Điều thần kỳ xảy ra với các nữ học viên cao tuổi

Tác giả: Thiên Minh chỉnh lý

[Chanhkien.org]

Mù chữ nhưng vẫn có thể học Pháp

Có một cụ bà từng chịu đựng nhiều bệnh tật trước khi tập Pháp Luân Công. Đôi khi cụ bỏ cả bữa ăn, nhưng thuốc thì vẫn uống đều. Sau khi nghe nói rằng Pháp Luân Công là miễn phí và có hiệu quả rất tốt, cụ đã học nó. Khi được biết về tầm quan trọng của việc học Pháp, cụ đã lo lắng: “Tôi chỉ biết rất ít chữ”. Tuy nhiên, bất cứ khi nào những học viên khác đọc Pháp, cụ vẫn giữ cuốn sách trên tay với sự trân trọng. Khi những người khác hỏi cụ đang đọc đến câu nào, cụ nói rằng cụ không biết. Điều này tiếp diễn trong một thời gian dài và cụ chưa bao giờ bỏ lỡ việc học Pháp. Khi các học viên chia sẻ kinh nghiệm, họ thường mời cụ đến trò chuyện. Sau khi được hỏi, cụ thường nói: “Tôi là một học viên và tôi rất vui khi Sư phụ chăm lo cho tôi. Khi điều gì đó xảy ra, tôi cần kiểm tra xem mình đã làm sai ở đâu.” Dần dần, cụ ngừng dùng thuốc và đã có thể đọc hết «Chuyển Pháp Luân» mà không bỏ sót chữ nào. Thật đáng kinh ngạc, vẫn cùng là một chữ đó nhưng cụ không thể nhận ra khi đọc cuốn sách khác. Năm đứa con của cụ cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, cụ già này tiếp tục học Pháp. Giờ đây, cụ đã gần 90 tuổi và vẫn rất khỏe mạnh. Nhiều hàng xóm của cụ nói: “Cụ vẫn thật khỏe mạnh ở tuổi này – điều ấy cho thấy Pháp Luân Công thực sự tốt.”

Phép lạ xảy ra với mẹ tôi

Mẹ tôi đã từng có nhiều bệnh tật và một ngày nọ, bà cảm thấy khó chịu. Lúc đầu, tôi không biết phải làm gì. Rồi tôi nhớ lại những gì Sư phụ giảng trong «Chuyển Pháp Luân»: “Các đệ tử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tuyệt đối không được phép đi coi bệnh cho người khác. Đọc cho người bệnh cuốn sách này, nếu như người bệnh có thể tiếp thu, thì có thể trị bệnh, tuy nhiên hiệu quả đối với những người có nghiệp lực lớn nhỏ khác nhau là khác nhau.” Tôi đã đọc đoạn Pháp này cho mẹ tôi và thật thần kỳ, bà cảm thấy khá hơn chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi đã giúp bà bước tới trước ảnh Sư phụ, bà nói: “Giờ con biết rằng một vị Phật đã cứu sống con.” Vào ngày đó, bà bắt đầu tập Pháp Luân Công.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, mẹ tôi đã tới Bắc Kinh nhiều lần để thỉnh nguyện và đã bị bắt giữ rất nhiều lần. Tuy nhiên, bà không bao giờ thỏa hiệp với tà ác. Ngay cả khi bị buộc phải lưu lạc, bà vẫn liên tục giảng chân tướng cho người khác. Một ngày nọ, sau khi đi ra ngoài giảng chân tướng, bà bị ngã xuống một cái mương sâu bên vệ đường cùng với chiếc xe ba bánh. Cái mương rất sâu và không có ai ở quanh đó. Chân của bà cũng bị thương và chảy rất nhiều máu. Bà nghĩ: “Sư phụ, con không quen thuộc vùng này và đã ngã xuống một chiếc mương sâu. Xin Ngài giúp con ra khỏi đây và về nhà an toàn.” Nhờ đó, Sư phụ đã giúp bà thoát hiểm và an toàn trở về nhà.

Sự đau đớn đột nhiên biến mất

Một cụ già đến chơi nhà con gái cụ, người không phải là một học viên. Cháu cụ sắp cưới và họ muốn cụ ở lại đó trong vài ngày. Tuy nhiên, học viên này có nghiệp bệnh và vì đau đớn, cụ cần người khác chăm sóc. Cụ nghĩ: “Ta là một học viên và thật khó để chứng thực Pháp mà không có sức khỏe tốt. Thay vào đó, ta phải nhờ người khác giúp đỡ ta.” Do đó bà đã thắp hương và cầu xin Sư phụ cứu giúp. Ngay lúc ấy, sự đau đớn đột nhiên biến mất. Học viên này vô cùng cảm kích và đã kể câu chuyện này cho con gái cụ. Con gái cụ cũng rất hạnh phúc, nói: “Pháp Luân Công thật là thần kỳ.”

Do tuổi cao và trình độ văn hóa có hạn, những học viên cao tuổi dường như không thể trao đổi hay viết ra nhiều hiểu biết của họ về Pháp lý. Tuy nhiên, với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Pháp, họ vẫn đang âm thầm chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2011/2/15/71868.html
http://pureinsight.org/node/6106