Một chuyến du hành đến thiên đường Tây phương

Do một học viên tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông kể lại, và được ghi chép bởi một bạn học viên

[Chanhkien.org] Vào một buổi chiều cách đây không lâu, khi đang ở nhà, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã đi vào một thiên đường Tây phương. Tôi không quen thuộc với văn hóa Tây phương chút nào. Tôi chỉ học được một chút ít về văn hóa Tây phương qua phim ảnh. Tôi sẽ cố nhớ lại những gì tôi đã nhìn thấy.

Tôi nhìn thấy hai “tiểu thiên sứ” đến hướng dẫn tôi đi sang thiên đường của họ. Tôi vẫn còn nhớ mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh của họ. Họ đáp xuống, với một đôi cánh trên lưng, và một vòng hào quang trên đầu họ. Họ thật thánh thiện và dễ thương không thể tả khi họ cười và bay lượn trên đầu tôi. Khi tôi cố chạm vào họ, thì họ lùi lại và bay đi.

Họ dẫn tôi đi vào thiên đường của họ. Trên đường đi đến đó, tôi nhìn thấy nhiều thiên sứ nam và nữ của người Tây phương trong những bộ trang phục màu trắng. Họ mỉm cười với tôi và lịch sự cúi đầu chào. Tôi chắp tay trong thế hợp thập để trả lễ. Có những bông hoa và cây cối lạ lùng và màu nhiệm ở hai bên đường. Tôi nhìn thấy gần đó những con vật lạ lùng chỉ có trong huyền thoại. Ở đằng xa, có một dòng sông phát ra ánh sáng muôn màu. Đôi lúc tôi gặp được bên đường những chiếc bàn và ghế đá. Trên mặt bàn đá có những đĩa trái cây và bình nước. Khi các thiên sứ dùng xong trái cây và uống nước, các đĩa và bình nước tự động đầy lại. Toàn thế giới giống như một khu vườn lớn, và mỗi bông hoa và cây cối đều rất mịn màng và tỏa sáng. Cho dù thế giới thiên quốc này rất đẹp đẽ và mỹ diệu, tôi vẫn cảm thấy nó đang thiếu một cái gì đó.

Cuối cùng, tôi đến dưới chân một ngọn núi thấp. Đó là một ngọn núi trắng, nhưng không đúng là màu trắng như ở thế gian. Toàn ngọn núi tỏa ra ánh sáng. Lúc bấy giờ, tôi không để ý là hai thiên sứ đã rời đi. Có ba tòa nhà trên đỉnh núi, một tòa lớn ở giữa và hai tòa nhỏ hơn ở hai bên, nhưng mỗi tòa nhà có kiến trúc khác nhau. Khi tôi lên đến đỉnh núi, tôi nghe có tiếng động xuất phát từ tòa nhà bên tay phải. Tôi bước đến đó và nhìn thấy bên trong có một chiếc bàn hình trăng lưỡi liềm. Có nhiều thiên sứ đang đứng và ngồi bên trong. Hai vị thiên sứ đứng đối diện với cửa ra vào cũng mặc đồ trắng, nhưng họ đeo nhiều đồ trang sức. Kế đến, tôi bước vào tòa nhà lớn ở giữa. Đó là một tòa nhà rất vĩ đại. Có một hàng khoảng 20 cây cột lớn ở hai bên mặt trước tòa nhà. Phía sau các cây cột có một hành lang chạy song song với các cột. Tôi đi vào cửa và nhìn thấy một cái ghế to với chỗ dựa nằm đối diện với cửa ra vào. Có những chiếc ghế nhỏ hơn ở hai bên. Trên tường là những bức tranh rực rỡ nhiều màu sắc. Rất đẹp. Tôi không thể nói liệu chúng là được vẽ hay tạc trên tường.

Lúc bấy giờ, tôi nghe có tiếng người chào tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy một vị thiên sứ đang mỉm cười với tôi. Ông có lẽ là một trong hai vị thiên sứ đến từ tòa nhà bên tay phải. Chúng tôi chào nhau. Tôi có cảm tưởng ông không biết tôi, nhưng ông không hề ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi. Ông cung kính nói: “Thế giới chúng tôi chào mừng Ngài đến thăm.” Tôi giải thích với ông là tôi tu luyện Pháp Luân Công nơi thế giới con người và không biết vì sao tôi lại có mặt ở nơi này. Ông mỉm cười với vẻ hiểu biết. Tôi nhìn ông kỹ hơn và để ý thấy ông cao lớn hơn các thiên sứ khác, với một vòng hào quang sáng chói hơn và một đôi cánh to hơn. Thân thể ông chiếu sáng như bạch ngọc. Ông phát ra một luồng ánh sáng dịu dàng. Ông mặc một chiếc áo choàng trắng và đeo vàng quanh cổ và ngực ông. Một bên tay ông cầm một quyền trượng ngắn bằng vàng có chạm trổ.

Khi ông đưa tôi xuống núi cũng trên con đường tôi đã đi lên, ông chỉ cho tôi thấy thế giới của ông. Tôi còn nhớ ông đã nói với tôi là vị Vua của họ tên là Morse hoặc tên gì nghe giống như vậy. Ông cũng nói với tôi tên của ông, nhưng quá khó nhớ đối với tôi. Ông nói thế giới của họ đã tồn tại trong một thời gian rất lâu dài. Sáu vị đại thiên sứ, kể cả ông, cùng các vị Thần khác, đi theo Vua của họ. Trong thế giới của họ, còn có nhiều thiên đường khác sống hài hòa với nhau. Các vị Vua và các thiên sứ từ các thiên đường khác thường đến thăm thế giới của ông. Vua của mỗi thế giới có một loại Thần lực khác nhau. Vua Morse có thể tạo ra những bông hoa thần thánh nhất qua lời cầu nguyện của ông. Tôi nghĩ điều này có lẽ là biểu hiện sự chứng ngộ của Vua Morse đối với Pháp của vũ trụ. Vị thiên sứ nhớ lại rằng thế giới của ông vĩnh viễn tươi đẹp và vui vẻ, nhưng một ngày kia, các bông hoa thần thánh nhất đã ngưng nở và những hiện tượng thần thánh khác không còn xuất hiện nữa. Tình trạng tương tự như vậy cũng phát sinh ở các thiên đường khác. Sau đó, Vua của họ và các vị Vua khác không còn vui vẻ nữa. Khi các thiên sứ hỏi về sự thay đổi trong thiên đường của họ, Vua Morse giải thích rằng đó là vì thế giới đã mất đi sự ổn định vĩnh cửu của nó.

Từ đó, Vua Morse thường cầu nguyện một mình, cho đến một ngày ông họp tất cả các thiên sứ và nói với họ tin về “Cha” của ông. Cha của ông nói với ông rằng các thiên đường nơi cấp cao hơn cũng đã mất đi sự ổn định vĩnh cửu của chúng, và Đức Chúa Sáng Thế (tôi nghĩ rằng đây là cách mà thể hệ thiên thể của họ gọi Sư Tôn) sẽ đi xuống thế giới con người để ổn định lại tất cả các thế giới. Vua Morse nói rằng Cha của ông sẽ đi theo Chúa Sáng Thế để cầu xin Ngài ổn định lại thế giới của ông. Nhiều vị Vua trong thế giới của Vua Morse đã nhận được khải thị tương tự để cầu xin với Chúa Sáng Thế. Các vị Vua họp lại và cùng nhau bàn bạc xem làm cách nào. Cuối cùng, họ quyết định chọn ra một nhóm sứ giả để đi xuống thế gian con người và cầu xin với Chúa Sáng Thế tìm một cách để ổn định các thế giới. Vua Morse được chọn làm một trong các sứ giả.

Khi Vua Morse sắp rời đi, tất cả các thiên sứ trong thiên đàng của ông đều rơi lệ, quì xuống và cầu xin được đi theo ông. Vua Morse cảnh báo với họ: “Các vị đừng bao giờ đi theo tôi, vì các vị sẽ bị lạc mất một khi xuống dưới đó. Đức Chúa Sáng Thế nhất định sẽ ổn định lại thế giới của chúng ta và đưa tôi trở lại. Các vị phải chờ tôi ở đây.” Sau đó, Vua Morse và các vị Vua được chọn khác đi xuống trái đất. Từ đó, các thiên sứ rất nhớ Vua của họ, và tất cả những gì họ có thể làm chỉ là cầu nguyện và trông mong sự trở về của ông.

Vị thiên sứ nói với tôi điều gì đã xảy ra cho vị Vua của họ và các vị Vua khác mà ông biết. Vua Morse và một vị Vua khác đầu tiên đi xuống nước Nga, nhưng bây giờ họ đang ở Hà Lan và Đan Mạch, mỗi người một nơi. Ông đưa tôi đến trước cửa thiên đường của họ. Đó là một cánh cửa thành màu trắng cao đến tận trời. Nó rất khác với cánh cửa ở Trung Quốc. Đứng ở nơi đó, tôi nhìn lại thế giới của họ. Một cảm giác lạ lùng lại in vào tâm trí tôi, cho dù tôi không thể nói lên thành lời. Vị thiên sứ hình như đọc được ý nghĩ của tôi. Ông nói: “Ngài cảm thấy thế giới của chúng tôi đã thiếu mất niềm vui. Từ khi Vua chúng tôi rời đi, không bông hoa hoặc cây cỏ nào ở nơi đây lại có được sự vui vẻ.” Sau đó tôi cũng đọc được tư tưởng của ông: “Con cầu xin Đức Chúa Sáng Thế hãy từ bi với Vua của chúng con. Xin hãy chăm lo để Ông đừng bị lạc mất nơi thế giới con người, và xin hãy mang Ông trở lại.” Tôi cảm nhận được nỗi buồn trong sự mong mỏi và niềm đau trong tư tưởng của ông. Tôi nói với ông: “Sư Tôn của chúng tôi đang truyền Pháp vũ trụ nơi thế giới con người trong khi cứu vãn toàn vũ trụ. Sư Tôn của chúng tôi từ bi với tất cả chúng sinh và sẽ cứu độ tất cả chúng sinh, kể cả Vua của các vị. Hơn nữa, Pháp Luân Công đã khai truyền đến nhiều nơi trên thế giới con người, kể cả Nga, Hà Lan, và Đan Mạch. Xin đừng lo lắng và hãy chờ đợi sự trở về của ông.”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt và rời khỏi thế giới của ông. Khi trở về, tôi nhớ lại Pháp mà Sư phụ từng giảng. Sau đó một tia sáng chiếu rọi từ trên bầu trời xuống đầu tôi. Tôi nhìn lên và thấy bầu trời đã xẻ đôi, hiển lộ các thiên đường bên trên. Có những thiên đường ở các cấp càng cao hơn và cao hơn, mỗi nơi đều to lớn hơn, tươi sáng hơn và trong suốt hơn cái trước đó. Tôi nhìn thấy rõ nhất là thiên đường ở gần nhất. Tôi cũng nhìn thấy nhiều vị Thần. (Hình dáng và trang phục của họ rất khác với các vị Thần mà tôi đã gặp. Tôi không có cách nào để diễn tả ra ngoại trừ gọi họ là các vị Thần.) Họ đang nhìn xuống thế giới con người. Tôi nhìn thấy sự trông chờ trên gương mặt của họ và sự mong mỏi trong mắt của họ. Tôi đoán rằng họ đang chờ đợi sự trở về của các vị Vua hoặc Chủ của họ. Sau đó tia sáng rút lại và biến mất trên bầu trời. Lúc đó tôi đã trở về với thực tại.

Chúng ta là học viên Pháp Luân Công trong thời Chính Pháp, chúng ta đang gánh vác một sứ mệnh trọng đại trong lịch sử. Những quần thể sinh mệnh vĩ đại từ các đại khung thiên thể xa xôi đang đặt kỳ vọng vô hạn nơi chúng ta và đang chờ đợi sự trở về của chúng ta. Còn lý do gì để chúng ta không làm tốt ‘ba điều’ đây? Việc các học viên Pháp Luân Công tu luyện tốt hay không sẽ quyết định sự đắc độ hay không của các quần thể sinh mệnh đó, bao gồm vô lượng chúng sinh!

Chúng ta đã biết rằng nhiều người trên trái đất là những vị Vương, Chủ và Thần của các thiên thể to lớn. Họ là đại biểu của những quần thể sinh mệnh vĩ đại. Nhưng nhiều người đã đánh mất bản tính của họ và bị mê mờ ở thế gian con người. Có thể chúng ta đã từng nhiều lần cầu xin Sư phụ đánh thức chúng ta nếu chúng ta mê lạc nơi thế giới con người. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp thời Chính Pháp, là các vị Phật Đạo Thần trong tương lai, chúng ta không nên tự hài lòng với việc học Pháp luyện công tại nhà. Đương nhiên, khi ấy là chúng ta tiếp xúc trực tiếp với Pháp, nhưng chúng ta phải bước ra “giảng thanh chân tướng” về Pháp Luân Công. Chúng ta phải đến mọi nơi trên trái đất này, bất cứ nơi nào có nhân loại sinh sống để cứu các vị Vua và Chủ đại biểu cho các thiên thể vĩ đại ấy!

Dịch từ:

http://minghui.ca/mh/articles/2008/7/13/181977.html
http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2008/7/29/99339.html