Văn hóa Đảng đã bóp méo tư tưởng của nhân dân

[Chanhkien.org] “Văn hóa Đảng”. Đây là một thuật ngữ thường được sử dụng bởi người Trung Quốc, nhưng rất ít người nhận thức được bản chất bạo lực cực đoan và phi nhân tính khi họ sử dụng cụm từ này.

Ngày nay, nhiều người Trung Quốc đã thêm vào chữ “tà” ở phía trước chữ “Đảng” để đọc là “Văn hóa tà Đảng”. Thuật ngữ này thực sự còn xa mới đạt tới mức độ thích hợp và đầy đủ để mô tả những gì mà Đảng đã reo rắc vào xã hội nhân loại.

Người dân ở cả phương Đông và phương Tây đều đã nhận thức được mức độ khiếp hãi dưới sự thống trị của chế độ Cộng sản – một kiểu kiểm soát cho phép sử dụng các nguồn truyền thông áp đảo và người dân cổ súy một thứ văn hóa phù hợp nhất với Đảng Cộng sản, từ đó cho phép các lãnh đạo của tà giáo này giữ được quyền thống trị.

Một văn hóa dựa trên cách nghĩ của người Cộng sản. Một thứ văn hóa hoàn toàn phản nhân tính. Một thứ văn hóa thông qua chế độ Cộng sản phụ thể (ăn bám) để có thể nuôi sống suy nghĩ của nhân dân, buộc họ tuyệt đối tuân lệnh và hoàn toàn lệ thuộc vào kẻ thống trị tàn bạo.

Phương tiện

Bằng cách nào những con người tốt bụng và trong sáng khi mới chào đời, đã bị ô nhiễm bởi thứ văn hóa này và trở nên phản nhân tính tới mức đáng sợ như vậy? Bằng cách nào con người cho phép chính họ bị tẩy não bởi thứ văn hóa này, trở nên hoàn toàn quỳ gối trước tà linh và phục vụ cho mục đích của nó?

Tất nhiên câu trả lời nằm ở sự kiểm soát toàn diện mà những chiếc vòi bạch tuộc của chế độ Cộng sản len lỏi vào khắp mọi mặt của đời sống xã hội, và quan trọng hơn hết chính là sự tuyên truyền. Với một lực lượng áp đảo như vậy, những người Cộng sản có thể tràn ngập toàn xã hội và người ta dùng cách nói “một ngôi nhà, một tiếng nói” để mô tả sự kiểm soát toàn diện trong xã hội Cộng sản, và khá dễ dàng để truyền bá những học thuyết thuần phục tới người dân trong điều kiện như vậy.

Vì vậy, khi đứa trẻ được sinh ra, cha mẹ chúng đã bị đầu độc bởi văn hóa Đảng và truyền lại cho chúng. Khi những đứa trẻ đi học, các bài hát ca ngợi Đảng lại hằn sâu vào trí óc chúng, dù ở trong lớp học hay các hoạt động ngoại khóa. Khi những thanh thiếu niên học hỏi thêm được về cuộc sống và học lên cao hơn, chúng được dạy rằng Đảng là “vĩ đại, quang vinh và chính xác” và họ nên cám ơn Đảng vì Đảng đã cho họ mọi thứ. Khi người trưởng thành đi làm, đơn vị công tác yêu cầu họ trả phí cho Đảng để cám ơn Đảng đã “từ bi” cho họ công việc và lương bổng. Khi người già nhìn lại cuộc đời mình, họ tự động cám ơn Đảng vì Đảng đã cho họ một cuộc sống tốt đẹp.

Do vậy, các khía cạnh tưởng như bình thường trong đời sống con người đã hoàn toàn bị bóp méo trong cái mệnh đề là Đảng “vĩ đại, quang vinh và chính xác” như thế nào, mặc dù Đảng đã cho họ ít hơn và lấy đi của họ nhiều hơn. Mặt ác của những người Cộng sản thực ra là bản chất thật sự, thứ hoàn toàn ẩn giấu đằng sau sự biết ơn của người dân với sự kiểm soát đám đông trong trao đổi thông tin của Đảng.

Trong một bầu không khí tà ác tràn ngập như vậy, người dân trở nên giống như những con thú đã được thuần hóa trong nông trại, có thể được nuôi dưỡng, thuần hóa, sử dụng và bị mổ thịt theo ý muốn của Đảng.

Nhưng ít nhất, khi các quốc gia Đông Âu nằm dưới sự kiểm soát của chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa cộng sản ở đó đã không thể gây nhiều ảnh hưởng như vậy. Khi Stalin đày người dân đi Xi-bê-ri để họ chết ở đó và khi các nhà độc tài Đông Âu giết hại hàng triệu người trong các vụ thanh trừng, thì người dân Đông Âu và cả thế giới, hầu hết họ đều biết về điều đó. Do đó khi thời điểm tới, họ đã bước ra để kết thúc chủ nghĩa cộng sản và tự giải thoát mình khỏi gông cùm Cộng sản.

Nhưng Trung Quốc đã chứng kiến sự kiểm soát tàn bạo và lệ thuộc tinh thần nhất của Cộng sản từ trước đến nay. Sau “Cách mạng Văn hóa” và “Đại nhảy vọt”, hai chiến dịch được ghi lại với những chi tiết ghê sợ trong Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản (Cửu Bình), người dân Trung Quốc đã hoàn toàn hiến dâng ý chí của mình cho Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Đó là tại sao gia đình cô Trương Chí Tân đã hoàn toàn chối bỏ sự liên hệ với cô chỉ vì quan điểm [phê phán Mao Trạch Đông] của cô.

“Những ai đã từng trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa sẽ không bao giờ quên cô Trương Chí Tân, người đã bị bỏ tù vì đã phê phán Mao Trạch Đông vì sự thất bại của ông ta trong chiến dịch đại nhảy vọt. Cai ngục đã nhiều lần cởi hết quần áo của cô, còng tay cô ra đằng sau lưng và quẳng cô vào xà-lim nam để cho các tù nhân nam hãm hiếp tập thể cô. Cuối cùng cô trở nên bị điên loạn. Khi bị tử hình, cai ngục sợ rằng cô sẽ hô khẩu hiệu phản đối nên đã ấn đầu cô lên một cục gạch và cắt hở cuống họng của cô mà không hề gây tê.”

(Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản, Bình 4: “ĐCSTQ, một lực lượng phản vũ trụ”).

Đó là tại sao thân nhân gia đình những người bị sát hại trong cuộc thảm sát Thiên An Môn, cuộc bức hại những người Cơ Đốc giáo và Pháp Luân Công, những nông dân nghèo và trí thức bị ĐCSTQ lừa gạt vẫn đứng lên bảo vệ Đảng và thà giúp nó bức hại thành viên gia đình mình còn hơn là chống lại nó vì quyền lợi của chính mình.

Hậu quả

Hậu quả đáng sợ nhất của xã hội nhân loại chính là sự tràn ngập hoàn toàn của tâm hồn con người trong cái thứ hoàn toàn đại diện cho tà ác ấy. Dưới một văn hóa vô nhân đạo như vậy, Tà sẽ trở thành Chính và Chính sẽ bị coi như Tà. Người dân được dạy rằng không có Thiên đường, Địa ngục hay Thần; con người không phải chịu hậu quả cho những hành động của mình, và con người được yêu cầu đặt văn hóa Đảng lên trên bất cứ bổn phận con người nào: dẫu đó là gia đình, công việc, bạn bè hay tín ngưỡng tinh thần.

Hậu quả chính là sự suy đồi trong đạo đức nhân loại, sự thối rữa của xã hội khi bị thống trị bởi “lưu manh cặn bã xã hội” (Xem: “Nhân tố di truyền 4: Lưu manh — Lấy lưu manh cặn bã xã hội lập thành đội ngũ cơ bản” trong Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản – Bình 2: “ĐCSTQ xuất sinh như thế nào?”) thay cho các nhà lãnh đạo nhân đức và chính trực, và sự thờ phụng giáo phái Cộng sản cùng bản tính tà ác phản lại Thần, phản lại tôn giáo truyền thống của nó.

Chẳng trách tại Trung Quốc ngày nay, băng đảng và đảng viên (mặc dù thực sự không có sự khác biệt giữa hai danh từ này) lại được tôn trọng hơn những người dân đạo đức, chính trực và cao quý.

Dưới hình thức văn hóa này, con đường duy nhất mà người ta có thể đi là “trượt dốc”. Văn hóa Đảng đã gieo cấy sự tà vạy của nó vào xã hội Cộng sản để làm nó trượt dốc và đi đến sự hủy diệt.

Giải pháp

Vậy tại sao người dân lại không nhận thức được thứ văn hóa Đảng này? Tại sao nó không được nghiên cứu như nó nên được làm?

Có lẽ bởi vì người dân không nhận thức được chính bản thân sự tồn tại của nó. Các nhà tâm lý học ngày nay vẫn vò đầu bứt tai khi không hiểu tại sao những con người hoàn toàn trong sáng lại làm việc trong các trại tập trung và trợ giúp Đức Quốc xã tàn sát hàng chục triệu người Do Thái. Bằng cách nào những con người trong sáng lại tấn công những con người trong sáng khác, cả trong xã hội Phát-xít và Cộng sản?

Lý do là sự kiểm soát toàn diện cách suy nghĩ của Đảng Cộng sản và văn hóa Đảng đã khống chế nhân dân. Bị kích động bởi văn hóa Đảng, người dân tại các xã hội Cộng sản nghe theo Đảng tới từng lời nói và hành động.

Điều đáng sợ hơn nữa và ít rõ ràng hơn nữa khi bàn về văn hóa Đảng, đó là bằng cách nào nó khống chế tinh thần và ý chí đạo đức của nhân dân. Bị tràn ngập trong các học thuyết vô thần và sự hủy diệt các giá trị truyền thống, cách suy nghĩ và ý chí của nhân dân đã được huấn luyện để nghe theo mệnh lệnh của văn hóa Đảng, một văn hóa ủng hộ tà ác và bạo lực.

Ít người có thể tin rằng Đảng Cộng sản là tà giáo, và văn hóa Đảng đã kích động nhân dân bằng cách tuyên truyền và dẫn dắt người dân theo cách nghĩ của tà giáo, cách nghĩ đòi hỏi con người phải hiến dâng máu, thậm chí cả thân nhân gia đình nếu cần. Nhưng đây chính là thực tế.

Đó là tại sao cách duy nhất để thay đổi người dân Trung Quốc ngày nay là hoàn toàn vạch trần bản tính tà ác của Đảng Cộng sản và Văn hóa của tà Đảng. Đây là cách duy nhất để nhân dân Trung Quốc và những người bị ngập trong văn hóa Đảng và bản tính tà ác của nó có thể thoát khỏi nó, và lại được sống cuộc sống của một con người thực sự và có được tự do.

Như đã nói trong phần kết luận của Cửu Bình:

“Chỉ khi không có Đảng Cộng sản Trung Quốc thì mới có một Trung Quốc mới.”

“Chỉ khi không có Đảng Cộng sản Trung Quốc thì Trung Quốc mới có hy vọng.”

“Khi không còn Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhân dân Trung Quốc chính trực và tốt bụng sẽ xây dựng lại sự huy hoàng lịch sử của Trung Quốc.”

Chỉ khi Cửu Bình vạch trần văn hóa Đảng thực ra là gì, Trung Quốc và nhân dân Trung Quốc mới có hy vọng.

Dịch từ:

http://www.pureinsight.org/node/3795