Luân hồi ký sự Tiểu Liên | Tag | Chánh Kiến Nethttps://chanhkien.orgChánh KiếnThu, 24 Apr 2025 07:00:24 +0000en-UShourly1Luân hồi ký sự: Thanh phong lãnh nguyệthttps://chanhkien.org/2022/06/luan-hoi-ky-su-thanh-phong-lanh-nguyet.htmlMon, 13 Jun 2022 09:55:19 +0000https://chanhkien.org/?p=28670Tác giả: Tiểu Liên [ChanhKien.org] Đây là câu chuyện về một cô gái tu thành Quan Thế Âm. Chúng ta đều biết rằng đảo Hải Nam, Trung Quốc là một vùng đất tuyệt đẹp với rất nhiều điểm du lịch hấp dẫn như: núi Ngũ Chỉ Sơn, sông Vạn Tuyền, đền Ngũ Công, khu du […]

The post Luân hồi ký sự: Thanh phong lãnh nguyệt first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế

Đây là câu chuyện về một cô gái tu thành Quan Thế Âm.

Chúng ta đều biết rằng đảo Hải Nam, Trung Quốc là một vùng đất tuyệt đẹp với rất nhiều điểm du lịch hấp dẫn như: núi Ngũ Chỉ Sơn, sông Vạn Tuyền, đền Ngũ Công, khu du lịch Thiên Nhai Hải Giác, công viên Lộc Hồi Đầu v.v… Các cô gái ở nơi đây cũng rất xinh đẹp, hơn nữa quần đảo nhỏ này lại có nhiều đặc sản như chuối, dừa,… Nhưng vào thời Tống Nguyên, nơi đây lại bị xem là vùng đất yên chướng (vùng đất âm u, ẩm ướt, nhiều bệnh tật). Vì vậy đây cũng là nơi lưu đày những người mắc tội nặng.

Chuyện kể rằng vào thời nhà Nguyên, ở Huệ Châu, Quảng Đông, Trung Quốc có một chàng trai trẻ vốn xuất thân nghèo khó nhưng rất giỏi giang. Anh được một thương nhân để mắt đến và hết lòng giúp đỡ, chẳng bao lâu sau công việc của anh trở nên phát đạt. Vì một lòng muốn làm tốt công việc buôn bán nên anh chẳng mảy may chú tâm đến chuyện thành gia lập thất, cũng có nhiều người mai mối giới thiệu cho anh những cô gái tốt nhưng anh hoàn toàn không để tâm, có lúc lại do công việc thực sự rất bận nên quên cả việc kết thân, nên đến tận năm 30 tuổi mà anh vẫn một thân một mình.

Bấy giờ khi đến Sán Đầu làm ăn, một người bạn giao thương đã giới thiệu cho anh một cô gái có điều kiện tốt về mọi mặt, anh nghe xong liền gượng cười và nói:

– Người ta có điều kiện tốt như vậy còn tôi nay đây mai đó, cũng không có nơi cố định để dừng chân, liệu người ta có thể đợi tôi không? Chẳng giấu gì anh, trước đây tôi cũng nhiều lần định rõ ngày kết thân, nhưng khi có việc giao thương đến đành phải đi ngay, lúc tôi quay về thì họ đã được gả đi cả rồi, có người thậm chí đã có con rồi. ‘Ai bảo anh hễ đi là một mạch mấy tháng tới mấy năm!’, đối phương chế giễu tôi như vậy đó.

– Nhưng hôm nay tôi giới thiệu cho anh một người mà anh sẽ hết sức yên tâm, dù có thành thân được hay không, chỉ cần anh gật đầu thì cô ấy sẽ sắt son chờ đợi, quyết không thay lòng!

– Thật sao? Trên đời này thực sự có người cam tâm chịu cảnh cô đơn phòng không chiếc bóng sao?

Điều này khiến anh vô cùng hứng thú:

– Xin hỏi cô ấy tên gì?

– Hâm Liên.

– Là con gái nhà ai?

– Gia đình rất giàu có nhưng cô ấy sẵn lòng sống cuộc sống nghèo khó và cô độc. Người ta nói rằng cô ấy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn thịt, suốt ngày giam mình trong nhà.

– Cô ấy có bị bệnh gì không?

– Tuyệt đối không, vì anh chưa gặp cô ấy thôi, gặp rồi thì anh sẽ biết. Mặc dù cô ấy rất ít nói, nhưng chỉ cần anh có thể nói chuyện với cô ấy, anh sẽ bị ấn tượng bởi những đạo lý mà không biết cô ấy nghe được từ đâu. Hơn nữa cô ấy còn có một bài thuốc bí truyền độc đáo không biết học được từ đâu, có thể chữa được rất nhiều bệnh nan y. Nói chung bình thường cô ấy rất ít nói. Vì tôi rất thân với nhà cô ấy, nên mấy hôm trước mẫu thân cô ấy có tìm tôi và nói rằng con gái bà bảo là duyên phận hôn nhân đã đến rồi, nhờ tôi tìm giúp cô ấy một người có phẩm cách và tướng mạo tương xứng, tốt nhất là 30 tuổi trở lên. Lúc đó tôi vội hứa với bà nhưng trong lòng thầm nghĩ: biết tìm một người như vậy ở đâu! Nhưng khi tôi vừa nhìn thấy anh thì mới vỡ lẽ, người ấy chính là anh!

– Thật không? – Chàng trai trẻ có phần nghi ngại.

– Nếu anh không tin, thì khi gặp mặt anh sẽ biết. Ngày mai tôi sẽ thu xếp để anh gặp cô ấy.

Sáng sớm hôm sau, thương nhân đưa hai cha con Hâm Liên đến. Sau khi chào hỏi và sắp xếp chỗ ngồi chủ khách xong, phụ thân của Hâm Liên nói: “Hôm qua con gái tôi bảo rằng, người hôm nay gặp mặt chắn chắn là ‘ý trung nhân’ của nó, đây là nhân duyên đời trước tạo thành”. Khi này chàng trai trẻ mới nhìn Hâm Liên một cách tỉ mỉ: đôi mắt lá răm, lông mày lá liễu (chỉ tướng phú quý), môi đỏ chúm chím, mặt như hoa đào tâm như ngọc, tâm tĩnh như nước để lộ vẻ uy nghiêm. Thật sự giống như Bồ Tát từ thiên giới hạ phàm. Trong lòng anh thầm nghĩ, mình đã bao năm vào Nam ra Bắc, cũng đã từng gặp nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng gặp cô nương nào có phong thái khí chất như vậy!

Người bạn giao thương kia thấy anh đang ngẩn ra nhìn bèn nói: “Nếu đã vừa ý vậy ta chọn ngày lành tháng tốt để thành thân có được không?”. “Được được được!”, anh cũng không biết nên nói gì thêm. Hâm Liên cũng nở một nụ cười thật xinh: “Vậy cứ theo lời bá phụ”. Nửa tháng sau tại nhà anh ở Huệ Châu pháo đỏ nổ vang, chiêng trống rộn ràng, Hâm Liên được đón dâu trong những âm thanh tưng bừng náo nhiệt. Sau khi bái thiên địa vào động phòng, đương lúc anh định cùng Hâm Liên “động phòng hoa chúc” thì người nhà đến báo rằng có một vụ làm ăn rất lớn rất đặc biệt cần phải đi ngay trong đêm, không thể để lỡ một khắc, nếu không thương vụ sẽ không thể hoàn thành. Anh vừa nghe xong đã vội mặc lại quần áo rồi lên đường.

Cứ như thế, mỗi lần anh trở về, Hâm Liên nếu không ở nhà họ hàng của anh thì cũng đang ở nơi nhà tranh vách đất nào đó xem bệnh. Chuyện như vậy lặp lại rất nhiều lần. Có lần anh hỏi Hâm Liên: “Lẽ nào nàng không muốn có con?” Hâm Liên đáp lại: “Đến hôm nay có rất nhiều điều thiếp muốn nói rõ với chàng. Thiếp vốn là một La Hán trên thiên giới còn chàng là thị nữ bên cạnh Vương Mẫu Nương Nương. Vì trên thiên giới chàng phạm một lỗi nhỏ mà bị đày xuống phàm trần. Còn thiếp được thiên thượng chọn xuống nhân gian tu hành. Vương Mẫu Nương Nương an bài thiếp đến nhân gian tìm chàng, cùng nhau tu hành, cuối cùng sẽ quay về thiên giới! Chàng có hiểu rõ lời thiếp nói không? Cũng có nghĩa là chàng và thiếp kết hôn không phải để sinh con đẻ cái, mà là để ma luyện chính mình, tu luyện chính mình, nên sau này chàng không cần động đến thiếp, có được không? Vì sao đêm động phòng hôm ấy chàng lại có việc giao thương? Cũng có nghĩa là, chàng chớ tham cảnh sắc nhân gian, buông bỏ cái vui của thế tục, tu hành quay về thiên thượng mới có thể thực sự thoát khỏi khổ nạn chốn nhân gian và thật sự có được điều mỹ hảo chân chính”.

Có thể là cơ duyên tu hành đã đến nên sau khi nghe xong chàng trai lập tức minh bạch được rất nhiều điều. Anh vừa định gọi nương tử, nhưng thấy cách xưng hô này thật nhân tình hoá, bèn nói: “Vậy Hâm Liên, chúng ta nên làm thế nào?” Hâm Liên đáp lời: “Dễ thôi, người ngoài nhìn thì thấy chúng ta ở cùng một nhà, nhưng chúng ta không ai động đến ai, ở nơi thế tục này chúng ta cần tu tốt chính mình, đồng thời cần tích đức hành thiện, quan trọng hơn là, khi gặp phải việc không như ý cần phải nhớ lấy nhẫn nhục làm trọng! Cần làm được không ghen ghét không oán hận! Hết thảy đều được trời định sẵn rồi”.

Anh dần dần cũng bắt đầu tu hành. Trong việc kinh doanh anh làm rất tốt nhưng cái tâm tiền tài vẫn mãi chưa buông bỏ được. Hâm Liên không nói nhiều với anh, vì cô biết rằng sắp tới sẽ có một đại nạn, cái nạn này sẽ giúp anh vứt bỏ chấp trước đối với tiền tài.

Quả nhiên đến nửa năm sau, khi làm một việc kinh doanh lớn anh đã đắc tội với một kẻ vô lại. Tên vô lại này đã câu kết với quan phủ khám xét tịch thu gia sản của anh, rồi áp giải anh đày đến Hải Nam. “Đúng lúc” ấy Hâm Liên đang khám cho một bệnh nhân nghèo khó ở cách đấy hàng trăm dặm. Khi Hâm Liên trở về và nghe tin này, cô đã chủ động lên thuyền đến đảo Hải Nam.

Vì rất nhiều người trong vùng đều biết anh là người như thế nào và cũng biết tên vô lại kia là kẻ xấu xa, nên đến cách Huệ Châu không xa, các sai dịch liền cởi xiềng xích cho anh và “tháp tùng” anh như bạn bè đến đảo Hải Nam.

Khi thuyền vượt biển đến nơi lưu đày thì “đúng lúc” Hâm Liên cũng đến, cô nói với các lính canh: “Cảm ơn các anh trên đường đi đã luôn chiếu cố đến anh ấy, hôm nay các anh đã tích được việc công đức, có thể miễn trừ rất nhiều khổ nạn cho các anh sau này, thậm chí có thể thăng lên thiên giới! Khi các anh trở về nhất định phải hành thiện tích đức, thiện đãi bách tính, đừng bao giờ giúp kẻ ác làm hại một ai!”

Người đứng đầu trong số họ nói: “Lâu nay nghe nói cô hiểu biết đạo lý rất thâm sâu, tôi nghĩ có thể cho chúng tôi ở lại cùng các vị được không, những ác quan ấy chúng tôi không muốn hầu hạ chút nào!”

Hâm Liên đáp: “Tu hành là việc rất khổ, rất cô độc tịch mịch, các anh có chịu được không? Hơn nữa các anh đều có người nhà trên già dưới trẻ, có thể yên tâm ở đây tu hành sao?”

“Việc ấy dễ thôi, chúng tôi cho người quay về báo tin, rằng chúng tôi đã ở bên ngoài xuống tóc tu hành, không quay về nữa”.

Hâm Liên xem chừng cơ duyên tu hành của những người này đã đến, bèn đồng ý với họ. Những lính canh phái một người quay về Huệ Châu nói với ác quan rằng, những người trên đường vượt biển trở về bị chết đuối cả, còn lại mỗi anh, anh muốn đến nhà người họ hàng ở bên ngoài tìm công việc sai lại khác, không muốn làm ở đây nữa. Tên ác quan đồng ý với yêu cầu của anh và còn gửi đến nhà mỗi lính canh “gặp nạn” 22 lượng bạc, xem như một khoản tiền bồi thường. Mọi người đều mắng rằng tên cẩu quan keo kiệt. Tạm thời không nhắc đến hắn.

Khi người lính canh đến nhà những lính canh khác nói rằng họ đã xuống tóc tu hành, nhiều người thân của họ không lý giải được, nhưng cũng có không ít người thấu hiểu. Nhiều người còn muốn anh dẫn họ đi tìm người nhà của mình, và cũng muốn tu hành theo. Trong đó có một gia đình dẫn theo hai đứa trẻ một trai một gái chưa đầy một tuổi đi cùng. Anh chỉ còn cách mang họ quay về đảo Hải Nam. Trên núi Ngũ Chỉ Sơn, Hâm Liên dẫn dắt mọi người cùng nhau tu hành. Sau đó hai đứa bé nghiễm nhiên thành hai đồng tử hầu hạ bên cạnh Hâm Liên. Những lúc rảnh rỗi Hâm Liên thường chữa bệnh giúp người dân địa phương, qua thời gian lâu cô trở nên rất có danh tiếng ở đó.

Tu luyện cần một cái tâm thanh tịnh và ngộ tính cũng cần phải tốt. Trong số họ có những người mà tâm không được thanh tịnh cho lắm và ngộ tính không phải lúc nào cũng được tốt. Còn Hâm Liên cũng dần dần thể ngộ được những pháp lý tại các cảnh giới khác nhau; khi cô có những nút thắt không giải khai được trong tâm, thì khi ở trên núi, hoặc khi trên đường đi chữa bệnh cho người dân, hoặc trong giấc mộng đều thấy được những cảnh tượng điểm ngộ [giải mê], như thế cô càng thêm tinh tấn và cố gắng tiến bước trên con đường tu hành. Riêng phu quân của Hâm Liên cũng lại như thế. Chẳng hạn lúc mới đến anh chưa quen điều kiện ở đây, trong tâm rất khó chịu, một mặt vì tiền tài của anh đã bị tịch thu, mặt khác đối với kẻ vô lại và tên ác quan thì anh vẫn còn ôm giữ tâm oán hận. Lúc này Hâm Liên bèn nói với anh: “Sở dĩ gia sản của chàng bị tịch thu là vì cái tâm tiền tài chàng chưa buông xuống được. Còn tên vô lại kia là đứa con của chàng ở nhiều kiếp trước, vì chàng cả ngày bận rộn việc công, khi đứa bé sinh ra bị mắc bệnh mà không được chữa trị kịp nên đã chết, kiếp này nó đến tìm chàng để đòi nợ”.

Cứ thế trải qua 20 năm, vào một đêm mùa thu thanh phong lãnh nguyệt (gió mát trăng lạnh), Hâm Liên biết rằng con đường tu hành của mình đã kết thúc, bèn tập hợp mọi người và những hàng xóm lân cận lại nói: “Nhân gian rất khổ, không chỉ là những chuyện ân oán không như ý mà còn phải trong lục đạo luân hồi chờ đợi một cách vô cùng khổ sở, nếu không tu hành thì vĩnh viễn sẽ không được siêu thoát, do đó chúng ta phải nhớ rằng: nhất định phải tu hành thật tốt, không được chểnh mảng!…”

Khi cô vừa dứt lời thì trên không trung vang lên tiếng pháp nhạc, sau đó là những cảnh tượng tráng quan thiên nữ trải hoa xuất hiện, hai tiểu đồng tử tự nhiên trở thành người hầu bên cạnh Hâm Liên, họ từ từ bay lên không. Lúc này rất nhiều người ngẩn ra nhìn, cũng có người quỳ xuống cầu xin Hâm Liên nói thêm vài câu. Hâm Liên đưa tay lập chưởng trước ngực, đứng trên bảo toạ liên hoa đang từ từ bay lên, nói:

Vi tu chính quả hạ phàm gian

Triển chuyển luân hồi hứa đa niên

Kim triều tu hành hồi thiên chuyển

Cáo tố chúng sinh sổ chân ngôn:

Nhân gian khổ hải bất trường cửu

Danh lợi ân oán thử trung cầu

Bất liêu bách niên hà năng lưu

Chỉ hữu lưỡng nghiệp tùy thân tẩu

Mê trung tỉnh lai phương giác mộng

Bổn tính tiệm ngộ quy Phật thừa

Tu hành khổ lai tâm khước cam

Lộ đáo tẫn đầu chung phi thăng

Đoạn khứ nhân tình liễu ân oán

Tự tại tiêu dao Pháp vô biên

Từ bi vạn vật minh chân ý

Vĩnh sinh vĩnh nhạc thiên địa huyến

Dịch nghĩa:

Vì tu chính quả mà hạ phàm

Chuyển trong luân hồi biết bao năm

Hôm nay tu thành trở về trời

Nói với chúng sinh mấy chân ngôn:

Nhân gian bể khổ không dài lâu

Danh lợi ân oán truy cầu đó

Sau này trăm tuổi lưu được chăng

Chỉ có hai nghiệp [1] đeo bên thân

Trong mê tỉnh lại biết là mộng

Bản tính tiệm ngộ quy Phật thừa

Tu hành chịu khổ lánh nhàn hạ

Cuối đường tu luyện bay lên trời

Đoạn dứt nhân tình hết ân oán

Tiêu dao tự tại Pháp vô biên

Từ bi vạn vật minh chân ý

Vĩnh sinh vĩnh lạc thiên địa huyến [2]

Lúc ấy có người hỏi: “Thế Pháp hiệu của cô là gì?” Khi này cô chỉ mỉm cười, mang theo hai đồng tử bay lên. Một lúc sau từ trên không trung có tiếng vọng xuống: “Ta vốn là La Hán trên thiên thượng, vì ở đó ta muốn tu đến cảnh giới Bồ Tát, nên nguyện xuống nhân gian tu hành, hơn nữa ta lại cùng lúc hạ giới với một nữ hầu bên cạnh Vương Mẫu Nương Nương bị phạm lỗi. Ở đời này khi ta muốn tu hành xuất thế, một vị nữ Bồ Tát đã đến dạy ta tu hành. Khi ta tu đến một tầng thứ nhất định, bà ấy bảo ta khi tu thành hãy lấy Pháp hiệu là ‘Quan Thế Âm’. Bây giờ ta đã tu thành quả vị Bồ Tát, các vị hãy gọi ta là Quan Thế Âm Bồ Tát’! Các vị nhất định phải tu hành thật tốt, không được chểnh mảng! Nhớ lấy! Nhớ lấy!……”

Nhiều năm sau, rất nhiều người trong số đó đều đã tu thành chính quả, trong đó có cả phu quân của Hâm Liên. Ở đây chúng tôi sẽ không nói chi tiết.

Câu chuyện của cô gái chúng tôi chỉ kể đến đây.

Ghi chú:

[1] hai nghiệp: ở đây chỉ hai chủng thiện nghiệp và ác nghiệp

[2] thiên địa huyến: chỉ nơi cảnh giới vô cùng mỹ hảo tươi sáng, bởi vì tầng tầng không gian trong vũ trụ đều có thiên và địa.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/271116

The post Luân hồi ký sự: Thanh phong lãnh nguyệt first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Luân hồi ký sự: Một dòng suối trong xanhhttps://chanhkien.org/2022/03/luan-hoi-ky-su-mot-dong-suoi-trong-xanh.htmlThu, 03 Mar 2022 09:58:00 +0000https://chanhkien.org/?p=28407Tác giả: Tiểu Liên [ChanhKien.org] Hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn đôi điều về lai lịch của suối Nguyệt Nha tại huyện Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Vào thời điểm sau khi nền văn minh nhân loại lần trước bị hủy diệt, nhân loại lần này vừa bắt đầu phát […]

The post Luân hồi ký sự: Một dòng suối trong xanh first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

Hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn đôi điều về lai lịch của suối Nguyệt Nha tại huyện Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc.

Vào thời điểm sau khi nền văn minh nhân loại lần trước bị hủy diệt, nhân loại lần này vừa bắt đầu phát triển, huyện Đôn Hoàng thuộc tỉnh Cam Túc ngày nay là vùng đất thổ nhưỡng rất màu mỡ, căn bản không phải sa mạc như bây giờ. Tại vùng đất ấy, có hai bộ lạc cùng nhau sinh sống. Ban đầu, họ đối xử với nhau cũng coi như rất hòa thuận. Sau này, vì sinh tồn mà giữa họ phát sinh xung đột liên miên không dứt. Bởi vì, lúc đó con người mới bắt đầu phát triển, vẫn chưa có sự ước thúc của tiêu chuẩn đạo đức, cho nên họ vô cùng dã man, chỉ cần giết được đối phương thì liền xẻo thịt ăn. Sau này, Thượng giới đã phái một vị lão Đạo thần thông quảng đại tới để giáo hóa cho họ biết được cần làm người như thế nào, và làm sao để phát triển tốt hơn.

Sau khi đến đây, vị Đạo nhân này đã tận tình khuyên bảo người dân của hai bộ lạc cần trân quý sinh mệnh, không được hành sự một cách dã man như vậy nữa. Thế nhưng, rất nhiều người trong số họ căn bản không nghe lời của Đạo nhân, thậm chí còn có ý muốn hành ác với cả Đạo nhân. Mặc dù vậy, Đạo nhân vẫn không ngừng giảng giải cho họ về đạo lý làm người. Cứ như vậy đã trôi qua hai, ba năm, lúc này Đạo nhân thấy rằng người của hai bộ lạc vẫn hành xử rất dã man, căn bản không có chút thiện tâm nào. Vậy nên, một buổi chiều nọ, Đạo nhân đã đến từ biệt từng người trong số họ và nói rằng: Nơi này sẽ phát sinh đại sự, những người hành xử dã man kia đều sẽ phải chịu tội, nơi đây sẽ biến thành sa mạc hoang vu mà không một ngọn cỏ nào có thể sinh sống được. Đại bộ phận người của hai bộ lạc căn bản không tin lời của Đạo nhân, thậm chí còn có người cầm đá ném vào Đạo nhân. Trong số đó, chỉ có một vài đứa trẻ nhận ra rằng Đạo nhân chính là Thần tiên hạ phàm, nên đã quỳ xuống trước Đạo nhân mà thưa rằng: “Chúng con nguyện nghe theo lời giáo huấn của Sư phụ!”. (Kỳ thực cũng là do Thần hữu ý an bài và điểm hóa) Lúc này, Đạo nhân mới cười mà nói rằng: “Tổng số người của hai bộ lại này không cần phải đoạn dứt (ý nói rằng không cần phải tiêu hủy toàn bộ). Tối nay, ta sẽ đem các con (ước chừng khoảng chưa đến mười đứa trẻ) đến một nơi không xa gần đây, bất luận có phát sinh sự việc gì cũng không cần quản, chỉ cần các con nằm yên tại đó nhớ đến ta là được rồi, phải nhớ thật kỹ điều này. Hơn nữa, không được vi phạm lời hứa, không thì chính là tiết lộ thiên cơ, như vậy cũng chịu chung kết cục như bọn họ”.

Đêm hôm đó, một trận bão cát từ đằng xa thổi lại, trong nháy mắt đã biến nơi đây thành sa mạc, những con người dã man của hai bộ tộc dần dần bị chôn vùi trong cát. Hết thảy dường như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại một sa mạc mênh mông.

Đạo nhân nhìn thấy cảnh tượng này cũng rơi lệ, không còn cách nào khác, là do con người không trân quý chính mình.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng ở phương đông, những đứa trẻ được lưu lại của hai bộ tộc cũng đã tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chúng vô cùng sửng sốt, sau một lúc chúng mới định thần lại và bắt đầu khóc nức nở. Đạo nhân hỏi đám trẻ vì sao lại khóc. Đám trẻ trả lời rằng, chúng không phải khóc cho những con người bị vùi lấp trong sa mạc kia, mà khóc vì bọn họ quá ngang tàn bạo ngược, không nghe lời giáo hóa của Đạo nhân nên cuối cùng phải chịu kết cục như vậy.

Đạo nhân nghe vậy cũng rất cảm động, ít ra thì những đứa trẻ này cũng có thể giáo hóa được. Có lẽ, ông Trời vì để khích lệ đám trẻ, nên tại chỗ mà nước mắt của chúng rơi xuống, trong nháy mắt liền mọc lên những ngọn cỏ nhỏ, bất luận gió cát trên sa mạc có lớn như thế nào thì những ngọn cỏ này cũng không bị chôn vùi mất.

Thế là những đứa trẻ này bắt đầu cùng Đạo nhân đả tọa tu hành. Một thời gian sau, Đạo nhân phát hiện ra dù sao những đứa trẻ này cũng cần chút gì đó để ăn, cứ mãi như thế này thì không được. Nhưng quanh đây toàn là sa mạc, không có nước, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể ăn được. Kỳ thực, Đạo nhân muốn vận dụng thần thông của mình để biến hóa ra chút thực phẩm cho đám trẻ, nhưng việc này đã bị Thần ở Thượng giới ngăn lại. Những vị Thần đó nói: “Nơi đây biến thành hoang mạc không ngọn cỏ thế này, cũng bởi vì đạo đức của con người ở đây không đạt nữa rồi. Con người ở đây nếu muốn tu hành thì cần có nghị lực, hơn nữa cần phải có lòng kiên định và tin tưởng vào Ngài.” Đạo nhân khi đó liền hiểu ra, đám trẻ này cần phải dùng hành động của mình để khiến trời xanh cảm động.

Đạo nhân liền nói: “Hiện giờ ta có chút việc cần đi một thời gian, các con ở đây chăm chỉ tu hành, không được vì bất kỳ lý do gì mà giải đãi việc tu hành!”. Nói xong Đạo nhân liền biến mất.

Ban đầu, những đứa trẻ này đều kiên định tu hành, sau này, vì thực sự quá đói nên một số đứa trẻ đã đi ra ngoài để tìm thực phẩm. Thế nhưng, chúng đã bị bão cát sa mạc làm cho lạc đường và cuối cùng phải vùi thân trong sa mạc. Còn có đứa trẻ vẫn có tâm ham chơi, không nhất tâm tu hành, tự bản thân muốn đi ra khỏi sa mạc này, nhưng cuối cùng vẫn bị bão cát sa mạc chôn vùi. Chỉ có một đứa trẻ duy nhất, bất luận như thế nào vẫn nghĩ đến việc tu hành và rất kiên tín vào Sư phụ. Vào một ngày nọ, khi đứa trẻ này cảm thấy vô cùng đói và khát, nó phát hiện ra sa mạc bên ngoài dường như đang muốn mượn cơn gió mạnh mà chôn vùi nó trong biển cát, nhưng nó vẫn ngồi đả tọa bất động. Thậm chí, ngay cả khi cát sa mạc thổi đầy hai lỗ mũi và hốc mắt thì nó vẫn tiếp tục ngồi yên bất động. Nó nhớ lại lời căn dặn của Sư phụ trước lúc rời đi, cần phải chăm chỉ tu hành, không được giải đãi. Khi trong miệng nó trở nên khô rát, trong người dường khô kiệt không còn ít nước nào nữa, lúc này, nó vẫn nghĩ: “Dù thế nào đi nữa mình vẫn phải tu hành, cho dù sinh mệnh của mình có không tồn tại nữa. Những lời Sư phụ nói đều là đúng đắn. Đời này có thể minh bạch được những điều này đã rất hạnh phúc rồi, ngoài đó ra, mình cũng không cầu điều gì nữa cả”. Trong thời khắc quan trọng, cậu bé này không nghĩ đến “được”, cũng không nghĩ đến “mất”, chỉ có một chính tín kiên định.

Chính vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một vị Nữ Thần to lớn với y phục màu trắng. Nữ Thần vô cùng cảm động, khẽ mỉm cười và đưa mắt nhìn không gian nhân loại vào thời điểm đó. Lúc này, trăng trên bầu trời đúng vào thời kỳ bán nguyệt. Thế là Nữ Thần phẩy tay một cái, bỗng sa mạc trước mặt cậu bé biến thành một bức tường cát dựng thẳng như dao gọt, không một hạt cát nào rơi vào nơi cậu bé đang ngồi nữa. Hơn nữa, cúi đầu nhìn xuống đất thì thấy xuất hiện một dòng suối trong vắt, nằm ở bên dưới bức tường thành cát. Tiếp đó, Nữ Thần lại chầm chậm phẩy tay vài lần, nơi này liền xuất hiện cây cối, chim muông và các loài cá.

Lúc này, vị Đạo nhân kia cũng xuất hiện, mỉm cười và nói với đứa trẻ rằng: “Con đã vượt qua vô vàn khảo nghiệm, con đã thành tựu quả vị của mình rồi. Đồng thời, con cũng cung cấp sự tham chiếu rất tốt cho con người trong tương lai sẽ tu hành tại nơi đây. Tất cả mọi thứ nơi đây sẽ tiếp diễn về sau. Dòng suối rất giống hình bán nguyệt này cũng sẽ không bị khô cạn. Đương nhiên, vào lúc mà đạo đức của nhân loại trở nên không còn tốt nữa thì nó sẽ dần dần bị khô cạn, lấy điều đó để nhắc nhở thế nhân. Bây giờ, con sẽ trở về Trời và ở đó một thời gian. Sau này, con cũng sẽ chuyển sinh đến những vùng đất khác nhau vào những niên đại khác nhau. Dù sao, thì con đã trở thành kiến chứng cho nguồn gốc của dòng suối này, vậy nên, sau này vào thời điểm Đại Pháp của vũ trụ bắt đầu hồng truyền tại thế gian, đặc biệt là vào thời điểm tà ác khảo nghiệm Đại Pháp, con nhất định cần viết lại giai đoạn lịch sử này, mục đích chính là thức tỉnh thế nhân: một khi con người không phù hợp với tiêu chuẩn làm người nữa, thì Thần thực sự sẽ hủy diệt họ. Ngoài ra, sự kiên định đối với tu luyện nhất định sẽ cảm động đến Trời đất!”

Về sau, nơi này xuất hiện một số người tu hành, thậm chí còn có chùa chiền. Trong bầu không khí sáng chuông chiều trống (2) này, người ta đứng trước dòng nước trong xanh hình bán nguyệt này mà dần dần ngộ được chân lý nhân sinh. Mãi cho đến ngày hôm nay, sự tồn tại của hồ nước hình bán nguyệt giữa hoang mạc Đôn Hoàng vẫn được con người thế nhân coi như một kỳ tích.

Hãy trân quý tiêu chuẩn làm người của chúng ta! Hãy trân quý thời gian tu luyện hữu hạn của chúng ta!

Chú thích:

(1) Theo quy định trong nhà chùa Phật giáo, buổi sáng cần đánh chuông, buổi chiều tối cần đánh trống.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/273711

The post Luân hồi ký sự: Một dòng suối trong xanh first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Loạt bài: Luân hồi ký sự (Tiểu Liên)https://chanhkien.org/2021/03/luan-hoi-ky-su.htmlSun, 07 Mar 2021 09:05:09 +0000https://chanhkien.org/?p=27165Tác giả: Tiểu Liên [ChanhKien.org]   Luân hồi ký sự: Cao sơn lưu thủy Luân hồi ký sự: Tiếng sáo ấy đến từ đâu? Luân hồi ký sự: Bỏ mạng nơi hoang dã Luân hồi ký sự: Quý phi túy tửu Luân hồi ký sự: Cơn gió bấc tại Đôn Hoàng Luân hồi ký sự: […]

The post Loạt bài: Luân hồi ký sự (Tiểu Liên) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

 

Luân hồi ký sự: Cao sơn lưu thủy

Luân hồi ký sự: Tiếng sáo ấy đến từ đâu?

Luân hồi ký sự: Bỏ mạng nơi hoang dã

Luân hồi ký sự: Quý phi túy tửu

Luân hồi ký sự: Cơn gió bấc tại Đôn Hoàng

Luân hồi ký sự: Đạo tặc cũng phải có “đạo”

Luân hồi ký sự: Vừa chân thực vừa huyền ảo

Luân hồi ký sự: Thiên nhai hành giả

Luân hồi ký sự: Thiên nhai phổ độ

Luân hồi ký sự: Thông linh bảo ngọc

Luân hồi ký sự: Tìm Phật Pháp trên cao nguyên Mông Cổ

Luân hồi ký sự: Mối quan hệ tiền duyên cách đây hai đời 

Luân hồi ký sự: Nhân thân nan đắc (1)

Luân hồi ký sự: Nhân thân nan đắc (2)

Luân hồi ký sự: Nhân thân nan đắc (3)

Luân hồi ký sự: Nhân thân nan đắc (4)

Luân hồi ký sự: Nhân thân nan đắc (5)

Luân hồi ký sự: Thầy tu trên sông Hằng

Luân hồi ký sự: Sự ảnh hưởng của phương Tây với Trung Quốc

Luân hồi ký sự: Số phận của một Hoàng tử Minoan

Luân hồi ký sự: Phong tăng cứu người

Luân hồi ký sự: Nguồn gốc suối Nguyệt Nha tại Đôn Hoàng

Luân hồi ký sự: Kiếp sống hiện tại của tôi

Luân hồi ký sự: Một tâm hồn trung nghĩa trên đại mạc

Luân hồi ký sự: Duyên phận cơm canh

Luân hồi ký sự: Đội quân đất nung của Tần Thủy Hoàng xưa và nay

Luân hồi ký sự: Một tháng làm việc

Luân hồi ký sự: Bồ tát từ bi

Luân hồi ký sự: Thiện duyên thiện giải

Luân hồi ký sự: Vì Pháp mà đến

 

The post Loạt bài: Luân hồi ký sự (Tiểu Liên) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Luân hồi ký sự: Thiên nhai phổ độhttps://chanhkien.org/2011/07/luan-hoi-ky-su-thien-nhai-pho-do.htmlhttps://chanhkien.org/2011/07/luan-hoi-ky-su-thien-nhai-pho-do.html#respondSat, 16 Jul 2011 10:56:38 +0000https://chanhkien.org/?p=12582Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Nếu như nói, trong chu kỳ văn minh nhân loại lần này, sự kiện Phật Di Lặc hạ thế là vô cùng hy hữu, thì trong thời kỳ viễn cổ, hành trình tu luyện và phổ độ của một vị nữ Phật là hy hữu đến nỗi không cách nào […]

The post Luân hồi ký sự: Thiên nhai phổ độ first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Nếu như nói, trong chu kỳ văn minh nhân loại lần này, sự kiện Phật Di Lặc hạ thế là vô cùng hy hữu, thì trong thời kỳ viễn cổ, hành trình tu luyện và phổ độ của một vị nữ Phật là hy hữu đến nỗi không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Bài viết này chỉ có thể dùng ngôn ngữ khái quát nhất để tóm tắt hành trình trong cả một kiếp người.

Cách đây 200 nghìn năm, tại nơi mà ngày nay là Mexico có một quốc gia nọ; Quốc vương quốc gia này rất có đức hạnh, ông có một vị đại thần cũng rất đức cao vọng trọng. Sau đó phu nhân của vị đại thần này sinh hạ được một bé gái, tên gọi là Nhụy Hinh (nghĩa là mùi hương thơm ngát của nhụy hoa bay xa). Khi vừa sinh ra, trên mình bé gái này đã có một vòng hào quang, thần sắc mười phần uy nghiêm. Tại quốc gia này có một gian thần, sau khi biết tình huống của Nhụy Hinh, ông ta đã tới Hoàng cung tìm Hoàng hậu, vu cáo đứa bé này tương lai sẽ soán ngôi. Sau đó, Hoàng hậu nói dối rằng đêm ấy nằm mơ thấy một đứa bé gái tương lai sẽ giết bà và nhà Vua, mong Quốc vương đem đứa bé đi xử tử. Nhà Vua sáng suốt, cảm thấy khó hiểu, chỉ nói rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Hoàng hậu vẫn nuôi hy vọng và phái người thân tín truyền thánh chỉ, nói phải đem đứa bé quăng ra biển cả. Vị đại thần này không biết thánh chỉ là giả, nên buộc phải đem đưa bé giao cho hạ thần. Sau đó vị hạ thần này cưỡi ngựa ra bờ biển, thì đột nhiên bụng ông quặn lên, đành phải đặt đứa bé xuống để đi vệ sinh. Sau khi trở lại, ông phát hiện thấy đứa bé đã biến mất; ông nghĩ có lẽ nó đã bị thú hoang tha đi rồi. Khi trở về, ông bẩm báo đã hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng hậu.

Sự việc này không hề được tấu lên nhà Vua.

Lại nói về đứa bé kia. Kỳ thực đứa bé đã bị một tên thổ phỉ ẵm đi; họ trú tại một nơi rất yên ắng gần đó. Nhụy Hinh sống tại đó cho tới năm tuổi.

Một ngày nọ, một người hầu gái đem đứa bé tới bờ biển nô đùa. Khi ấy bỗng nhiên từ trên không trung, một vị Thần tiên từ từ hạ xuống, chỉ thấy vị Thần này:

Cưỡi trên đài sen có bảy tầng,
Vô hạn uy nghi hạ thiên không.
Đơn thủ lập chưởng từ bi hiện,
Cười giúp Nhụy Hinh đắc thần thông!

Cô hầu gái vội vàng kéo Nhụy Hinh quỳ lạy dưới mặt đất. Vị Thần nói: “Nhụy Hinh, con sắp có sư phụ dạy con cách giải thoát khỏi sinh tử. Kiếp này con phải trải qua nhiều ma nạn, chỉ để phổ độ chúng sinh; tương lai qua một thời gian rất lâu dài, ta sẽ để con người nghĩ về nó và khải ngộ người đời sau. Con nhất định phải nhớ lấy điểm này. Hài tử, phải nhớ ‘chịu khổ để hoàn thành trọng trách!’” Nói xong, vị Thần phóng vào tay Nhụy Hinh một vật giống như chiếc khăn tay: “Nhớ lấy, lúc nguy nan thì nhìn xem mấy chữ trên đó”. Nhụy Hinh cầm nó xem một lúc, cuối cùng nói: “Chẳng có chữ gì trên đó cả!” Vị Thần nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé, cười nói: “Con xem lại đi”. Nhụy Hinh nhìn lại thì thấy trên đó xuất hiện vô số chữ vàng, hơn nữa còn chuyển động. Tuy nhiên cô bé không hiểu, chỉ cảm thấy nó không phải là chữ thường, mà có năng lượng. “Giữ lấy cho kỹ”, nói xong vị Thần biến mất.

Khi ấy Nhụy Hinh nhìn lại chiếc khăn tay thì lại thấy y như cũ, không có chữ nào. Thế nhưng sự việc này đã in sâu vào tâm trí cô bé trong suốt đoạn hành trình.

Khoảng 3 tháng sau, nhóm thổ phỉ này gặp phải một đám giặc cướp khác và xảy ra một trận chiến sống còn. Nhụy Hinh được cô hầu gái bế đi chạy trốn, tới tận sâu trong rừng rậm; sau khi chạy quá mệt, cô hầu gái ngồi trên một tảng đá và ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy rất đói. Khi cô đi quanh tìm đồ ăn, đột nhiên có tiếng hát của ai đó vọng lại, tựa hồ muốn nói:

Nhân sinh bể khổ vạn dặm trường,
Trong mê kẻ phàm nghĩ vẩn vương.
Như ta ca hát chốn rừng núi,
Minh tỏ chân lý tìm cố hương.

Cô hầu gái nghe xong vận hết sức lực hét to: “Tôi đang đói lắm, có thể cho tôi và đứa trẻ năm tuổi một chút gì để ăn không?” Một lúc sau, lại vang lên một bài ca khác:

Chân trời xa thẳm khổ biết bao,
Trải qua ma nạn đói cồn cào.
Nay ta mang đến đồ lót dạ,
Ăn no lên đường tu đại Đạo!

Bước tới là một người trung niên, thân mặc thường phục, mặt để râu dài. Ông cầm trên tay mấy quả trái cây và đưa cho họ ăn. Cô hầu gái đỡ lấy hai quả và cho Nhụy Hinh ăn, có lẽ Nhụy Hinh đã quá đói nên ăn xong lại còn đòi thêm. Khi ấy người kia trên tay chỉ còn một quả, cô hầu gái lúc ấy chỉ nghĩ về trải nghiệm thần kỳ của cô và Nhụy Hinh ở bờ biển, nên đã đem nốt quả trái cây kia cho Nhụy Hinh ăn. Thế nhưng khi cầm nó trên tay, Nhụy Hinh đưa lại nó cho cô hầu gái, nói chị ăn trước đi, em đã ăn hết hai quả rồi. Nhìn thấy cảnh này, người kia cười lớn, thế là chỉ sau một cái vung tay, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều trái cây. Nhụy Hinh ăn xong rồi cười, vừa cười vừa chơi đùa…

Sau khi ăn xong, họ được đưa tới nơi tu hành của người kia; Nhụy Hinh bắt đầu 14 năm tu hành của mình.

Họ chủ yếu là tu tâm, tăng cường nỗi sợ hãi luân hồi sinh tử của thế gian, đồng thời ngộ rõ sự vĩnh hằng của chân lý và sự tốt đẹp của thiên giới. Về sau, vị tu Đạo này giảng cho họ những câu chuyện tu luyện của các vị cổ Phật và những người tu luyện trong quá khứ. Họ nghe xong thường ứa nước mắt. Họ phát nguyện đi khắp thiên hạ, cứu giúp thương sinh!

Sau đó, họ chia tay vị tu Đạo kia và ra khỏi rừng già. Khi ấy tại nơi đó có mấy quốc gia liền (kỳ thực gọi là “bộ lạc” thì chuẩn xác hơn). Bởi vì sau khi lớn lên, Nhụy Hinh xinh đẹp phi thường nên bị một bộ lạc cướp đi, còn cô hầu gái bị sát hại. Khi ấy Nhụy Hinh không chút sợ hãi, cô nhớ lại câu nói của vị Thần tiên bên bờ biển: trong lúc nguy nan, hãy nhớ chiếc khăn tay. Khi cô vừa nghĩ đến chiếc khăn tay, chiếc khăn trong người cô tự động mở ra (bởi vì hai tay cô đang bị trói), trên đó hiện hai dòng chữ:

Trong lúc nguy nan chịu nhẫn nhục,
Tâm không sợ sệt vẫn thản nhiên.

Mấy tên giặc này đem cô giam trong một căn phòng, để cô làm vợ tên tướng cướp. Cô quyết không chịu. Họ bèn đem cô trói vào cây cột lớn trên một tảng đá ngầm bên bờ biển, để mặt trời thiêu đốt cô. Cảm giác này thật khó chịu đựng. Mỗi ngày, họ chỉ đem cho cô một chút đồ ăn; do đó chỉ vài ngày sau, cô gầy đi rất nhiều. Thế nhưng cô vẫn chiểu theo hai câu trên chiếc khăn để hành xử. Sau đó, nhờ một người nói giúp, cô được đưa xuống và thả ra.

Trải qua đợt ma nạn này, cô dường như đã có thể thấy được rất nhiều thứ, và tư tưởng cô càng thêm kiên định.

Sau đó, khi nghỉ tại một nhà trọ trong thành phố, cô bị người chủ hạ độc và bán cho một kỹ viện.

Tại đây, cô phải chịu đủ loại đánh đập và ngược đãi, mình đầy thương tích; đói và rét đã giày vò cô như chết đi sống lại nhiều lần. Một lần cô nằm mộng, mơ thấy chiếc khăn tay mà trên đó chỉ một một chữ “Nhẫn” rất lớn. Cô hiểu rằng mình phải trải qua đợt khảo nghiệm này mới có thể hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh trong kiếp ấy.

Sau đó, cô bị đánh đến mức chỉ còn thoi thóp, bị người ta ném ra đường phố vắng; trong cơn gió lạnh, cô choàng tỉnh. Một mình cô loạng choạng đi trên phố, hướng về phía những người vẫn còn chút thiện niệm…

Cô vừa xin ăn, vừa giảng về đạo lý thoát ly sinh tử cho con người. Lúc đầu, do người ta mê quá sâu nên không tin, thế nhưng cô vẫn từ bi và kiên nhẫn, không ngừng nói với họ tính trọng yếu của trọng đức, về sự vô thường của thế gian. Thế là dần dần, người ta bắt đầu tin những gì cô nói, bắt đầu truyền bá những điều cô giảng.

Cứ như thế, mấy năm trôi qua, ảnh hưởng của cô đã càng ngày càng lớn. Khi ấy tại vương quốc của phụ thân cô, lão Quốc vương đã qua đời, và Quốc vương mới rất dốt nát. Cô quyết định thiện hóa vương quốc này.

Chẳng ngờ vừa tới nơi, cô đã bị gian thần hãm hại, tống vào đại ngục.

Trong ngục, các phạm nhân dùng những từ ngữ thô bỉ nhất để nhục mạ cô, đánh đập cô, hành hạ cô, để cô đeo cùm, đeo đá vào bàn chân cô, ngoài ra mỗi bữa chỉ cho cô ăn một chút cháo… Hôn mê, bỏ mạng có thể đến bất cứ lúc nào!

Loại giày vò này kéo dài tới 10 năm! Sau này, những gian thần kia vì mưu phản mà bị giết chết; Quốc vương dốt nát phóng thích cô, để cô tiếp tục hồng truyền triết lý.

Tại quốc gia này, sau khi được cô cứu độ hơn 5 năm, rất nhiều dân chúng đều minh bạch về sự vô thường của trần thế, đều phát tâm tu hành, đề cao phẩm chất đạo đức.

Sau đó, một kẻ theo oai đạo thấy cô được hoan nghênh, bèn nghĩ ra một độc kế. Hắn lừa cô tới một hòn đảo và bỏ cô lại đó. Cô được đưa vào một căn nhà đá, cứ mấy ngày mới có một người tới cấp cho cô chút thức ăn. Mùa hè khát quá thì trời đổ mưa, cô nhoài người ra cửa sổ, há miệng hớp lấy những giọt nước mưa; mùa đông giữa trời rét như cắt da cắt thịt, cô ngồi xếp bằng đả tọa, mỗi lần lâu tới mấy tháng… Hết thảy mọi thứ thế gian dường như không động được tới cô, khi ấy điều duy nhất cô mong muốn chỉ là đem pháp trong tâm cô truyền cho thật nhiều người. Bất kể cô phải chịu khổ bao nhiêu, chịu ủy khuất bao nhiêu, thì cô đắc được bấy nhiêu! Cô đã ở lại đó trong khoảng 20 năm.

Sau đó, một tiếng sét vang lên đánh vỡ tan căn nhà đá, cô lại thấy ánh mặt trời.

Trải qua biết bao ma nạn, cô hun đúc chính niệm, biến khuất nhục thành từ bi và truyền cấp cho thật nhiều người, nhiều người…

Đúng là:

Trải bao ma nạn khổ tu hành,
Giữ vững chân tâm từ bi thành.
Độ thoát chúng sinh khỏi bể khổ,
Thiên nhai phổ độ vượt hành trình!

Lời kết: Kỳ thực vị Thần này đã trải qua rất nhiều điều; cuộc hành trình của cô không chỉ giới hạn trong những gì tôi kể, mong độc giả và các bạn thứ lỗi.

Hy vọng các đệ tử Đại Pháp ngày càng tinh tấn, hy vọng con người thế gian đều có thể thức tỉnh, thiện đãi Phật Pháp, thiện đãi người tu luyện Pháp Luân Công!

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2011/2/2/71326.html

The post Luân hồi ký sự: Thiên nhai phổ độ first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2011/07/luan-hoi-ky-su-thien-nhai-pho-do.html/feed0
Luân hồi ký sự: Kiếp sống hiện tại của tôihttps://chanhkien.org/2009/10/luan-hoi-ky-su-kiep-song-hien-tai-cua-toi.htmlhttps://chanhkien.org/2009/10/luan-hoi-ky-su-kiep-song-hien-tai-cua-toi.html#respondSun, 18 Oct 2009 08:10:53 +0000https://chanhkien.org/?p=3229Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Lời mở đầu: Hôm nay, tôi sẽ nói về tình huống hiện tại của một số người mà tôi đã đề cập tới trong các bài viết trước, từ đó độc giả sẽ không nói rằng các bài viết của tôi là “chuyện thần thoại”. Tôi cũng muốn nhân cơ […]

The post Luân hồi ký sự: Kiếp sống hiện tại của tôi first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Lời mở đầu: Hôm nay, tôi sẽ nói về tình huống hiện tại của một số người mà tôi đã đề cập tới trong các bài viết trước, từ đó độc giả sẽ không nói rằng các bài viết của tôi là “chuyện thần thoại”. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để tổng kết lại những gì đã xảy ra với tôi sau thời trị vì của Hoàng đế Càn Long triều nhà Thanh.

Không lâu sau năm 1840, tôi là một viên thống đốc quản lý lính gác khu vườn Viên Minh tại Bắc Kinh, một khu vườn Hoàng gia lộng lẫy được biết đến như là “khu vườn của những khu vườn.” Vào thời điểm đó, Trung Quốc đang bị đe dọa bởi nhiều cường quốc phương Tây, và người ngoại quốc đã làm rất nhiều điều xấu tại Trung Quốc, và điều tồi tệ nhất là họ đã cướp bóc và đốt phá Vườn Viên Minh. Khi tôi nghĩ lại về ngọn lửa rực sáng bao trùm khu vườn đẹp đẽ này, trái tim tôi lại cảm thấy buồn bã và đau đớn sâu sắc. Tôi đã gia nhập quân chiến đấu bảo vệ Trung Quốc nhằm chống lại sự xâm lược của các thế lực ngoại bang, và đã hy sinh vì đất nước. Trong kiếp sống tiếp theo, tôi tham gia vào Cách mạng Tân Hợi dưới sự lãnh đạo của Tôn Trung Sơn để lật đổ nhà Thanh và thành lập nước Trung Hoa Dân Quốc. Tôi đã bị bắn chết trong khi hỗn chiến với quân phiệt. Trong kiếp sống kế tiếp, tôi tham gia cuộc cách mạng do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động và trở thành một thành viên trong lực lượng du kích. Tôi trở thành tiểu đội trưởng của một đội du kích và tham gia cuộc chiến tranh du kích tại Trung Quốc đại lục. Tôi đã bị thất vọng bởi chính sách của ĐCSTQ khi chỉ tấn công vào Quốc Dân Đảng và hòa hoãn với quân xâm lược Nhật Bản. Một lần, chúng tôi đối mặt với một băng lính Nhật. Tôi đã chống lại mệnh lệnh của chỉ huy và bắn vào quân Nhật. Sau đó, tôi đã bị xử tử bởi ĐCSTQ. Nó diễn ra vào mùa hè năm 1944. Trước khi chết, tôi đã phát nguyện không bao giờ tiếp tục tham gia cái gọi là “cách mạng” của Đảng Cộng sản nữa. Những người trong Đảng thực sự khiếp sợ. Họ chỉ muốn trở thành kẻ thống trị Trung Quốc cho dù dân tộc Trung Hoa đang có nguy cơ bị quân xâm lược Nhật Bản chiếm đóng. Cho nên tôi đã ở tại một tầng trời nhất định trong Tam Giới trong khoảng vài chục năm. Sau đó, vì đại vũ đài lịch sử đã bắt đầu mở màn, tôi lại chuyển sinh xuống cõi người vào cuối những năm 1970 và được sinh ra tại nơi đại vũ đài đó diễn ra – Trung Quốc.

Trong kiếp sống hiện tại, tôi được sinh ra vào một đêm đông khoảng cuối những năm 1970. Mùa đông năm đó thật rét mướt. Tôi là một đứa trẻ khá mập và nặng 4,25 kg. Để đảm bảo an toàn cho sự sinh nở, mẹ tôi đã phải mổ tử cung. (Mẹ tôi nguyên gốc là dân thành thị, nhưng bị mắc bệnh bại liệt từ khi còn nhỏ và còn bị bệnh viêm gan. Ngoài ra, trong những năm 1960, cư dân thành thị không có đủ lương thực để ăn. Do đó bà đã di cư về vùng nông thôn. Qua sự giới thiệu của một người quen, bà đã cưới một người đàn ông nghèo khổ và bần cùng nhất trong thôn. Những năm sau này, bà kể với tôi rằng bà muốn lấy một người như vậy để bà không bị đối xử tệ bạc. Trên thực tế, mặc dù cha tôi không bao giờ đánh mẹ tôi trong suốt những năm đó, ông khá bảo thủ và có thể làm mẹ tôi tức giận. Tất nhiên, tất cả những điều này xảy ra trước khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp). Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo khổ. Điều may mắn là mẹ tôi là người có học thức (bà đã tốt nghiệp trung học) và thường dạy tôi đạo lý làm người. Khi còn nhỏ, tôi thường nhìn thấy ánh sáng màu đỏ trước mắt tôi, ngay cả ban đêm khi không có ánh sáng từ bên ngoài. Ngoài ra, khi tâm trí tôi tĩnh lặng, tôi có thể trông thấy nhiều vật thể nhỏ hình tròn xoay chuyển liên tục trong không khí.

Vào lúc đó, gia đình tôi có rất ít đất đai. Một phần đất của gia đình tôi nằm trước nhà người chồng của dì tôi. Ông ấy là Bí thư chi bộ Đảng trong thôn của chúng tôi. Ông ấy là người rất xấu. Ông ấy chính là người đã từng chiếm đoạt ngai vàng của tôi và cướp vị hôn thê của tôi trong một tiền kiếp (Xem: “Câu chuyện có thật về luân hồi: Số phận của một hoàng tử Minoan“). Vì gia đình tôi rất nghèo khó, là một người bà con, lẽ ra ông ấy nên giúp đỡ chúng tôi. Nhưng không những không giúp đỡ chúng tôi, ông ấy còn làm mọi điều để đẩy gia đình chúng tôi tới cảnh bần cùng hơn. Lý do bên ngoài cho hành vi xấu của ông là mẹ tôi khá đẹp khi bà còn trẻ và ông ấy từng muốn chiếm đoạt bà. Nhưng bà đã không đồng ý. Ông ấy đã hận mẹ tôi và làm mọi điều để gây khó dễ cho gia đình tôi.

Sau này, mẹ tôi bắt đầu trồng rau trong mảnh đất của chúng tôi và bán chúng. Dần dần, gia đình tôi dễ sống hơn. Mỗi năm, bà ngoại tôi và họ ngoại tôi đều tới giúp đỡ chúng tôi reo hạt vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu. Tôi luôn luôn là một học sinh xuất sắc, và tôi đặc biệt giỏi môn địa lý và hóa học. Gia đình tôi chuyển ra thành phố vào cuối năm 1993. Vào năm 1996, tôi đã là một học sinh trung học. Một ngày nọ, tôi tới một công viên địa phương một cách tình cờ và bắt gặp Đại Pháp ở đó. Sau khi đắc Pháp, trong một lần khi nửa tỉnh nửa mơ, tôi thấy một nữ Thần rất cao lớn, vĩ đại và uy nghiêm không sao sánh được. Trong mắt tôi, bà cao như một tòa nhà chọc trời. Vị nữ Thần nói với tôi rằng: “Con phải theo Sư Phụ của con và tu luyện cho tốt. Con phải không được bỏ lỡ cơ hội này.” Đó là cách mà tôi đã bắt đầu con đường tu luyện.

Khi mới đắc Pháp, tôi cảm thấy rất phấn khích. Thêm vào đó, tôi còn xuất một số công năng. Tôi tùy tiện nói ra điều đó với thầy giáo và các bạn cùng lớp. Kết quả là, tôi thường bị lở miệng. Những người bạn cùng lớp thường vây quanh và công kích tôi. Họ không thể nào hiểu được tôi. Nhưng tất cả bạn cùng lớp và thầy giáo tôi đều nghĩ rằng tôi là một người nhân nghĩa và tốt bụng. Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu tại Trung Quốc đại lục, địa điểm tập công mà tôi tham gia có khoảng 100 học viên. Mẹ của tôi cũng đã đắc Pháp vào cuối năm 1996. Khi mà chúng tôi tự mình tu luyện, sau khi chứng kiến sự biến hóa trên cơ thể chúng tôi, nhiều họ hàng của chúng tôi cũng đã lần lượt nhập Đạo và đắc Pháp.

Ngoài ra, trong kiếp này, gia đình tôi luôn luôn khá nghèo. Tôi không nghĩ đó là bởi vì tôi thiếu đức. Tôi nghĩ rằng đây là một khảo nghiệm để xem tôi đặt điều gì lên trên trong hoàn cảnh ấy, và liệu tôi có thể dụng tâm chứng thực Pháp hay không. Tôi tin rằng đó là để lưu cấp một trong nhiều bài học cho con người tương lai.

Sau khi cuộc bức hại tàn bạo đối với Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999 và tiếp diễn cho đến tận ngày nay, chúng tôi đã tiến nhập vào giai đoạn tu luyện Chính Pháp. Tôi cùng các học viên khác đã lên chính quyền cấp tỉnh và sau đó là Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cũng như tất cả học viên khác tại Đại Lục, chúng tôi đã bị bắt giữ, sách nhiễu, phạt tiền và phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn. Tôi không muốn nói chi tiết về chúng tại đây. Nhưng vì chúng tôi đã học Pháp khá vững chắc và cũng do chúng tôi đã tu luyện nhiều lần trong lịch sử [các kiếp trước], dần dần chúng tôi minh bạch rằng chúng tôi nên lãnh sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Do đó, cùng với các học viên khác, tôi đã bắt đầu hướng đến thế nhân mà giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi luôn lưu giữ một cuốn nhật ký ghi lại những gì tôi suy nghĩ trong cuộc sống hàng ngày. Sau khi đọc các bài viết trên Minh Huệ Net và được truyền cảm hứng từ đó, tôi đã quyết định viết ra những bài chia sẻ của riêng mình và nhờ các học viên khác đăng Minh Huệ. Đó là cách mà tôi đã gặp cô ấy (người là cô gái trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc” và là tiểu muội người ẩn sĩ trong “Câu chuyện có thật về luân hồi: Cao sơn lưu thủy”) và anh ấy (người ẩn sĩ). Ba chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn một năm để chứng thực Pháp. Sau này, “tiểu muội” đã tìm được một công việc ở thành phố, và chúng tôi phải xa nhau. Hai đồng tu này đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều. Họ đã cho tôi sự động viên và ủng hộ khi tôi viết các bài chia sẻ của mình. Tới tận hôm nay, “tiểu muội” vẫn thường khích lệ và trợ giúp tôi.

Sau này, khi tôi đã trở nên ngày càng thành thục trong tu luyện, các đồng tu đã yêu cầu tôi tham gia nhiều dự án Đại Pháp. Nhiều học viên cũng thích tới thăm tôi nếu họ có vấn đề cần giải quyết. Vì quan hệ nhân duyên giữa chúng tôi, tôi đã gặp được nhiều bạn đồng tu. Mùa hè này, một học viên đang trên đường đến thăm chồng cô, người bị giam giữ phi pháp trong một nhà tù gần đó vì tập Pháp Luân Công. Các học viên khác đã giới thiệu cô ấy với tôi, và cô ấy đã qua đêm ở nhà của tôi. Ngay lần đầu gặp cô, tôi đã cảm thấy rất gần gũi. Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ dài. Sau này, tôi đã viết bài chia sẻ đầu tiên trong chuỗi bài của tôi “Câu chuyện có thật về luân hồi: Thông linh bảo ngọc” dựa trên giấc mơ này. Khi tầng thứ của tôi tiếp tục nâng cao, tâm trí tôi đã trở nên rộng hơn và rộng hơn nữa. Tôi đã nhận ra từng chút, từng chút một những chấp trước trong kiếp sống hiện tại đến từ đâu và lý do đằng sau mọi điều xảy đến với tôi. Tôi đã viết ra những câu chuyện ấy, với hy vọng khuyến khích các bạn đồng tu viết ra câu chuyện của riêng họ.

Tà ác vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn. Câu trả lời cho những ẩn đố trong đại vũ đài lịch sử này vẫn chưa được hé lộ hoàn toàn. Còn thật nhiều chúng sinh vẫn đang đợi chúng ta đến cứu họ. Do vậy chúng ta vẫn cần tinh tấn hơn nữa. Khi tôi được truyền cảm hứng và khích lệ từ những bài viết của các bạn đồng tu trên các website Đại Pháp, tôi sẽ viết thêm nhiều bài viết tốt hơn nữa để chia sẻ với mọi người. Đồng thời, tôi cũng mong nhận được sự phê bình và chỉnh lý từ các bạn đồng tu.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/11/11/34545.html
http://www.pureinsight.org/node/3559

The post Luân hồi ký sự: Kiếp sống hiện tại của tôi first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2009/10/luan-hoi-ky-su-kiep-song-hien-tai-cua-toi.html/feed0
Luân hồi ký sự: Một tháng làm việchttps://chanhkien.org/2009/05/luan-hoi-ky-su-mot-thang-lam-viec.htmlhttps://chanhkien.org/2009/05/luan-hoi-ky-su-mot-thang-lam-viec.html#respondThu, 07 May 2009 10:47:56 +0000https://chanhkien.org/?p=1723Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Vài tháng trước, vợ tôi và tôi mới kết hôn và chúng tôi đã chuyển đến một tỉnh khác. Chúng tôi rất thiếu tiền, do vậy chúng tôi đã làm việc tại một xưởng sản xuất pha lê trong vòng một tháng. Tôi cảm thấy bối rối bởi một vài […]

The post Luân hồi ký sự: Một tháng làm việc first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Vài tháng trước, vợ tôi và tôi mới kết hôn và chúng tôi đã chuyển đến một tỉnh khác. Chúng tôi rất thiếu tiền, do vậy chúng tôi đã làm việc tại một xưởng sản xuất pha lê trong vòng một tháng.

Tôi cảm thấy bối rối bởi một vài sự việc trong nhà máy. Ví dụ, những người xung quanh chúng tôi đều biết rằng nhà máy đang gặp khó khăn về tài chính và có rắc rối trong việc trả lương, nhưng vẫn có nhiều người tới làm việc ở đó, bất chấp việc họ có cơ hội làm việc ở những nơi khác gần đó. Một điều kỳ lạ khác đó là những người lao động ở đó dường như có rất nhiều xích mích với những người đến từ tỉnh Hà Bắc, không chỉ là sự khác biệt về văn hóa; nó dường như là họ đã có ân oán với nhau trong hàng trăm năm rồi. Cuối cùng là, giám đốc nhà máy luôn luôn nhận được sự giúp đỡ mỗi khi nhà máy rơi vào tình trạng tuyệt vọng về mặt tài chính. Theo như họ nói, người giám đốc này thật là may mắn!

Nói một cách công bằng, giám đốc nhà máy đối xử khá tốt với tôi và vợ tôi. Mặc dù ông ấy không thể ngay lập tức trả lương cho chúng tôi, ông ấy trả chúng dần dần theo nguyện vọng của chúng tôi. Nhưng ông ấy tỏ ra rất buồn khi chúng tôi quyết định ra đi.

Mới đây, khi tôi đang nói về những chuyện này với một người, tôi đã thấy một vài hình ảnh và tất cả mọi thắc mắc của tôi đã có câu trả lời.

Ngày nay, giữa cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, rất nhiều đơn vị sản xuất đã rơi vào tình trạng khó khăn, và tất yếu sẽ phát sinh một số tình huống. Vì vậy, tôi mong muốn chia sẻ câu chuyện của tôi cho mọi người với hy vọng rằng nó sẽ đem lại cho mọi người cảm hứng.

Trở lại thời kỳ nhà Nguyên (năm 1271-1368 sau Công Nguyên), trên một ngọn núi nằm tại vùng mà ngày nay là giao giới giữa tỉnh Liêu Ninh và khu tự trị Nội Mông Cổ, có sào huyệt của một băng cướp mà trại chủ là một kẻ to béo tên là Nghê (và là giám đốc nhà máy trong đời này). Người thủ lĩnh này tính tình cũng không đến nỗi tệ. Hắn ta đã từng là một viên ngoại giàu có, nhưng do bị bức bách bởi các quan lại địa phương nên phải bỏ trang viên lên sống ở núi cao, mang theo những người đầy tớ. Hắn ta chiêu mộ những thanh niên trẻ và cuối cùng hình thành nên một nhóm thổ phỉ.

Là một nhóm thổ phỉ, để có đường sống sót họ đã nhiều lần phải sát nhân và làm những điều xấu. Mặc dù thông thường họ chỉ tìm những người xấu mà giết chết, đôi khi họ cũng giết nhầm cả những người tốt. Ví dụ, một ngày nọ họ tới cướp tại nhà một viên quan, nơi mà thời điểm đó có khá nhiều thân nhân nghèo khổ của của viên quan này đến thăm. Tất cả những thân nhân này đều là những người trung thực, tuy nhiên nhóm thổ phỉ này cũng giết cả họ.

Tất nhiên, nhóm thổ phỉ này cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều người nghèo khổ.

Tôi là một thư sinh {học trò} vào thời đó, khi đó tôi vào quãng 30 tuổi. Khi tôi và đứa em gái khoảng 16 tuổi của tôi đang tìm một nơi để trú chân thì chúng tôi vô tình đối mặt với nhóm thổ phỉ. Điều này xảy ra khi bọn chúng đang cần ai đó có thể viết chữ, nên bọn chúng đã đưa chúng tôi lên núi. Tên thủ lĩnh coi trọng nhân tài này đã đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn không muốn định cư lâu dài ở đó, vì xét cho cùng, đó vẫn là hang ổ của thổ phỉ! Tôi muốn rời đi, nhưng bọn chúng canh gác rất gắt gao, nên tôi đã phải ở đó trong vòng 20 năm, cho tới khi có một tăng nhân đi ngang qua. Tôi muốn xuất gia tu hành ngay khi tôi gặp vị tăng nhân này. Vị tăng nhân này đã xin trại chủ giùm tôi, và tên thủ lĩnh này cũng thấy rằng tôi đã rất quyết tâm, cho nên hắn bất đắc dĩ phải để tôi và em gái tôi xuống núi.

Chúng tôi sau khi xuống núi đã theo vị tăng nhân tới một hang động và thực hành tu luyện tại đó. Cuối cùng, phó nguyên thần của chúng tôi đã tu luyện thành công, nhưng chủ nguyên thần của chúng tôi vẫn còn tiếp tục phải chịu luân hồi. Tôi sẽ không bàn sâu về việc đó ở đây.

Do vậy, trong đời này, những người công nhân mà sẵn sàng làm việc cho nhà máy bất chấp việc họ có thể không được giám đốc trả lương, và những người mà đã giúp vị giám đốc này trong những thời khắc then chốt, chính là những người đã được hưởng ân huệ từ ông trong kiếp trước. Mâu thuẫn giữa những công nhân địa phương với những người đến từ tỉnh Hà Bắc có lẽ là liên quan đến việc sát nhân trong kiếp trước. Còn việc người giám đốc buồn rầu khi chúng tôi quyết định ra đi có nguyên nhân bởi nhân duyên từ kiếp trước giữa chúng tôi.

Tất cả những sự việc đang xảy ra ở thế giới con người là có nguyên nhân của chúng chứ không phải vô duyên vô cớ. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ sống trong sự thanh tỉnh hơn nữa giữa cõi mê này.

Tôi xin kết thúc một vài chia sẻ của mình tại đây.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2009/3/20/58461.html
http://www.pureinsight.org/node/5712

The post Luân hồi ký sự: Một tháng làm việc first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2009/05/luan-hoi-ky-su-mot-thang-lam-viec.html/feed0
Luân hồi ký sự: Thiện duyên thiện giảihttps://chanhkien.org/2008/11/luan-hoi-ky-su-thien-duyen-thien-giai.htmlhttps://chanhkien.org/2008/11/luan-hoi-ky-su-thien-duyen-thien-giai.html#respondFri, 07 Nov 2008 12:57:31 +0000https://chanhkien.org/?p=899Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Cách đây vài ngày, một bé gái trầm lặng đã trải qua một tình huống rất “éo le”. Cô là một em bé rất dễ thương, khoảng 10 tuổi, đeo kính. Theo lời cha mẹ cô, cô rất yêu mến một người giáo viên ở trường và hình ảnh người […]

The post Luân hồi ký sự: Thiện duyên thiện giải first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Cách đây vài ngày, một bé gái trầm lặng đã trải qua một tình huống rất “éo le”.

Cô là một em bé rất dễ thương, khoảng 10 tuổi, đeo kính. Theo lời cha mẹ cô, cô rất yêu mến một người giáo viên ở trường và hình ảnh người giáo viên này luôn trong tâm trí cô. Điều này đã ảnh hưởng trong đời sống và việc học tập hàng ngày của cô. Mặc dù đã có vài tiến bộ sau khi tiếp tục học Pháp, nhưng ảnh hưởng này vẫn tồn tại.

Lúc tôi nghe chuyện này, tôi đã có vài việc khác phải làm, vì thế tôi bảo với cô bé rằng cháu đã có mối quan hệ nhân duyên với người giáo viên này trong những đời trước và tình cảm này đã để lại một ấn tượng sâu đậm.

Bởi vì cô bé tu luyện trong đời này, những chất dơ bẩn đó liên tục làm tăng cái tình này, làm cho cô bé cảm thấy như vậy. Không biết chuyện gì đã xảy ra trước đây, những thứ này đều ở trong quá khứ, và chúng ta không nên chấp trước vào nó, nếu không nó sẽ trở thành thứ can nhiễu! Nếu tu luyện tốt, tất cả mọi điều xảy ra trong quá khứ có thể được giải quyết một cách nhân từ. Nếu không thể tu luyện tốt, dù cho mối quan hệ nhân duyên có tốt đẹp và thiêng liêng đến mấy nó vẫn là quá khứ!

Sau đó, khi chúng tôi nghe rằng hoa Ưu Đàm Bà La đã nở ở trong vùng của cô bé, chúng tôi bèn trở lại đó lần nữa. Trước khi chúng tôi rời đi, tôi hứa với họ rằng tôi sẽ viết một bài về mối quan hệ nhân duyên giữa cô bé này và cô giáo của cô ấy. Câu chuyện của mối quan hệ này như sau.

Vào cuối triều đại nhà Tùy và khởi đầu triều đại nhà Tấn, lúc đó nước Turpan là một quốc gia nhỏ. Vua của nước đó có 3 cô con gái và một con trai. Người con gái lớn nhất đã chuyển sinh thành cô giáo của cô bé này, và cậu em trai đã chuyển sinh thành cô bé đó trong đời này. Họ cách nhau 15 tuổi, vì thế người chị lớn này chăm sóc cậu em trai nhỏ rất nhiều, và cô đã làm theo mọi điều mà cậu em muốn. Cậu bé lớn lên trong sự yêu thương. Cha cậu là một hoàng đế rất tử tế ngài đối đãi người dân và thuộc hạ của mình rất tốt. Hoàng gia này đã sống một cuộc sống nhẹ nhàng và êm đềm. Khi cậu con trai lên 6 tuổi, người chị lớn đã đi lấy chồng, kết hôn với nhà vua của một nước láng giềng. Lúc đầu cậu rất giận dữ, nhưng sau khi chị cậu hứa rằng chị có thể trở lại viếng thăm cậu ta, cậu ta trở nên đỡ hơn. Cho tới khi lên 15 tuổi, những người chị khác cũng đi lấy chồng, vì vậy cậu đã đến viếng thăm người chị lớn thường xuyên hơn. Họ đi lên núi, cưỡi ngựa, và đã có thời gian rất vui vẻ bên nhau.

Sau đó, người anh rể của cậu ta tức nhà vua nước láng giềng nói trên, đã có quan hệ với những người phụ nữ đẹp và quyến rũ, nên đã đối xử lạnh nhạt với chị của cậu ta tức hoàng hậu.

Một hôm, nhà vua nước láng giềng này mời một người có yêu thuật đến. Người này bảo nhà vua rằng ông ta có thể đoán được tương lai của quốc gia cũng như những sự may mắn và xui xẻo của nước này. Ông nói nhà vua sẽ gặp một sự đau khổ: hoàng hậu sẽ chiếm đoạt ngai vàng và sẽ để cho em trai của bà ta làm vua. Nhà vua không tin lời ấy. Nhưng rồi người này lại nói thêm: “Khuôn mặt của Ngài trông rất xám, điều này có nghĩa ngài sẽ gặp chuyện xui xẻo. Hôm qua, một cái sao chổi đã quét qua vùng này, cho thấy rằng sẽ có một thảm họa ở đất nước này. Đó phải chăng là điềm báo?”

Tới đây, nhà vua đã không còn tự xác định quan điểm của mình rõ ràng. Sau khi nghe điều này, nhà vua đã hỏi trong hoang mang, “Làm sao chúng ta có thể tránh khỏi việc này?” Người này bèn nói, “Điều này khá dễ dàng thôi. Ngài chỉ cần đày hoàng hậu đi, để cho bà ta làm việc ở miền thôn dã, và tìm một hoàng hậu mới.” Rồi nhà vua đã thật sự đày hoàng hậu lên núi, ra lệnh hoàng hậu không được nói cho bất kì ai về điều này, và cũng không cho phép ai viếng thăm bà ta, đặc biệt là em trai của bà.

Cậu em trai đã chẳng biết chuyện gì xảy ra. Khi cậu đến thăm chị của mình, anh rể cậu ta nói dối rằng chị của cậu bị bệnh và bảo cậu ta quay về. Vì vậy, cậu thui thủi trở về.

Một năm sau, phụ hoàng của cậu ta trừng phạt người con trai của hoàng thúc (người chú của cậu ta) một cách nghiêm khắc vì một lỗi lầm. Hoàng thúc (chú của cậu ta) rất căm phẩn nên đã giết nhà vua cùng với những người tướng khác rồi chiếm đoạt ngai vàng. Cậu bé phải trốn thoát với vài người bảo vệ, nhưng sau đó, những người bảo vệ đã bị giết chết bởi các quân lính đuổi theo truy sát. Cậu đã bị thương rất nặng nhờ con ngựa đã mang cậu chạy mãi miết.

Ngẫu nhiên thay, con ngựa đã lạc lối mang cậu băng qua biên giới và đi vào nước của người anh rể. Người, ngựa đã đến một con suối cuối đường. Con ngựa vì mệt mỏi quá sức đã ngã quỵ. Cậu bé thì đang trong tình trạng hôn mê.

Khi cậu tỉnh dậy, cậu đã thấy mình đang nằm trên giường của một người nông dân (chiếc giường này được làm bằng đá và phủ bởi lá cây và cỏ khô). Một người phụ nữ đang khóc lóc. Cậu nhìn kĩ bà ta và phát hiện rằng đó chính là chị lớn của mình. Cậu ta kêu lớn tên của chị mình, đồng thời rơi vào hôn mê trở lại. Để không quấy rầy cậu, chị của cậu đã giao cho người láng giềng chăm sóc, người láng giềng bảo với cậu rằng người mà cậu nhìn thấy không phải là chị của cậu.

Họ đã không biết ai đã tiết lộ nơi ở cậu ta, nên quân lính đến để vây bắt cậu ta. Dân địa phương đã cảm thấy tội nghiệp và đã che chở bèn đem giấu họ vào một cái hang. Khi cậu ta nguôi dần đi, chị cậu đã kể cho cậu chuyện gì đã xảy ra. Cậu rất giận dữ, nhưng cũng rất vui mừng. Cậu cảm thấy giận dữ cho những gì mà chị cậu đã phải chịu đau khổ. Cậu cảm thấy vui mừng bởi vì cậu đã có thể gặp lại chị của mình bất cứ lúc nào mà cậu muốn. Họ đã không màng đến danh vị hoàng hậu và vua. Dưới sự chăm sóc kĩ càng của người chị, sau 10 tháng, cậu đã bình phục, nhưng chị của cậu đã trở bệnh sau thời gian dài làm việc vất vả.

Sau đó, người mà đã tự xưng mình nhà yêu thuật đã âm mưu chiếm ngôi vua. Đầu tiên ông ta làm cho nhà vua tin tưởng, và rồi dẫn dụ nhà vua trở nên nghiện rượu và tình dục. Rồi ông đã tìm vài người đồng lõa để giết nhà vua và đã trở thành vua của nước đó.

Khi cậu con trai nghe tin này, cậu đã mang chị mình đi khỏi đó. Lúc đầu, họ không biết đi đâu, sau đó ông đã nhớ rằng có một nước cạnh núi Tian, nơi một người bạn của cậu đang sinh sống. Họ đã đi bộ theo hướng đó. Bởi vì chị của cậu đang đau ốm, nên họ phải đi rất chậm. Trải qua năm, sáu ngày đường, nước uống trong túi đựng đã cạn hết. Cậu bèn đi tìm nước uống, khi quay trở lại thấy chị mình đã chết. Cậu đã khóc thật thảm thiết.

Lúc đó, thình lình một cơn bão cát rất lớn ập đến và đã chôn họ dưới cát.

Vào lúc khởi đầu của triều đại nhà Thanh, họ đã gặp lại nhau tại Quảng Châu.

Trong triều đại nhà Minh, gia đình cậu làm nghề chuyên chở và bán muối. Cậu rất thân thiết với một người con gái láng giềng (mà là cô giáo của bé gái trong đời này). Sau đó, họ lấy nhau. Họ rất yêu thương nhau và hàng xóm đã rất hâm mộ họ.

Lúc đó, vì sự không thừa nhận Mãn Thanh, đã có nhiều cuộc nổi dậy. Cậu đã kêu gọi tất cả thương nhân tại thành phố Quảng Châu chống lại Mãn Thanh. Sau đó, tất cả thành viên của gia đình đã bị giết. Đó là vào mùa xuân và trời mưa phùn khi cậu bị giết. Cậu đã khóc và bảo vợ mình rằng cô đã bị liên lụy bởi vì cậu, tuy nhiên đó là cái chết thật xứng đáng bởi vì cậu đã làm việc chính trực.

Do hạn chế, tôi không thể miêu tả tất cả mọi thứ trong cuộc đời này một cách chi tiết.

Tôi hy vọng cô bé này có thể vượt qua cái tình cảm này.

Mọi việc đều có quá khứ và nhân quả của nó. Luân hồi tuyệt nhiên rất đúng.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/9/9/48231.html

The post Luân hồi ký sự: Thiện duyên thiện giải first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2008/11/luan-hoi-ky-su-thien-duyen-thien-giai.html/feed0
Luân hồi ký sự: Vì Pháp mà đếnhttps://chanhkien.org/2008/11/ghi-chep-ve-luan-hoi-den-the-gian-vi-phap.htmlhttps://chanhkien.org/2008/11/ghi-chep-ve-luan-hoi-den-the-gian-vi-phap.html#respondFri, 07 Nov 2008 12:38:20 +0000https://chanhkien.org/?p=897Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Có bao nhiêu người trong thế tục này có thể nghĩ về việc tại sao họ ở chốn này, đặc biệt là vào thời điểm nguy kịch này? Tại sao hoa Ưu Đàm Bà La, một loại hoa chỉ nở mỗi 3 nghìn năm, lại nở vào lúc này? Tại […]

The post Luân hồi ký sự: Vì Pháp mà đến first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Có bao nhiêu người trong thế tục này có thể nghĩ về việc tại sao họ ở chốn này, đặc biệt là vào thời điểm nguy kịch này? Tại sao hoa Ưu Đàm Bà La, một loại hoa chỉ nở mỗi 3 nghìn năm, lại nở vào lúc này? Tại sao có những kí tự “Đảng Cộng sản Trung Quốc vong” tự nhiên hiện ra trên tảng đá [cổ] to ở Trung Quốc? Tại sao có quá nhiều thiên tai tự nhiên và do loài người làm ra? Tại sao cuộc sống lại quá mỏng manh? Tại sao?…

Bài báo sau đây có thể hiểu được bởi phần biết của mỗi người. Tuy nhiên, sau quá nhiều năm luân hồi, phần chân ngã của con người dần dần đã lạc mất và họ nhận những chỗ mê và những điều dơ bẩn trong thế giới con người như là những mục tiêu theo đuổi của họ.

Trong vũ trụ này, có vô số không gian ngoài nhận thức của chúng ta. Trong những không gian tầng thứ cao, tiêu chuẩn sống là cao hơn trong không gian con người chúng ta. Ngoài Tam giới, các sinh mệnh giữ được thân người và không cần phải luân hồi, và họ được hưởng hạnh phúc ở các tầng thứ đó mãi mãi. Tất nhiên, các sinh mệnh không thể làm những điều mà không được phép theo nguyên lý ở tầng thứ đó nếu không họ sẽ bị trừng phạt và rơi xuống tầng thứ thấp hơn.

Ở một tầng thứ cao trong vũ trụ này, có một vị Thần đã quản các sinh mệnh ở tầng thứ của ông. Khi Sư phụ đi xuống từ một tầng cao hơn để cứu độ chúng sinh và đi ngang qua tầng thứ này, vị Thần này đã muốn đi cùng Sư phụ. Ở tầng thứ đó, vị Thần ấy có một hình ảnh của một vị Đạo với râu tóc dài. Vì ngài ở tầng thứ rất cao, ông đã học được sự tôn trọng các sinh mệnh ở tầng thứ thấp hơn.

Một lần, khi ông đang làm một việc quan trọng cho chúng sinh tại tầng thứ của ông, có một sự kiện quan trọng hơn đã xảy ra: các vị Thần đã ký kết với vị Phật Chủ, vị mà sẽ đến thế giới con người để phổ truyền Pháp.

Sự kiện này rất vĩ đại và cũng rất trang nghiêm.

Bởi vì vũ trụ này đã lệch khỏi Pháp, đem lại việc phát sinh nhiều vật chất hư hại, sự ích kỷ, sự thoái hóa đạo đức và sự thoái hóa của môi trường chúng ta, điều này làm cho kết quả trở nên không thể tưởng tượng được. Với lòng từ bi vĩ đại, vị Phật Chủ trân quý hết tất cả mọi chúng sinh. Vì thế, Ngài thỉnh những ai muốn đến thế giới con người cùng với Ngài, rất nhiều Thần (những người chúng ta) đã quỳ gối và thể hiện sự quyết tâm của họ đi xuống cùng Phật Chủ để cứu độ chúng sinh. Vô số những Thần [khác] đã cảm động rơi lệ. Với những thần mà đi xuống thế giới con người, có nghĩa là phải hạ thấp tầng thứ của họ. Đôi khi, nó có nghĩa là họ có thể sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở lại tầng thứ nguyên thủy của họ và điều này là tồi tệ nhất trong mắt các vị Thần. Tuy nhiên, để cứu độ chúng sinh, với sự dũng cảm thần thánh và đối mặt với nguy cơ có thể lạc mất bản năng thần thánh siêu thường và tất cả, họ đã ký kết với vị Phật Chủ để xuống đến thế giới này.

Vào lúc ấy, vị Phật Chủ đã giảng Pháp một thời gian rất lâu và sắp xếp mọi thứ chi tiết. Khi vị Phật Chủ nói rằng tất cả các sắp xếp sắp được thiết lập, vị thần cao tầng đó đã quay trở lại. Ông hiểu rằng những gì đang xảy ra và quỳ gối xuống để xin phép đi xuống thế giới con người. Những chi tiết của Chính Pháp đã được sắp xếp và rất khó thay đổi những điều đó. Nhưng vị Thần này rất quan trọng, vì thế vị Phật Chủ sau đó nhìn tôi và những vị Thần khác và gật đầu từ bi. Tôi dường như hiểu ý nghĩa đó. Vị Thần ở tầng thứ cao này đã thật sự rất hạnh phúc cuối cùng đã nhận được sự cho phép.

Với sự dũng cảm thần thánh, rất nhiều Thần đã từ bỏ những huy hoàng và đi xuống thế giới con người. Khi họ vào đến Tam giới, họ đã chịu nhận sự bức hại của những sinh mệnh ở tầng thứ thấp. Lúc đó, họ quên mất bản chân ngã của họ và đã làm nhiều điều sai trái và tạo rất nhiều nghiệp lực. Điều đáng tiếc hơn là một số họ đã làm những điều sai lầm khủng khiếp và đã bị hủy diệt.

Trong thế giới con người, dưới sự dẫn dẳt của vị Phật Chủ, những vị Thần này đã tạo nên văn hóa loài người và đặt nền móng cho việc phổ truyền Pháp. Lấy tôi làm ví dụ, tôi đã chuyển sinh thành rất nhiều những nhân vật lịch sử nổi tiếng (không phải tất cả họ đều chuyển sinh từ chủ nguyên thần của tôi, và điều này là nguyên nhân của việc hai ngay nhiều người là thường cùng một lúc trong một đời, nghĩa là vì sự tồn tại của cả chủ nguyên thần và phó nguyên thần). Tôi cũng có những quan hệ trực tiếp và gián tiếp với một vài những nhân vật nổi tiếng (quan hệ trực tiếp nghĩa là chủ nguyên thần là chính người đó, và gián tiếp là chủ nguyên thần của tôi là phó nguyên thần của người đó hoặc là phó nguyên thần của tôi là chủ nguyên thần của người đó).

Ví dụ, Việt Vương Câu Tiễn đã ngủ trên củi và ăn thức ăn chỉ cho người nông dân, cũng như tự mình phải nếm mật. Hạng Trang múa kiếm trong triều Tần Hán. Suốt thời kỳ Tam quốc, Triệu Vân hy sinh bản thân để cứu thầy. Trong triều Tấn, Tổ Địch thức dậy vào buổi sáng nghe tiếng gà gáy của gà trống và tập kiếm. Tôi cũng từng là Tần Quỳnh trong thời Tùy Đường, Hoàng đế Đại Tông, người chị em thứ 8 của Dương Gia Tướng suốt triều đại Tống, Nhạc Vân của quân đội nhà Nhạc, nguyên soái Từ Đạt trong các triều nhà Nguyên và Minh, họa sỹ Đường Bá Hổ và Thạch Đạt Khai trong suốt cuối triều Thanh. Tôi cũng chuyển sinh thành một chàng trai phục vụ Tô Đông Pha trong chuyến thăm đến Xích Bích và chứng kiến ông viết bài thơ Xích Bích Phú”.

Tôi đã từng là bộ trưởng bộ lạc ở Kenya, Phi Châu, một người đánh cá ở mũi Hảo Vọng, Nam Phi, một người Eskimo ở Nam Cực và trợ tá của George Washington thời Chiến tranh độc lập Hoa Kỳ. Đó là tại sao tôi khá quen thuộc với Hoa Kỳ. Thật sự, tôi cũng chuyển sinh thành những nhân vật nổi tiếng khác cả ở Trung Quốc và nước ngoài, nhưng tôi sẽ không liệt kê tất cả họ ra đây vì không gian giới hạn ở đây.

Vị Đạo đó (sinh mệnh tầng thứ cao đó) đã trải qua nhiều thống khổ. Sau đó, ông ta chuyển sinh đến những nước khác nhau sau khi tạo những quan hệ nhân duyên với vị Phật Chủ ở Trung Quốc. Nhiều lần, ông chuyển sinh ở Châu Âu và Bắc Mỹ. Ví dụ, trong một đời trước cuộc đời này, ông ta chuyển sinh thành một người sáng lập ra một kiểu thương mại lương thực. Trong bài báo “Mối nhân duyên của Ba Hải”, tôi đã mô tả quan hệ nhân duyên với Ngài [Phật Chủ].

Thực tế, mỗi sinh mệnh trong thế giới này đến đây là vì Pháp. Vào lúc đầu, họ tin rằng Pháp này có thể cứu độ chính họ và nhiều sinh mệnh khác ở tầng thứ họ và rằng Pháp này có thể tiêu trừ những sự ô ế. Đó là nguyên nhân mà Sư phụ của Pháp Luân Công đã bảo các đệ tử của Ngài rằng chúng ta phải giảng sự thật. Đó là nguyên nhân mà các đệ tử Đại Pháp muốn sử dụng cả tiền bạc và thời gian của họ để giảng sự thật cho các bạn một cách từ bi, để cho các bạn biết được Pháp Luân Đại Pháp là tốt và giúp các bạn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác và những tổ chức liên quan. Họ đang làm tất cả để cứu mạng các bạn.

Để giúp các bạn nhớ lại lời thề (đến thế gian để đồng hóa với Pháp) mà các bạn đã thực hiện, và để đánh thức phần tâm can của các bạn, những học viên Pháp Luân Công đang cố gắng hết sức mình (bao gồm chuỗi những bài báo tôi đang viết). Mục đích của họ là giúp bạn phân biệt sự thật và sự giả dối và chọn một tương lai tươi sáng cho chính các bạn, là điều mong ước của các bạn khi các bạn đến đây.

Cuối cùng tôi muốn chia sẻ bài thơ tôi viết năm 2003:

Bay về vũ trụ

Bay lên cùng mây may mắn,
Chúng sinh mong chờ bạn trở về.
Bao nhiêu hạnh phúc khổ đau,
Tất cả trở thành từ bi vô hạn.

Tôi hy vọng mỗi người có thể biết sự thật và lựa chọn hợp lý cho chính mình.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/11/28/49596.html
http://www.pureinsight.org/node/5556

The post Luân hồi ký sự: Vì Pháp mà đến first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2008/11/ghi-chep-ve-luan-hoi-den-the-gian-vi-phap.html/feed0
Luân hồi ký sự: Mối quan hệ tiền duyên cách đây hai đờihttps://chanhkien.org/2007/06/luan-hoi-ky-su-moi-quan-he-tien-duyen-cach-day-hai-doi.htmlhttps://chanhkien.org/2007/06/luan-hoi-ky-su-moi-quan-he-tien-duyen-cach-day-hai-doi.html#respondWed, 27 Jun 2007 19:40:00 +0000Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Trong suốt triều đại nhà Thanh, có một người đàn ông sống sung túc ở một vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Ông là một nhà buôn vải và đã có một cậu con trai, chừng hai mươi mấy tuổi. Người con trai trẻ luôn luôn nghĩ làm thế nào […]

The post Luân hồi ký sự: Mối quan hệ tiền duyên cách đây hai đời first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Trong suốt triều đại nhà Thanh, có một người đàn ông sống sung túc ở một vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Ông là một nhà buôn vải và đã có một cậu con trai, chừng hai mươi mấy tuổi. Người con trai trẻ luôn luôn nghĩ làm thế nào để thông thạo kỹ năng buôn bán của cha và không nghĩ đến điều gì khác. Nhiều người mai mối đến nhà để hy vọng tìm cho anh ta một người vợ, nhưng người con trai luôn sử dụng công việc bận rộn để cáo lỗi. Sau đó, người cha đã giữ anh ta ở nhà và đã chọn một phụ nữ trẻ từ một gia đình giàu có. Người vợ tương lai chỉ mới 16 tuổi. Một năm sau, gia đình trang hoàng căn nhà, tổ chức lễ cưới, và đã rước cô dâu về gia đình. Cặp vợ chồng trẻ đã sống rất hạnh phúc. Bạch Cư Dị, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường, một lần đã viết trong thơ của mình, “Nhà buôn tìm lợi nhuận coi sự chia sẻ với gia đình nhẹ nhàng.” Người đàn ông trẻ không nghĩ nhiều về tình yêu, và đã không có hành vi đúng đắn đối với tiền tài. Nói rõ hơn, sự yêu thích nghề nghiệp của anh ta vượt xa hơn tình cảm cho vợ và cha. Anh ta đã có những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu về trách nhiệm của mình đối với vợ, cha, và tiền tài. 3 năm sau, anh đã đi đến miền Giang Nam (miền Nam của sông Dương Tử) vì công việc làm ăn.

Không lâu sau anh được tin cha chết. Khi trở về, thì thấy cha mình vẫn khỏe. Anh ta nghĩ bụng cha mình có lẽ chỉ muốn mình về nhà, vì trước đây khi ra khỏi nhà thì ông ấy thường viện cớ. Tuy nhiên, đã có nhiều việc cần phải giải quyết. Vì thế, anh ta đã trở lại thêm vài ngày đợi cho đến khi mọi việc đâu vào đó. Anh ta mới trở về nhà thì cha mình đã qua đời. Người cha đã mãi gọi tên anh ta và để lại lời nhắn cho anh ta: Sau khi cha chết, hãy chăm sóc người con dâu tốt của ta và đừng đi xa khỏi nhà thường xuyên. Sau khi cha anh ta được chôn cất, anh ta đã thật sự rất tốt và kề cận bên vợ anh ấy. Anh đã có người khác để chăm sóc việc thương mại. Sau đó việc thương mại trở nên thịnh vượng và anh ta đã rất bận rộn. Anh đã đi nhiều nơi để lo về chuyện làm ăn. Khi anh ta khoảng 50 tuổi, vợ anh ta đã có thai. Trong khoảng thời gian đứa bé gần sinh, một vụ làm ăn rất quan trọng cần sự quan tâm của anh ta, vì thế anh đã bảo vợ trước khi đi rằng anh ta sẽ trở về trong vài ngày. Tuy nhiên, sau 8 ngày, anh vẫn chưa trở lại, vợ anh ta rất lo lắng. “Nếu anh ta mà ở nhà thì thật tốt biết mấy!” người vợ đã nghĩ thế trong lúc sinh đẻ khó khăn. Đứa con đã sinh ra sau khi người vợ phải chịu đau khôn cùng. Tuy nhiên, người vợ đã chết mà ngay cả không nhìn thấy đứa con gái sơ sinh.

Sau khi người vợ chết, nguyên thần của cô ta đã rời khỏi cơ thể và đã rất giận dữ với chồng cô. Cô ta rất bảo vệ đứa con gái của mình, và đã thề rằng cô ta sẽ tìm cách đầu thai thành con người để cô có thể chăm sóc con gái của mình trong những lúc khó khăn.

Khi trở về nhà, anh ta đã nghe tin đau buồn về vợ mình, anh đã khóc 3 ngày. Chỉ khi người khác nhắc nhở anh ấy rằng anh ta cần phải chăm sóc đứa con gái, thì anh ta dần dần ra khỏi sự đau buồn.

Sau đó, trong lúc xã hội hỗn loạn, anh đã thấy rằng mình và con gái nương tựa vào nhau. Khi đứa con gái 6 tuổi, họ đã bị chia cách trong chiến tranh. Kết cục, mối quan hệ tiền duyên của họ đã kết thúc trong đời đó.

Hiện giờ, trong đời này, khi cô con gái gặp khó khăn về tài chính, người cha đã xuất hiện. Điều đó thật hợp với lo-gic, và anh ta đã hành động như là một người cha với cô ấy. Sau đó anh ta đã mang đứa con gái này cùng với anh ta. Bởi vì cô ta là một học viên Pháp Luân Công, vừa mới di chuyển đến thành phố mới, cô gặp nhiều việc không thuận lợi. Anh ta đã giới thiệu cô ấy với một bạn đồng nghiệp cũ người mà anh ta đã không gặp sau 27 năm. Anh ta nói rằng người bạn đồng nghiệp này đã muốn anh ta lấy con gái cô ta làm vợ, nhưng anh ta đã từ chối. Và đó là nguyên nhân tại sao anh ta đã không gặp cô trong những năm qua. Nhưng anh ta đã cảm thấy cần đến viếng thăm họ, và anh ta đã tìm thấy cả gia đình cô ta đều luyện tập Pháp Luân Công, và người con gái của người bạn đồng nghiệp thật ra là mẹ của cô con gái này từ 2 kiếp trước.

Những sự kiện sau đó còn thú vị hơn: dần dần, người con gái của người bạn đồng nghiệp đã bắt đầu rất lo lắng về cô gái này, đối xử với cô gái như là một đứa con gái của cô ta. Vì thế, cả hai họ đều chăm sóc cô ta. Khi anh ta biết người mẹ đến, anh ta lập tức bỏ đi. Khi người mẹ biết anh ta đến, cô lập tức bỏ đi. Họ đã chơi trò trốn tìm. Mặc dù, họ không phải là vợ chồng trong đời này, họ đang hoàn thành những lời ước hẹn nhưng là cha mẹ của cô ấy từ cách đây 2 năm.

Từ câu chuyện này, chúng ta biết rằng mối quan hệ tiền duyên được sắp định trước một cách có mục đích bởi thiên đình, và không ai có thể thay đổi.

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2007/4/27/43544.html
http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4632

The post Luân hồi ký sự: Mối quan hệ tiền duyên cách đây hai đời first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2007/06/luan-hoi-ky-su-moi-quan-he-tien-duyen-cach-day-hai-doi.html/feed0
Luân hồi ký sự: Bồ Tát từ bihttps://chanhkien.org/2007/04/luan-hoi-ky-su-bo-tat-tu-bi.htmlhttps://chanhkien.org/2007/04/luan-hoi-ky-su-bo-tat-tu-bi.html#respondTue, 24 Apr 2007 18:01:00 +0000Tác giả: Tiểu Liên [Chanhkien.org] Lời nói đầu: đây là một câu chuyện của một vị Bồ Tát và một cậu bé. Chúng ta có thể thấy được lòng từ bi và sự hiển hiện của Bồ Tát. Trong suốt triều nhà Tùy, một đệ tử Phật gia đã tu luyện siêng năng với sư […]

The post Luân hồi ký sự: Bồ Tát từ bi first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Tiểu Liên

Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế

[Chanhkien.org] Lời nói đầu: đây là một câu chuyện của một vị Bồ Tát và một cậu bé. Chúng ta có thể thấy được lòng từ bi và sự hiển hiện của Bồ Tát.

Trong suốt triều nhà Tùy, một đệ tử Phật gia đã tu luyện siêng năng với sư phụ của anh ta ở trên núi. Một lần nọ anh đã làm rớt giày của mình xuống một con suối mà không hay biết. Sau đó 3 hoặc 4 ngày, một cậu bé chừng 18 , 19 tuổi đi đến hang động nơi họ thường thiền định. Cậu bé đã có đôi giày mà cậu đệ tử Phật gia đã đánh mất.

Cậu bé nói, “Có phải đôi giày nầy của ông không? Tôi đã thấy đôi giày này, khi tôi chăn gia súc trên bãi cỏ ngày hôm kia. Ông của tôi bảo rằng đó là của 2 người đàn ông đang tu Phật trên núi. Có lẽ chúng là của ông. ”

Người đệ tử Phật gia thấy sự tử tế của cậu bé. Ông ta nói: “Ngươi có một tấm lòng tử tế. Trong tương lai, khi ta thành chính quả, ta sẽ mang ngươi với ta lên thiên đàn. Được không?”

Người đệ tử Phật gia thật sự đạt thành chính quả và trở thành một vị Bồ Tát nổi tiếng. Vị Bồ Tát và cậu bé đã có được cuộc sống của họ trên thiên đàng. Tuy nhiên, sau cùng, cậu bé đã không trải qua sự tu luyện. Cậu đã không để những dụng cụ của vị Bồ Tát đúng chỗ. Vì việc này, cậu đã bị rớt xuống trần gian.

Vị Bồ Tát này rất từ bi. Ông đã xuống trần gian bằng người để giúp đỡ cậu bé trả nghiệp và sớm trở lại thiên đình.

Tại trần gian, vị Bồ Tát có khi đầu thai là mẹ của cậu bé. Khi thì đầu thai là anh của cậu bé để chăm sóc cho cậu ta.

Sau nhiều lần đầu thai, cậu bé không tin vào tu luyện, Thần hay Phật. Trong đời này, vị Bồ Tát sinh ra trong một gia đình chức trọng quyền cao và đã bị giáo dục bởi sự truyền bá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tuy nhiên, thiên nhãn được mở, và cô ta thường nhìn thấy các không gian khác.

Cậu bé là con trai lớn của cô trong đời này. Anh ta khá tử tế và đối xử với mẹ anh ấy rất tốt. Tuy nhiên, anh ta không tin vào thần. Bất kỳ khi nào người mẹ già của anh ta nói về Thần và Phật, anh ta nói rằng nó chỉ có trong ảo tưởng của bà.

Một ngày nọ, vợ tôi và tôi đã viếng thăm gia đình. Khi mới vào nhà, tôi đã biết cơ duyên của người mẹ và đứa con trai này. Sau đó người mẹ và tôi đã có một cuộc trò chuyện. Người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu kể cho chúng tôi rằng đứa con trai của bà thường cho bà là “mê tín”. Tôi đã nói với bà về mối tiền duyên của họ. Người mẹ rất cảm động và sẵn sàng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Thật sự gia đình này khá tốt trong xã hội. Tuy nhiên, mục đích cho một chúng sinh hiện nay là để biết sự thật của Đai Pháp và từ bỏ ĐCSTQ tà ác. Mặc khác, không cần biết trên bề mặt lý do gì đã dẫn họ đến thế gian này, có phải họ đến là vì Đại Pháp?

Hãy quí báu thời gian này. Đừng bỏ lỡ.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/3/18/42808.html
http://pureinsight.org/pi/index.php?news=4487

The post Luân hồi ký sự: Bồ Tát từ bi first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2007/04/luan-hoi-ky-su-bo-tat-tu-bi.html/feed0