Luân hồi: Những người có quan hệ nghiệp lực từ trước sẽ gặp lại

[Chanhkien.org] Trong xã hội hiện tại, chúng ta mỗi người có rất nhiều bạn bè và rất nhiều công việc đếm không hết. Một vài người có thể thành bạn thân, những người khác như những người gặp khi qua đường. Sau cùng thì vì lý do tại sao?

Sau đây là một câu chuyện thật:

Vì tôi mới đi làm việc mới, mọi thứ đều cảm thấy mới và khác lạ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ba ngày đó. Chúng tôi không rời sở làm cho tới nửa đêm; tôi và một đồng nghiệp Wang Liang người đã đưa tôi về. Trời rất tối, nhưng tôi không phải người thường nên tôi không sợ. Nhưng anh ta, khăng khăng đòi đưa tôi về, mặc dù anh không quen con đường. Tôi đành đồng ý và cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi cảm thấy anh là một người tốt, có một tấm lòng tốt. Anh đi với tôi đến một ngã rẽ đại lộ gần nhà tôi, rồi mới đạp xe về. Tôi nghĩ chúng tôi có quan hệ về thiện nghiệp trong tiền kiếp, nếu không tại sao chúng tôi cảm thấy rất thân thiết từ khi vừa mới gặp mặt nhau.

Trong đời này đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta. Hơn nữa, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng nghĩ về sự tiền định.

Vài ngày sau, trong một giấc mộng tôitrở lại cuộc đời trước của tôi trong thời cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Tôi đang nằm ngủ say bên cạnh người em gái. Trong một đêm tối một kẻ cướp đập cửa sổ vào nhà. Tôi chỉ thấy một cái bóng đen tiến gần về tôi. Tôi đang tỉnh giấc và chuẩn bị la lớn lên, nhưng tên cướp nắm lấy cổ tôi, giữ không cho tôi la. Hắn hung dữ trói tôi lại và bắt cóc tôi (lúc đó tôi là một cô bé nhỏ). Tên cướp mang tôi tới một nơi hẻo lánh có một ông già chích một cây kim dài khoảng một feet (ba tấc) vào thân thể tôi. Vì họ không muốn tôi chết dể dàng và bắt đầu tra tấn tôi. Họ châm mỗi chỗ 2 cây kim dài lên chân, đầu gối, cánhtay và mông tôi, tôi cố gắng dùng hết sức để rút những cây kim châm chí mạng này. Ông già bận đồ kiểu hoa lại phía tôi và nói: “ Cô bé đừng lấy mấy cái kim đó ra. Nếu cô lấy nó ra thì mạng sống của tôi và gia đình tôi sẽ bị kết thúc. Tên cướp sẽ giết chết chúng tôi.” Nghe vậy tôi liền ngưng lại thì ông không bị tên cướp hành hạ, tôi bỏ ý định tìm cách để sinh tồn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má rồi nhỏ xuống. Tôi hối hả hỏi ông già, “khi nào tôi sẽ chết?” Ông trả lời. “Trong vòng hai tới ba ngày máu của cô cạn kiệt thì cô sẽ chết. Tôi nhắm mắt lại và im lặng; Tôi cảm thấy cuộc đời tôi đã hết.”

Vừa lúc đó tôi nghe một tiếng vèo và một cái bóng lướt qua trên mặt đất. Đó là con trai của người quí tộc bận đồ màu bạc và áo trắng kiểu trung hoa bay qua và đáp xuống trước mặt tôi. Đứng bên cạnh anh ta là một tỳ nữ cao ráo, đang nhìn tôi với một nụ cười hiền hòa. Anh ta nói: “Nhanh lên cởi trói cho cô ta”. Khi tôi mở mắt ra rồi vội vã cảm ơn người thanh niên tốt bụng này và hỏi tên họ của anh. Người đàn ông trẻ trả lời với giọng nói hùng dũng và cười “Cô không nhận ra tôi sao. Tôi không phải là Liang?” Tôi nhìn thật gần lại anh ta…ồ! Anh nhìn giống y như Wang Liang trong đời này. Anh nhìn dũng mảnh hơn, nhưng không mất đi cái vẽ học thức uyên bác trong đời này. Người tỳ nữ bước lại gần và an ủi tôi “đừng lo lắng, thầy tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Ngay lúc này tôi giật mình thức giấc.

Sau khi tỉnh giấc, tôi nhớ lại thời gian rất cấp bách. Wang Liang là người đã cứu mạng tôi trong đời trước. Thầy đã gợi ý, tôi không nên do dự nữa. Những người có tiền duyên đang đợi được cứu. Tôi dọn sạch tất cả cản trở và suy nghĩ của người thường và cuối cùng nói chuyện với anh ta về sự hành ác của Đảng Cộng sản tà độc. Tôi giảng rõ sự thật với anh ta và giúp anh rút thỏi Đảng Cộng sản và các tổ chức liên hệ của nó. Tôi nên hoàn trả lại cái nợ mà anh ta đã cứu tôi trong đời trước. Sau khi hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Công, sự vui mừng hiện rõ trên mặt anh với một nụ cười từ đáy lòng. Trong tâm tôi cũng âm thầm chúc cho anh ta có một tương lai tốt đẹp.

Dịch từ:

http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4401