núi Anpơ, trong một gia đình nông dân du mục bình thường. Cuộc sống từ lúc sinh ra mãi cho đến độ tuổi hiểu chuyện đều rất khắc khổ, tuy nhiên lại hết sức thật thà, chất phác, tự tại. Thời thơ ấu, mỗi khi Xuân về, tôi thường cùng với người bạn thuở ấu thơ của mình leo lên núi Anpơ để du ngoạn vui chơi. Vào mùa Xuân băng tuyết trên núi Anpơ tan chảy ra, những đồi cỏ và dòng suối trong xanh giữa núi trở thành nơi lý tưởng để du ngoạn và chơi đùa. Vào khoảng 7 tuổi, trong khi leo đến đỉnh núi, tôi vô tình bắt gặp một con nai tuyết, dường như đang muốn dẫn tôi đến một nơi bí mật trên đỉnh núi. Tôi mạo hiểm đi theo con nai tuyết ấy, vượt qua tầng tầng các sơn động, rồi đến một hang động bí mật.

Ở trong hang động, một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi đả tọa ở đó, ngay ánh mắt đầu tiên của tôi khi nhìn thấy ông thì đã cảm thấy hết sức quen thuộc. Người đàn ông trung niên cười vui vẻ, gọi tôi bước đến bên cạnh ông. Tôi mơ hồ bước đến bên cạnh ông, rồi ông vẫy tay một cái, trong phút chốc ký ức tư tưởng sâu xa đã bị khóa lại của tôi được mở ra khoảng 5 phần. “Ôi, chẳng phải sư phụ đây sao?”

Bắt đầu từ hôm đó, có thời gian là tôi liền leo lên hang động bí mật trên đỉnh núi để theo thầy học Đạo. Mỗi lần sư phụ giảng Pháp cho tôi cũng đều là khẩu truyền tâm thụ, Pháp chân chính chỉ có thể tâm lĩnh thần hội. Rồi cứ như thế xuôi ngược leo trèo lên hang động bí mật ở đỉnh núi được 8 năm, khi đến độ tuổi 15 hiểu chuyện rồi, sư phụ nói với tôi rằng công phu tạo cơ sở ở tầng thấp đã học xong cả, đến lúc thụ ấn ký của bổn môn ta rồi. Pháp môn mà tôi tu luyện khi đó là Kỳ Môn công pháp, sau khi tu luyện đến một tầng thứ nhất định thì sư phụ sẽ thụ ấn ký (đánh dấu), dẫn dắt đệ tử chân tu đột phá lên cảnh giới cao thâm. Cái hang động bí mật đó thực ra là ở một không gian khác của sơn động, trong một tầng không gian vi quan hơn so với phân tử, vì vậy mà người bạn thuở ấu thơ của tôi mới không thể phát hiện ra được trong suốt ngần ấy năm. Đôi mắt của người thường là không nhìn thấy và nói rõ ràng được.

Sau khi được sư phụ thụ ký, tôi luyện công lại càng khắc khổ hơn, yêu cầu đối với tâm tính từ nông cạn đến thâm sâu càng nghiêm khắc. Ba năm sau, theo chỉ dẫn của sư phụ, tôi cùng với người bạn thuở ấu thơ của mình bái lạy trời đất để trở thành vợ chồng chính thức, tuy nhiên điều này không chút ảnh hưởng gì đến sự tinh tấn thực tu, phản bổn quy chân của tôi. Rồi 3 năm qua đi, Sư phụ nói với tôi rằng không cần thiết phải thường xuyên lên núi mà học Đạo hỏi Pháp nữa, sư phụ có nguyện cần phải xuống núi. Tôi hỏi sư phụ đó là nguyện gì? Sư phụ nói là vì có liên quan đến Pháp duyên của mai sau. Cuối cùng căn dặn tôi mỗi năm Xuân về đều phải hồi sơn, có vấn đề thì khi đó chúng ta sẽ bàn tiếp. Vừa dứt lời, sư phụ đã biến mất vào không trung.

Sau khi sư phụ đi khỏi, tôi bèn chiểu theo lời sư phụ nói để tinh tấn tu trì, không dám mảy may lơ là, trong vòng 3 năm, công lực tăng lên một cách ổn định, năm khoảng 20 tuổi thì đã tu đến tầng cao của thế gian pháp, chuẩn bị đột phá tam giới. Ở trong trạng thái tiệm ngộ, dùng công năng dõi nhìn thế gian, tâm thái đã đạt đến khả năng tĩnh quan mà không can thiệp thế sự, không bị cái tình của con người can nhiễu, tư tưởng thanh tĩnh.

Năm đó lại có một sự việc kỳ lạ phát sinh, những người tu Đạo trên núi Anpơ không rõ nguyên cớ gì đều rời khỏi thánh sơn, tôi hỏi họ là chuyện gì vậy? Họ nói rằng người ngoài hành tinh làm loạn nhân gian, theo lệnh của thượng sư, họ gấp rút đến hỗ trợ cho người dưới lòng đất thanh trừ hiểm hại. Khi đó ngay tức khắc tôi song bàn đả tọa, nhập định thâm sâu, dùng chân nhãn quan sát cuộc chiến ác liệt của người ngoài hành tinh và những người tu Đạo. Nguyên nhân mà tôi không tham dự vào là do Pháp thân của sư phụ bảo tôi đừng quản, chuyên tâm tu Pháp. Pháp thế gian sẽ quản điều đó.

Cứ như thế tu hành được khoảng 10 năm, thì cha mẹ cùng qua đời. Trước lúc ra đi, họ căn dặn tôi phải đối xử với vợ mình thật tốt, đồng thời phải trân quý từng nhánh cây cọng cỏ của núi Anpơ, con cháu đời đời kiếp kiếp đều phải thi hành sứ mệnh của dân tộc nông dân du mục, bảo vệ thánh sơn. Lời vừa dứt thì cả hai cùng nhắm mắt, thanh thản rời khỏi cuộc đời. Tôi nhập định để quan sát tiền cảnh của cha mẹ, do kiếp này khắc khổ chân thành, chịu khó làm lụng, tâm tính bình lặng, tích đức nên đã tu được đại phúc báo ở kiếp sau; cả hai sẽ lần lượt chuyển sinh vào gia đình giàu có, đến độ tuổi kết hôn sẽ môn đăng hộ đối, mệnh của cha mẹ sẽ tiếp tục mối tiền duyên.

Cứ như vậy tu hành hơn 10 năm, công lực đã đạt đến cảnh giới thuần thục hoàn mỹ, đã sắp khai công khai ngộ. Do là công pháp tính mệnh song tu, nên da dẻ đến tuổi già vẫn trắng hồng, vợ tôi tuy không tu luyện, nhưng một đời trọng đức, tâm tính thanh tịnh không dục vọng, trước sau tôn kính yêu thương tôi, cuộc sống vợ chồng thậm chí là ít túng dục hại thân, vì vậy mà trông cũng không quá già tướng. Ở kiếp đó tôi có một người con, nhưng đã lập gia đình cho nó, tự lực cánh sinh, không có mối lo về sau.

Trước khi khai công khai ngộ, sư phụ đã hiển bản tôn của ông cho tôi thấy, hỏi tôi có còn tâm nguyện nào chưa dứt không? Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp, còn có một việc chưa xong, tôi quay lại để kể quá trình tu luyện trong những năm qua cho vợ và con của mình, đồng thời nói với họ, thói đời thế đạo hiện nay thuần tịnh tốt đẹp, thôn dân an cư lạc nghiệp, trọng đức hành thiện, pháp tính tịnh thấu, nhân tâm an hòa. Tuy nhiên tình cảnh này sẽ không được dài lâu, mạt pháp loạn thế rồi có ngày cũng đến, sau khi ta và sư phụ cưỡi hạc về Tây rồi, xin hãy lưu truyền lại một việc này ở nơi dân gian. Thời mạt pháp, vạn ma loạn thế, lúc đó sư phụ của ta, Pháp Luân Thánh Vương sẽ chuyển động Đại Pháp Luân để cứu độ chúng sinh thế giới thập ác, tránh được hiểm họa hủy diệt, khi đó, nhất định phải phân biệt rõ chính tà, đồng hóa Chính Pháp.

Sau đó tôi hành lễ cảm tạ vợ, cảm tạ sự yêu thương và chăm sóc trong một đời của cô ấy, cảm tạ cô đã tận hết trách nhiệm làm mẹ làm dâu của mình. Sư phụ thấy tâm nguyện tôi đã xong cả, bèn dùng công lực làm nổ tung hết tất cả các khóa trong cơ thể của tôi; lúc đó tôi cùng sư tôn bạch nhật phi thăng (bay lên giữa ban ngày), toàn thôn dân đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng viên mãn hào hùng vĩ đại này! Rồi sau khi được lưu truyền trong rất nhiều năm, cuối cùng truyền thuyết này lại được xem như là thần thoại.

Trong trạng thái khai ngộ, sư phụ nói với tôi sứ mệnh lưu lại văn hóa tu luyện ở đời này đã hoàn thành, 2.500 sau con sẽ lại phải hạ thế tu luyện, sư phụ mai sau của con là Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, và con sẽ chuyển sinh thành một trong mười đại đệ tử ở dưới Ngài, trợ giúp Phật Thích Ca Mâu Ni hoàn thành sứ mệnh của Ngài.

Vậy là, nhiều năm nhiều năm sau, tôi lại hạ thế để trải kiếp.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/114941