Sư phụ đánh thức phần Thần | Tag | Chánh Kiến Nethttps://chanhkien.orgChánh KiếnThu, 24 Apr 2025 07:00:24 +0000en-UShourly1Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (2)https://chanhkien.org/2023/10/su-phu-tu-bi-danh-thuc-phan-than-2.htmlThu, 19 Oct 2023 02:20:52 +0000https://chanhkien.org/?p=31568Tác giả: Chinh Hảo [ChanhKien.org] 4. Thoát xác Vị tha hay vị tư, hướng nội tìm hay hướng ngoại cầu, đó là chỗ khác biệt chủ yếu giữa sinh mệnh của vũ trụ cũ và vũ trụ mới. Chúng ta là đang tu luyện Đại Pháp Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ. Chữ “Chân” trong […]

The post Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (2) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>

Tác giả: Chinh Hảo

[ChanhKien.org]

4. Thoát xác

Vị tha hay vị tư, hướng nội tìm hay hướng ngoại cầu, đó là chỗ khác biệt chủ yếu giữa sinh mệnh của vũ trụ cũ và vũ trụ mới. Chúng ta là đang tu luyện Đại Pháp Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ. Chữ “Chân” trong từ điển “Từ Nguyên” có lời giải thích là: Bản nguyên, bản tính. Tôi hiểu được rằng quá trình hướng nội tìm cũng là quá trình nhìn xuống vi quan, là quá trình tìm về bản tính thực sự của chúng ta.

Ta là ai? Ta đến từ đâu? Tại sao thể hệ và cơ chế của vũ trụ cũ vẫn đang được lưu giữ trong trường không gian của chúng ta? Nó có mối quan hệ gì với chúng ta? Sư phụ giảng:

“Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính. Nhưng sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh rồi; thì cũng phát sinh quan hệ xã hội [trong] quần thể. Trong đó có một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống; [khi] không thể ở tại tầng ấy nữa, thì họ phải rớt xuống dưới. Tuy nhiên tại tầng kia [họ] lại biến đổi không còn tốt nữa, họ không thể ở lại, và tiếp tục rớt xuống dưới; cuối cùng rớt xuống đến tầng của nhân loại” (Chuyển Pháp Luân)

Về đoạn Pháp này của Sư phụ, nội hàm được triển hiện trong cảnh giới sở tại của tôi là: Quá trình sinh mệnh tầng tầng đi xuống, không phải là đi xuống theo khoảng cách vật lý, mà là phụ trọng càng ngày càng lớn. Ví như, vốn dĩ thân thể ban đầu là do hạt nhân nguyên tử cấu thành, chỉ vì tư tâm lại sinh ra một thân thể tầng nguyên tử, thân thể tầng phân tử.

Sư phụ giảng:

“Thùy thị Thiên chi Chủ

Tầng tầng ly Pháp đồ”

Tạm diễn nghĩa:

Ai là Chủ của Trời

Những kẻ đã rời xa Pháp trong mỗi tầng lớp không gian

(“Vô mê”, Hồng Ngâm II)

Tôi lý giải rằng bởi vì lúc đó chúng ta đang ở một tầng thứ rất cao, nên cái thân thể được sinh ra bởi một niệm của chúng ta, kỳ thực là một tầng vũ trụ, là một vũ trụ được sinh ra bởi tư tâm và lệch khỏi Pháp, mãi cho đến tầng này của nhân loại. Đó là vũ trụ cũ do chúng ta tạo ra, là hình tượng của chính chúng ta. Đó là “nguyên tội” của chúng ta, là cái “nhân” lúc đó chúng ta đã gieo và là cái “quả” mà bây giờ chúng ta cần giải quyết, kết thúc.

Tầng tầng vũ trụ cũ mà chúng ta đã tạo ra đã bao bọc lấy cái thân xác thịt bên ngoài này lại, cũng là chiếc lồng giam giữ chúng ta. Bản tính thực sự của chúng ta tầng tầng bị chôn vùi, chúng ta hoàn toàn không biết đại nạn đang đến gần, đã ăn sâu bén rễ đến nỗi không còn quay về được nữa.

Chính lúc này Sư phụ đã đến, Sư phụ mang theo bộ Pháp viên dung, nguyên thuỷ nhất tiến vào vũ trụ cũ của chúng ta. Khi ấy Sư phụ đã nhìn thấy một vũ trụ như thế nào?

“Thông thiên Pháp trụ hủ tú ban ban

Các khung Vương Chủ lão thái thương nhiên”

Diễn nghĩa:

Cột Pháp trụ thông thẳng lên trời mục nát loang lổ

Vương Chủ các khung mãi sốt sắng

(“Cứu thiên khung”, Hồng Ngâm III)

Giọng nói của Sư phụ xuyên qua tầng tầng thời gian và không gian, đánh thức Phật tính đã bị bụi che phủ của chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện”. (Chuyển Pháp Luân)

Vì sao Phật tính lại đáng trân quý như vậy? Lý giải của tôi ở giai đoạn này là: Việc Phật tính xuất hiện nói lên rằng sinh mệnh này muốn thay đổi chính mình từ bản chất, lớp vỏ vị tư của cá nhân ấy sẽ không thể tiếp tục dày thêm. Chỉ có như vậy thì Sư phụ mới có thể giúp chúng ta. Sư phụ sẽ dùng Đại Pháp loại bỏ từ căn bản những thứ bất thuần trong sinh mệnh của chúng ta, như vậy bản chất sinh mệnh của chúng ta đã là sinh mệnh của tân vũ trụ rồi.

Sư phụ giảng:

“Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra”. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi dường như thấy một cái tôi khác to lớn tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, xé toạc tầng tầng lớp vỏ của vũ trụ cũ, bay vút lên cao.

Tự ngã chết, chân ngã sinh.

Sư phụ nhìn nhận chân ngã này là đệ tử, Sư phụ để đệ tử theo Thầy đi xuống, trợ Sư Chính Pháp, đi cứu độ chúng sinh trong vũ trụ của chúng ta, cứu sang vũ trụ mới thuần tịnh, mỹ hảo mà Sư phụ đã tạo ra. Lần đi xuống này là chúng ta chủ động đi xuống, bởi vì Pháp của Sư phụ đã cải biến chúng ta từ bản nguyên của sinh mệnh, bản chất sinh mệnh của chúng ta so với bất kể vật chất nào trong vũ trụ đều vi quan hơn, thuần tịnh hơn. Chỉ cần chúng ta tuân theo lời dạy của Sư phụ thì dù chúng ta có thể đi xuống thì cũng có thể quay trở về trên.

5. Chúng ta là người của Sáng Thế Chủ

Làm thế nào để hồi thiên? Sư phụ giảng:

“Thân thần hợp nhất”. (Pháp Luân Công)

Điều cuối cùng chúng ta phải tu thành là hợp nhất cái nhục thân này với chân ngã. Nếu chúng ta tu thành, vậy thì thân thể do tầng tầng lạp tử cấu thành của chúng ta sẽ mở ra con đường hồi thiên cho những người tu luyện trong tương lai. Vì vậy, Sư phụ đã đánh thức chân ngã của chúng ta, trong giai đoạn tu luyện cuối cùng, trong hai bài kinh văn mới “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”, nhân danh Sư phụ, ngài đã đánh thức nhục thân bị mê lạc trong tam giới của chúng ta.

Chúng ta là các đệ tử Đại Pháp và chúng sinh trên thế giới.

Đúng vậy, con người thế gian hôm nay cũng đều là người tu luyện. Đội quân mà cựu thế lực cài cắm vào trường không gian của chúng ta chính là những thứ như thuyết vô thần, thuyết tiến hoá, quan niệm hiện đại v.v… Những thứ này hoàn toàn phù hợp với cái niệm cuồng vọng của cựu thế lực, là thứ dối trá làm cắt đứt mối liên hệ giữa con người và Thần, là những thứ đang chà đạp nhục thân do các vị Thần theo lời sai phái của Sáng Thế Chủ mô phỏng theo hình tượng của bản thân họ tạo ra, nó đang cắt đứt hy vọng quay về trời của con người.

Tôi lý giải được rằng con đường tu luyện mà Sáng Thế Chủ an bài cho thế nhân là văn hoá truyền thống và nghệ thuật Shen Yun. Sư phụ giảng:

“…thiên vũ mới là tuyệt đối thuần tịnh và tốt đẹp; trong hoàn cảnh gian khổ người có thể bảo trì thiện niệm; đối mặt với xung kích của quan niệm hiện đại, người có thể kiên trì quan niệm truyền thống; trong xung kích của vô thần luận, tiến hóa luận, vẫn còn có thể tín Thần; người như thế chính là đạt được mục đích được cứu trở về thiên quốc”. (Vì sao có nhân loại)

Với tình yêu thương dành cho chúng sinh, Sư tôn đã đem nguyên lý Chân Thiện Nhẫn khắc sâu vào từng chi tiết của văn hóa truyền thống và từng tác phẩm Shen Yun.

Tôi vẫn thường tự cảm khái trước sự may mắn của chính mình: Trong vòng luân hồi chuyển sinh suốt 200 triệu năm vẫn không bị bại hoại đến mức không thể cứu độ, còn có thể vào thời khắc cuối cùng được Sư phụ chọn làm đệ tử, đó là may mắn và là thần tích lớn đến nhường nào! Nhưng đằng sau thần tích này, Sư phụ đã hao phí bao nhiêu tâm huyết? Hơn nữa, những gì Sư phụ đã an bài không chỉ là sinh mệnh của mỗi riêng tôi trong 200 triệu năm, mà Sư phụ trong 200 triệu năm ấy đã an bài bao đời bao kiếp cho hơn bảy tỉ sinh mệnh trên Trái Đất, trong quá trình này, Sư phụ cũng phải đối mặt với việc cựu thế lực làm biến dị và phá hoại văn hóa truyền thống, Sư phụ đã thật vất vả! Sau tất cả, thì cuối cùng Sư phụ đã đưa chúng ta đến đời này khi mà Đại Pháp hồng truyền một cách an toàn. Thật là một hành động vĩ đại! Đây quả là một tấm lòng từ bi hồng đại, một trí tuệ tối thượng và là một sự kiên nhẫn vô tận!

Sư phụ giảng:

“Vi cứu đại khung truyền Thiên Pháp

Chúng sinh nghiệp trái nhất thân đương

Vô lượng chúng nghiệp thành cự nạn

Thanh ty ban bạch nhân thể thương”

Diễn nghĩa:

Vì cứu đại khung nên truyền Pháp của Trời

Nợ nghiệp của chúng sinh thì một mình gánh chịu

Nghiệp của vô lượng chúng sinh tạo thành nạn lớn

Tóc xanh nay ngả muối tiêu, thân thể thương tổn

(“Hoàn nguyên”, Hồng Ngâm III)

Sư phụ nếu muốn tạo ra một vũ trụ mới thì thật dễ dàng biết bao, nhưng vì để cứu chúng ta, Sư phụ đã thay chúng ta gánh chịu tội nghiệp, vì để cứu chúng ta Sư phụ đã phải chịu biết bao nhiêu khổ ải! Vì sao Sư phụ lại muốn cứu độ chúng ta?

Sư phụ giảng:

“Sáng Thế Chủ vì sao muốn cứu độ chúng sinh! Là vì Ngài yêu thương chúng sinh! Vì sinh mệnh của chúng sinh đều do Ngài ban cho”. (Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh)

Tôi lý giải được rằng người cha thực sự của chúng ta là người đã ban cho chúng ta sinh mệnh. Chúng ta là những đứa con của Sáng Thế Chủ. Sư phụ đã hết lần này đến lần khác trao cơ hội cho các đệ tử và chúng sinh, bởi vì chúng ta đã từng là những đứa con dũng cảm nhất của Sáng Thế Chủ, chúng ta từng là lô sinh mệnh đầu tiên trong vũ trụ cũ được đánh thức, chúng ta mang theo sự phó thác của chúng sinh trên thiên quốc, trong 200 triệu năm luân hồi chuyển sinh chốn hồng trần chịu khổ chờ đợi Sáng Thế Chủ cứu chúng ta hồi thiên.

Sư phụ giảng:

“Khi tới lúc mạt hậu rồi, vì để hoàn thành tốt hơn việc cứu độ, sinh mệnh nào không có loại quan hệ đó với Sáng Thế Chủ thì không thể nào làm người vào thời này, đến lúc này thì chân thể của con người thế gian đều đã là người của Ngài, ngay cả chư Thần mà con người trên thế gian tín [ngưỡng], những [thân] người mà được dùng để chuyển sinh thành người tới giảng Pháp hay giảng Đạo, cũng đều là người của Sáng Thế Chủ”. (Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh)

Về đoạn Pháp này của Sư phụ, nội hàm được triển hiện trong cảnh giới sở tại của tôi là: Vì sao khảo nghiệm khốc liệt kia không thể làm lay chuyển chính tín của các đệ tử Đại Pháp? Bởi vì trong chân thể của chúng ta đang chảy dòng máu thánh khiết của Sáng Thế Chủ, vậy nên dù tà ác có tra tấn tàn khốc thế nào cũng không thể làm lay chuyển gốc rễ sinh mệnh của các đệ tử Đại Pháp; vì sao các đệ tử Đại Pháp đang trong ma nạn vẫn muốn giải cứu chúng sinh? Bởi vì đó là ý chí từ người cha chúng ta, và đó là trách nhiệm vốn có của các Vương nam, Vương nữ của Thánh Vương.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ “Sư phụ”: Sư phụ, vừa là thầy cũng lại là vua cha. Tôn sư dạy chúng ta đi cứu chúng sinh, phủi sạch bụi trần và tôn kính người cha từ bi của mình.

Chúng ta, các đệ tử Đại Pháp và tất cả chúng sinh trên thế giới, từ nguyên thần của chúng ta cho đến chân thể, từ vi quan của sinh mệnh chúng ta cho đến bề mặt, chúng ta đều là người của Sáng Thế Chủ, chỉ bất quá trong quá trình Chính Pháp thì bị cựu thế lực chen ngang vào làm gián cách nhục thân và bản tính tiên thiên thiện lương của chúng ta.

Trong bài kinh văn “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh” Sư phụ đã dùng từ “yêu thương”, nội hàm của Đại Pháp được triển hiện trong cảnh giới của tôi là: Hồng thế Chính Pháp của Sư tôn là từ vi quan đến bề mặt, từ Pháp giới đến tam giới, từ bi hồng đại của Sư tôn tại phần bề mặt nhất, danh từ dùng trong tam giới gọi là “yêu thương”; còn có một tầng nội hàm khác là: bóng ma phá hoại Chính Pháp trong tam giới chính là tà linh cộng sản, mà loại tà linh cộng sản này là do vật chất “hận” cấu thành, phá trừ “hận” thì chính là “yêu thương”.

Sư tôn đã dùng ánh sáng của “yêu thương” để xua tan lớp mây mù “thù hận”, Sư tôn đã dùng làn gió ấm áp của “yêu thương” để đánh thức ký ức đã bị phong bế của chúng sinh, yêu thương và niềm vui sẽ ngập tràn khắp tam giới, vạn vật hồi sinh, ngày xuân của Pháp Chính Nhân Gian sẽ không còn xa nữa.

6. Lời kết

Bài viết này được viết ra đã hoàn toàn không giống với ý định ban đầu của tôi. Ban đầu tôi vốn dĩ chỉ có một số cảm ngộ tu luyện rời rạc và tôi cũng không biết diễn đạt chúng vào bài chia sẻ như thế nào. Sư phụ nhìn thấy nguyện vọng muốn viết bài chia sẻ của tôi đã liên tục điểm hoá cho tôi, giúp đỡ tôi, thậm chí cả khi giảng chân tướng trên xe buýt, Ngài vẫn không ngừng giúp tôi sắp xếp lại ý tưởng của mình. Có một số câu văn là từ trên trời bay xuống, những chỗ bị bế tắc dần dần được đả thông, những chỗ thiếu sót dần dần được hoàn thiện, những điều tôi không hiểu, Sư phụ đã triển hiện cho tôi trong Đại Pháp, chỉ cần tôi tìm tòi, các Pháp lý sẽ được liên tục mở rộng đến tầng thâm sâu hơn. Dần dần những cảm ngộ rời rạc kia đã liên kết thành một khối, bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Có một số cảnh giới mà kỳ thực tôi vẫn chưa hoàn toàn tu đến được, nhưng Sư phụ đã để tôi thể hội trước, đó cũng là mục tiêu tu luyện của tôi trong giai đoạn tiếp theo.

Cảm tạ ân Sư!

(Ghi chú của tác giả: Các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp vô cùng bác đại tinh thâm, do trí huệ hữu hạn nên sự lĩnh ngộ còn hạn chế, bài viết này chỉ là nhận thức trong trạng thái tu luyện hiện nay, xin được chia sẻ cùng độc giả).

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/284354

The post Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (2) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (1)https://chanhkien.org/2023/10/su-phu-tu-bi-danh-thuc-phan-than-1.htmlWed, 11 Oct 2023 02:56:08 +0000https://chanhkien.org/?p=31513Tác giả: Chinh Hảo [ChanhKien.org] 1. Cựu thế lực lúc tối hậu Sư phụ giảng: “Có thể nói là một sinh mệnh cực kỳ vi quan và khổng lồ trong vũ trụ, mà không Thần nào có thể biết được nó là ai, nó nhìn thấy thiên thể vũ trụ sẽ tới một thời kỳ […]

The post Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (1) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>

Tác giả: Chinh Hảo

[ChanhKien.org]

1. Cựu thế lực lúc tối hậu

Sư phụ giảng:

“Có thể nói là một sinh mệnh cực kỳ vi quan và khổng lồ trong vũ trụ, mà không Thần nào có thể biết được nó là ai, nó nhìn thấy thiên thể vũ trụ sẽ tới một thời kỳ nhất định tiến tới giải thể, từ một niệm bản năng của sinh mệnh không muốn đến diệt vong, làm dẫn động tầng tầng đại khung bên dưới của nó cũng như tầng tầng thiên thể ở nội trong tầng tầng đại khung ấy, một mạch cho đến tầng tầng vũ trụ trong các thiên thể đó và tầng tầng chúng sinh trong những vũ trụ đó, từ đó khiến chư Thần cự đại trong từng đại khung an bài ra biện pháp tự cứu; từ trên xuống dưới lại có chư Thần ở tầng tầng tham dự vào an bài chi tiết hơn, cho đến tận tam giới. Vì một niệm kia đến từ tầng thứ cực cao, nên chúng sinh của vũ trụ đều coi đó là Thiên Ý, nhất định [phải] viên mãn thành công, giải cứu khỏi sự tàn diệt của hồng khung thiên thể”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Một ngày nọ, tôi bắt đầu suy nghĩ ra rằng: chính là cái niệm không muốn tiến đến diệt vong của cựu thế lực đã dẫn đến trường đại tai nạn cho hồng khung thiên thể lần này; chính cái niệm không muốn tiến đến diệt vong của cựu thế lực đã gây ra trùng trùng trở ngại cho việc Chính Pháp của Sư phụ; chính cái niệm không muốn tiến đến diệt vong của cựu thế lực khiến tầng tầng sinh mệnh của chúng Thần và chúng sinh tham dự vào phải bị huỷ diệt. Vậy thì cái niệm không muốn tiến đến diệt vong của cựu thế lực đã sai ở chỗ nào? Lúc đó tôi chưa suy nghĩ rõ ra được.

Trong quá trình tra xét tâm sợ hãi của mình tôi phát hiện được rằng, kỳ thực tâm sợ hãi và tâm hữu cầu chính là hai mặt của cùng một chấp trước: khi sợ bị bức hại thì lại truy cầu sự an ổn nơi thế gian; khi lo sợ nghiệp bệnh thì lại đang cầu sự an dật, nhàn hạ; sợ chết thì là cầu được sống. Còn về tâm hữu cầu, trước đây tôi chưa lý giải được, vì sao nó lại là một cái tâm nghiêm trọng đến thế? Đến mức Sư tôn đã dành hẳn một mục trong sách Chuyển Pháp Luân để giảng về “vấn đề hữu sở cầu”. Đến giờ tôi đã lý giải được, tâm hữu cầu kỳ thực nó là một loại tâm cuồng vọng, muốn tự mình quyết định tất cả.

Sư phụ giảng:

“Các sinh mệnh bên trong vũ trụ lẽ nào có thể an bài tương lai cho bản thân mình? Điều ấy tuyệt đối không được phép. Tương lai chư vị sẽ biết được [Pháp] lý này. Vũ trụ sinh ra như thế nào? Chính là [từ] một niệm của Đại Giác Giả mà sinh thành”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

Tôi lý giải được rằng sinh mệnh của chư Thần và các chúng sinh trong vũ trụ đều là do một niệm của Sáng Thế Chủ mà được sinh thành, sống hay chết là do Sáng Thế Chủ quyết định, mà ở tại tầng thứ cao như vậy, cái niệm không muốn tiến đến diệt vong ấy, thực ra là cựu thế lực đã động một niệm cuồng vọng đầy bất kính với Sáng Thế Chủ.

Thế thì, nếu tôi phó mặc sinh tử, phó mặc quá khứ và tương lai của mình, tất cả đều phó thác cho Sư phụ an bài, chẳng phải về cơ bản tôi đã thoát khỏi cái niệm kia của cựu thế lực? Tôi nhớ mình đã từng đọc qua chia sẻ thể hội của đồng tu, trong đó có sự việc thế này: có một con chim ruồi bay vào nhà một đồng tu, đồng tu giơ cây chổi lên, nếu con chim ruồi đậu lên cây chổi thì sẽ được đưa ra khỏi nhà một cách an toàn. Nhưng con chim ruồi không tin vào đồng tu, nó ra sức vùng vẫy đến mức vỡ đầu chảy máu, cuối cùng đến khi kiệt sức nó mới ngừng giãy giụa, rồi đậu lên chổi và được mang ra ngoài.

Các sinh mệnh của cựu vũ trụ cũng giống như con chim ruồi kia, trong giai đoạn cuối cùng của quá trình thành-trụ-hoại-diệt của vũ trụ, sinh mệnh không còn ngay thẳng chân thành nữa, thậm chí còn không tin rằng Sáng Thế Chủ sẽ cứu mình sang vũ trụ mới khi vũ trụ cũ bị hoại diệt, mà chỉ tin vào sự “thông minh” của bản thân, tin vào “năng lực” của chính mình, do cái tâm không muốn bị diệt vong và không muốn thay đổi đã làm ra đủ loại “nỗ lực” khiến chính mình trở thành ma can nhiễu Sáng Thế Chủ Chính Pháp, và “biện pháp tốt nhất” mà chúng nghĩ ra khi vũ trụ cũ bị hoại diệt đã trở thành cái tội thực sự can nhiễu Chính Pháp. Mà chính cái tâm hữu cầu và hữu vi kia đã khiến chúng thực sự mất đi cơ hội được cứu. Kỳ thực chúng vốn dĩ không cần phải làm như thế.

2. Trận chiến giữa Thần và ma

Từ trong Đại Pháp tôi lĩnh ngộ được rằng: Hết thảy mọi thứ phân bố khắp vũ trụ đều là sinh mệnh, chấp trước cũng là một sinh mệnh. Vương của sinh mệnh chính là Pháp vương, vương của sinh mệnh phụ là ma vương. Sư phụ giảng:

“Cũng giống như bộ phận chỉ huy trong quân đội: tư lệnh ra các mệnh lệnh chỉ huy toàn bộ quân đội hoàn thành nhiệm vụ”. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi lý giải được rằng cựu thế lực tối hậu vì cản trở Sư phụ Chính Pháp mà trở thành ma vương, nó là bộ tư lệnh của cựu thế lực, còn các tâm chấp trước là đội quân được nó phái đến, bị ép nhập vào trường không gian của các đệ tử Đại Pháp, nhiệm vụ của chúng là can nhiễu đệ tử Đại Pháp cứu độ chúng sinh, cản trở Sư Phụ Chính Pháp.

Tại sao cựu thế lực có thể ép nhập chấp trước vào các không gian của đệ tử Đại Pháp? Tôi lý giải được rằng cái bộ phận tư tưởng của người thường được lưu giữ cho chúng ta, để cho chúng ta có thể sinh sống như người thường, và vì để cho chúng ta ở trong vũ trụ cũ mà trợ Sư Chính Pháp, nên ở trong trường không gian của chúng ta, đồng thời cũng lưu giữ lại một phần thể hệ và cơ chế của vũ trụ cũ, đây chính là bộ phận bị cựu thế lực lợi dụng dùi vào sơ hở.

Mà cái thân thể này của chúng ta cũng lại là chiến trường của Thần và ma. “Thần” là Phật tính của chúng ta. Tôi hiểu rằng hệ thống tu luyện mà Sư phụ ban cấp cho chúng ta là cơ chế của vũ trụ mới, Pháp của Sư phụ giúp bồi đắp đầy đủ Phật tính của chúng ta, chỉ đạo cho sự tu luyện của chúng ta trong các giai đoạn khác nhau tận cho đến khi chúng ta tu luyện thành các sinh mệnh của vũ trụ mới.

Cùng với việc chúng ta hiểu được ý nghĩa của việc tu luyện và sắp xếp cho chính cơ điểm của tu luyện thì khả năng loại bỏ chấp trước của chúng ta cũng mạnh mẽ hơn.

Trong giai đoạn đầu tu luyện, trong quá trình chiến đấu chống lại chấp trước, chúng ta thường ở thế bất lợi, thể hiện ở chỗ chúng ta biết rõ đó là quan nhưng vẫn không muốn qua, biết rõ là cần nhẫn nhưng vẫn không nhẫn được. Chúng ta bị vướng vào các tâm chấp trước, chúng thường thay chúng ta sử dụng cái thân thể này, kỳ thực lúc này là chúng ta đang nghe theo mệnh lệnh của cựu thế lực tối hậu, đang khởi tác dụng của ma can nhiễu Sư phụ Chính Pháp.

Sư phụ giảng:

“Ngài còn dùng thần thể của bản thân để tiêu giải tội nghiệp cho chúng sinh!” (Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh)

Sư phụ từ bi dùng sự chịu đựng của chính mình và các Pháp lý của Đại Pháp để đánh thức thiện niệm trong chúng ta, thiện niệm của các sinh mệnh trong vũ trụ chính là muốn đi theo Sư phụ. Sư phụ đang ở ngay trước mặt chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Chính là xả tận tất cả các chấp trước của chư vị. Có một dạng chấp trước, nó đều giống một cái khóa, giống một cái quan, giống một sợi dây thừng không thể để chư vị ra khơi, đều phải cắt đứt nó”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand [1999])

Trạng thái tu luyện lúc này chính là sự lựa chọn: Có phải tôi chọn giữ lại chút chấp trước này và trở thành một con người? Hay là cần sử dụng thanh huệ kiếm mà Sư phụ ban cấp, cắt bỏ những cái khoá chấp trước dứt khoát, nghĩa vô phản cố theo Sư phụ về nhà, trở thành một vị Thần?

Khi đoạn dứt chấp trước thì bản tính hiển lộ ra. Sư phụ giảng:

“Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (“Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Một sinh mệnh như thế nào mới có thể trợ Sư Chính Pháp? Là một sinh mệnh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn, là chân ngã đã được Sư phụ đẩy lên đến vị trí. Chính Pháp như thế nào? Mỗi từng tư từng niệm trong tư tưởng của tôi là sự phản ánh trong tư tưởng về trạng thái của phần thiên thể vũ trụ mà Sư phụ đã giao phó cho tôi cứu độ. Dùng Đại Pháp để đo lường và quy chính mỗi từng tư từng niệm chính là quá trình cứu độ đưa các sinh mệnh từ vũ trụ cũ sang vũ trụ mới. Tâm chấp trước là gì? Nó là một con ma đang làm hại các chúng sinh của tôi. Diệt trừ ma cần tìm ra ma vương, tìm chấp trước cần tìm ra nguồn gốc của nó. Quá trình truy tìm nguồn gốc của chấp trước là quá trình tầng tầng trừ ma và giải cứu các chúng sinh trong thiên thể của tôi. Trạng thái tu luyện ở giai đoạn này là tu luyện Chính Pháp, diệt trừ ma, là đang cứu độ.

Pháp của Sư phụ đang tiếp tục chỉ đạo tôi, giúp tôi biết được rằng chỉ khi tu bỏ tư, tu đến cảnh giới vị tha mới là thực sự làm được việc phủ nhận cựu thế lực và pháp lý của vũ trụ cũ. Bởi vì cảnh giới vị tha là sự tốt đẹp của vũ trụ mới mà những sinh mệnh sắp bị đào thải vĩnh viễn không nhìn thấy được. Nhưng sự mỹ hảo của vũ trụ mới không phải là một tương lai mà chúng ta có thể coi là đương nhiên sẽ có. Là những sinh mệnh cùng tuân theo quy luật thành, trụ, hoại, diệt của vũ trụ đi đến thời khắc cuối cùng này, khái niệm “vị tha” đối với chúng ta hãy còn xa lạ, chúng ta phải học tập lại mới trong quá trình học Pháp và thực tu. Mỗi khi phạm phải sai lầm và ngồi suy ngẫm lại những chuyện đã qua, tôi thường dùng 12 chữ để nhắc nhở bản thân phải thực hiện vị tha và xem xét lại mình đã làm được vị tha hay chưa. 12 chữ đó là: động cơ vị tha, quá trình vị tha, kết quả vị tha.

Trong quá trình tu xuất “vị tha”, Sư phụ đã giúp tôi sắp xếp lại cơ điểm tu luyện. Sư phụ giảng:

“Mọi người biết rằng, Đạo, Phật, Thần họ có thể vì chúng sinh, vì lợi ích của vũ trụ mà vứt bỏ sinh mệnh của họ, điều gì cũng có thể buông bỏ, hơn nữa còn thản nhiên bất động”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Tôi đã biết được mục đích tu luyện của mình, nhìn lại quá trình tu luyện, từng chút từng chút đều là thánh ân của Sư tôn, là Sư tôn đang rèn luyện kim cương, rèn luyện các đệ tử của Ngài đạt đến cảnh giới có thể vì lợi ích của chúng sinh và vũ trụ mà thản nhiên vứt bỏ sinh mệnh như thế.

3. Tẩu chính lộ

Thể hệ và cơ chế của vũ trụ cũ được lưu lại trong trường không gian của chúng ta nó vẫn còn sống, nó còn thể biến thành lớn thu thành nhỏ.

Khi chúng ta phóng túng ma tính của bản thân, khi chúng ta hướng ngoại cầu, khi chúng ta vị tư vị ngã hay khi chúng ta rót những vật chất bại hoại vào đầu não thì chính là đang nuôi dưỡng thể hệ và cơ chế vũ trụ cũ ấy, nó cũng sẽ trở nên to lớn và tà ác sẽ càng được bảo vệ. Bởi vì thể hệ và cơ chế vũ trụ cũ này liên kết với toàn bộ vũ trụ cũ, nên nó cũng không thể tránh khỏi xu hướng tiến đến hoại diệt và giải thể, biểu hiện trên thân thể và trong hiện thực là sự lão hóa, bệnh tật, tử vong, ma nạn. Khi nó đủ lớn, nó sẽ quay lại nuốt chửng chúng ta. Nếu chủ ý thức của chúng ta không đủ mạnh và xem nó thực sự là chính mình, thì chúng ta và những chúng sinh mà chúng ta đại biểu sẽ bị giải thể cùng với cựu vũ trụ, đó chính là việc chúng ta không tu thành. Đây cũng là dụng tâm hiểm ác của cựu thế lực.

Khi chúng ta làm ba việc, khi chúng ta luyện công, khi chúng ta gìn giữ thiện niệm và nghĩ cho người khác, khi chúng ta hướng nội và đồng hóa với Đại Pháp thì chúng ta chính là đang được cơ chế của vũ trụ mới dung luyện, biểu hiện ở nhục thân sẽ là thân thể trẻ trung, thanh xuân. Đồng thời, hệ thống tu luyện mà Sư phụ cấp cho chúng ta là để cứu những sinh mệnh của vũ trụ cũ sang vũ trụ mới. Hệ thống tu luyện mà Sư phụ cấp cho chúng ta có uy lực lớn mạnh, bởi vì gốc của hệ thống này là ở chỗ Sư phụ. Nếu tư tưởng của chúng ta ở trong Pháp, thậm chí khi chúng ta đang đi trên đường, thì tất cả các sinh mệnh vi quan đến hồng quan tại hoàn cảnh xung quanh đối ứng với chúng ta đều đang được cứu độ. Ngược lại, chẳng hạn, nếu như khi chúng ta đang giảng chân tướng mà tư tưởng có chút sai lệch: “Lát nữa giảng chân tướng xong mình sẽ đi mua một ít gừng”, thế thì có thể sẽ khiến một sinh mệnh đã chờ đợi cả 200 triệu năm kia mất đi cơ duyên được đắc cứu, bởi vì cái niệm kia không dựa trên Pháp nên không thể cứu người. Cùng với việc ngày càng có nhiều sinh mệnh được cứu sang vũ trụ mới và tà ác bị thanh trừ ngày càng nhiều thì vũ trụ cũ cũng thu nhỏ lại.

Vì sao trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp lại trọng đại như vậy? Bởi vì mỗi từng tư từng niệm của chúng ta đều đang sắp đặt lại sinh mệnh. Mỗi từng tư từng niệm của chúng ta đều đang quyết định liệu con đường chúng ta đang đi có ngay chính hay không.

Trong sách Chuyển Pháp Luân Sư phụ đã đưa ra ví dụ về việc một học viên bị ô tô lôi đi hơn mười mét, nhưng da của bà ấy thậm chí còn không bị trầy xước. Tại sao đồng tu không có xảy ra vấn đề gì dù bị xe đâm? Trước đây tôi chỉ hiểu được là “vì có Sư phụ bảo hộ”, nhưng chưa từng nghĩ tại sao đoạn này lại xuất hiện trong mục “Đề cao tâm tính”. Lý giải của tôi hiện nay là: Khi đồng tu bị tài xế nói nặng lời, bà có thể làm được nhẫn, trong tình huống phức tạp như vậy bà vẫn có thể nghĩ cho người khác, tâm thái của bà phù hợp với đặc tính “thiện”, phù hợp với đặc tính “vị tha”, thân thể bà không bị sao và bà không vòi tiền người ta, điều này phù hợp với đặc tính “chân”, đồng thời bà còn nghĩ rằng nhờ học Pháp Luân Đại Pháp nên bà mới có thể đối đãi như vậy, điều ấy chứng tỏ trong tâm bà ghi nhớ những lời dạy của Sư phụ, điều này phù hợp với việc “kính Sư” và “tín Pháp”, vị đồng tu này đã hoàn toàn bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài, vậy đương nhiên Sư phụ sẽ quản bà, và Sư phụ đã định kết quả cho sự việc này là “không sao cả”. Đúng vậy, Sư phụ đã trải sẵn cho chúng ta con đường rồi nhưng chúng ta phải dùng chính niệm mà bước đi, nếu không thì sao có thể coi là tu luyện được?

Ngược lại nếu đồng tu này nghe theo lời xúi giục của những người xem náo nhiệt và vòi tiền người tài xế, thì hành động của bà sẽ phù hợp với ác niệm vị tư của vũ trụ cũ, cựu thế lực sẽ cho rằng bà thừa nhận chúng, chúng sẽ dùi vào chỗ sơ hở và định ra kết quả cho sự việc này là: “gân đứt xương gãy và tàn phế”. Làm thế nào để phân biệt chân tướng và giả tướng trong tu luyện? Kết quả do cựu thế lực an bài dường như rành rành bày đặt ra ở đó, nhưng vì đồng tu này đã dùng chính niệm để bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài, kết quả là “chân tướng” do cựu thế lực an bài đã biến thành giả tướng.

Tu luyện là nghiêm túc như vậy, giữa người và Thần chỉ cách nhau một niệm, việc được đắc cứu hay bị tiêu huỷ của sinh mệnh cũng chỉ cách nhau ở một niệm của chúng ta. Trên vai chúng ta đang gánh vác sứ mệnh mà Sư tôn trịnh trọng giao phó, là vô lượng chúng sinh trong vũ trụ, nếu chúng ta đi sai lệch một chút thì cái giá phải trả sẽ là rất đắt.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/284354

The post Sư phụ từ bi đánh thức phần Thần (1) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>