Đạo sĩ đi nghìn dặm chỉ để nhận vật báu

Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[Chanhkien.org] Tại một thành phố ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc có một vị nữ đệ tử Đại Pháp tên là Ngọc Liên. Tháng Giêng năm 2005, vào buổi tối một ngày nọ, Ngọc Liên nhìn thấy trong mộng một vị tu Đạo, trông rất đáng thương đang nhìn cô, xin cô báu vật, lại cầu cô cứu giúp.

Hôm sau khi đi làm về, Ngọc Liên nhớ lại cảnh tượng trong mộng, chân thực như ngay trước mắt vậy. Cô nghĩ, nếu lời này là thật, thì giữa biển người mênh mông này, biết tìm vị đạo sĩ kia ở đâu. Đang lúc khó nghĩ, thì ông chủ nhà sát vách nói với Ngọc Liên: “Ngày mai ở Nhạc miếu sẽ có một lễ mừng lớn, và cho chúng ta vé vào đây này. Cô tới xem một chút cho vui đi”. Cô bèn đáp ứng.

Ngày hôm sau, Ngọc Liên theo đám người tới nơi. Vì đang có tâm tư, nên cô nói với người đi cùng: “Nơi này tôi đã qua mấy lần rồi, các bạn cứ ở đây xem vui vẻ nhé. Tôi đi đây”. Khi đang trên đường, Ngọc Liên nhìn thấy trước mặt có một vị đạo sĩ râu trắng, trông giống hệt vị đạo nhân mà cô nằm mộng hôm nọ.

Cùng lúc ấy, đạo sĩ cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như quen biết từ lâu. Vừa nhìn thấy cô, đạo sĩ đã hỏi: “Tôi có thể đang tìm đúng chị đây. Tên chị có phải mang một chữ ‘Ngọc’ không?” Ngọc Liên đáp: “Tôi tên là Ngọc Liên, tôi cũng đang đi tìm ông đây”. Đạo sĩ không kìm được, hỏi cô luôn: “Cô có báu vật gì cho tôi à? Cô đang tập cái gì thế?” Ngọc Liên bình thản đáp: “Tôi tập Pháp Luân Công, tu Đại Pháp ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ của vũ trụ”.

Sau khi chuyện trò, cô mới biết người này họ Đàm (tên hiệu), người Cam Túc, tu Đạo đã nhiều năm trên một ngọn núi cao. Bởi vì nơi ấy rất biệt lập, nên tin tức gì cũng không biết, hoàn toàn không biết “Pháp Luân Công” là gì. Mấy hôm trước khi tới Hà Nam, đạo sĩ có một giấc mộng, thấy một cụ già râu tóc bạc phơ nói với ông: “Hai hôm sau, con tới Hà Nam nhận vật báu nhé. Người mang báu vật tên mang một chữ ‘Ngọc’.” Người ấy lại cho ông xem hình ảnh rõ ràng của Ngọc Liên.

Đúng là trong cõi mê mờ vốn đã có sẵn an bài. Đạo sĩ nói với Ngọc Liên: “Ngày mai tôi phải đi rồi, không biết cô có đem báu vật cho tôi hay không?” Khi ấy trên người Ngọc Liên chỉ có mấy quyển sách nhỏ chân tướng. Cô bèn đưa nó cho vị đạo sĩ, lại nói với ông: “Xin ông cứ yên tâm, sớm mai tôi nhất định sẽ đưa đủ cho ông, quyết không làm lỡ hành trình của ông đâu”.

Hôm sau, Ngọc Liên thuê một chiếc xe và tới đưa vị đạo sĩ đủ bộ sách quý, kèm theo đĩa VCD và các loại tài liệu chân tướng có thể kiếm được. Cô còn nói với ông đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp phải làm tốt ba việc.

Lúc chia tay, đạo sĩ thành khẩn nói với Ngọc Liên: “Cô nhất định không được bỏ rơi tôi nhé”. Ngọc Liên từ tốn nói với ông: “Chúng ta nghiêm túc làm tốt ba việc mà Sư phụ giao phó, cùng nhau tinh tấn trên con đường tu luyện Chính Pháp. Ông nhất định sẽ không bị rớt lại đâu”.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/book/html/xunshi/xs012.htm