Giải mã «Khải Huyền» | Tag | Chánh Kiến Nethttps://chanhkien.orgChánh KiếnThu, 24 Apr 2025 07:00:24 +0000en-UShourly1Loạt bài: Giải mã «Khải Huyền»https://chanhkien.org/2021/03/giai-ma-khai-huyen.htmlSun, 07 Mar 2021 13:31:23 +0000https://chanhkien.org/?p=27190Tác giả: Bạch Ca [ChanhKien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó […]

The post Loạt bài: Giải mã «Khải Huyền» first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Bạch Ca

[ChanhKien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó là “tổng trạm” của Thánh Kinh. Tác giả «Khải Huyền» là Thánh John, một trong 12 tông đồ của Chúa Jesus. Vào 2.000 năm trước, Thánh John bị lưu đày tới đảo Patmos, nơi ông được Thần lĩnh tới thiên quốc và nhìn thấy cuốn sách với bảy phong ấn; «Khải Huyền» chính là ông đã căn cứ cảnh tượng nhìn thấy và ghi lại mà thành.

*  *  *

Giải mã «Khải Huyền» (1): Thượng Đế không phải duy nhất và toàn năng

Giải mã «Khải Huyền» (2): Chúa Jesus là sao Mai sáng láng

Giải mã «Khải Huyền» (3): Đại hoạn nạn bắt đầu ngày 20/7/1999

Giải mã «Khải Huyền» (4): Cứu Thế Chủ là người sáng lập Pháp Luân Công

*  *  *

Ghi chúĐể hiểu được toàn bộ nội dung «Khải Huyền», mời quý độc giả đọc loạt bài Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền».

 

The post Loạt bài: Giải mã «Khải Huyền» first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Giải mã «Khải Huyền» (4): Cứu Thế Chủ là người sáng lập Pháp Luân Cônghttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-4-cuu-the-chu-la-nguoi-sang-lap-phap-luan-cong.htmlhttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-4-cuu-the-chu-la-nguoi-sang-lap-phap-luan-cong.html#respondMon, 23 Jul 2012 08:49:24 +0000http://chanhkien.org/?p=20080Để cứu vãn đại khung vũ trụ thoát khỏi thời khắc hoại diệt cuối cùng, Cứu Thế Chủ Pháp Luân Thánh Vương, Thành Tín Chân Thật, "Vua của các Vua, Chúa của các Chúa", Đạo của Thần đã tới rồi.

The post Giải mã «Khải Huyền» (4): Cứu Thế Chủ là người sáng lập Pháp Luân Công first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Bạch Ca

[Chanhkien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó là “tổng trạm” của Thánh Kinh. Tác giả «Khải Huyền» là Thánh John, một trong 12 tông đồ của Chúa Jesus. Vào 2.000 năm trước, Thánh John bị lưu đày tới đảo Patmos, nơi ông được Thần lĩnh tới thiên quốc và nhìn thấy cuốn sách với bảy phong ấn; «Khải Huyền» chính là ông đã căn cứ cảnh tượng nhìn thấy và ghi lại mà thành.

*  *  *

Khải thị 4: Cứu Thế Chủ là người sáng lập Pháp Luân Công

Từ xưa đến nay, mỗi khi cầm «Thánh Kinh•Khải Huyền» lên, các tín đồ Cơ Đốc vẫn coi “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa” là Chúa Jesus, thực ra đây là hiểu sai nghiêm trọng. Cứu Thế Chủ Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa” chính là người sáng lập Pháp Luân Công, đây mới là khải thị căn bản nhất của toàn bộ «Khải Huyền»!

Tiết 14 chương 17 «Khải Huyền» viết: “Họ sẽ đánh nhau với Chiên Con, nhưng Chiên Con sẽ đánh bại họ, vì Ngài là Chúa của các chúa và Vua của các vua, và những người theo Ngài là những người được gọi, được lựa chọn, và trung thành“. “Họ” trong câu này là chỉ thế lực tà ác thời mạt kiếp, kẻ gây ra cuộc bức hại Thánh đồ, lấy hình dạng con rồng đỏ (còn gọi là Ác quỷ, và Sa-tan), cũng chính là Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), còn “Chiên Con” chính là Cứu Thế Chủ, cũng là “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa” (chi tiết xin xem bài “Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền» (4): Bức hại Thánh đồ mãn“).

Tiết 11-16 chương 19 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ tôi thấy trời mở ra; và kìa, một con ngựa trắng với người cưỡi nó được xưng là Đấng Thành Tín và Chân Thật, và Ngài theo lẽ công chính mà đoán xét và tuyên chiến. Mắt Ngài như ngọn lửa hừng, trên đầu Ngài có nhiều vương miện, và Ngài có một danh được ghi rõ, nhưng không ai hiểu ngoài Ngài. Ngài mặc một áo choàng đã nhúng trong máu, và danh Ngài được xưng là Lời Đức Chúa Trời. Các đạo binh trên trời mặc quân phục bằng vải gai mịn, trắng ngần, và tinh sạch, cưỡi ngựa trắng, đi theo Ngài. Từ miệng Ngài xuất ra một thanh gươm sắc bén, để Ngài dùng nó đánh hạ các nước; Ngài chăn dắt họ bằng một cây gậy sắt; và Ngài đạp nát nho trong bồn ép nho cho thành rượu sủi bọt thịnh nộ phừng phừng của Đức Chúa Trời Toàn Năng. Trên áo Ngài và nơi đùi Ngài có ghi một danh, ‘Vua của các vua và Chúa của các chúa’“. Đoạn này nói rõ rằng vị Thần “cưỡi ngựa trắng” chính là “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa” (KING OF KINGS, AND LORD OF LORDS), còn gọi là Thành Tín Chân Thật (Faithful and True), cũng được xưng là Đạo của Thần (Word of God). “Lời Đức Chúa Trời” ở đây phiên dịch chưa được chính xác, nguyên tiếng Anh là “the Word of God”, chính là “Đạo của Thần”. “The Word of God” là cách tôn xưng chuyên dùng trong «Khải Huyền» đối với Chủ Thần, tức Cứu Thế Chủ hạ thế độ nhân. Đây cũng là cách tôn xưng của chúng Thần trên thiên giới đối với Chủ Thần, và không thể được tùy tiện sử dụng trong «Khải Huyền», cũng như “Yahweh” là chỉ riêng Thiên Chúa Jehovah, hay “Jesus” là chỉ riêng Chúa Jesus vậy. Do đó, phiên dịch chính xác ở đây phải là “Đạo của Thần”, cũng chính là Cứu Thế Chủ, “vạn vương chi Vương, vạn chủ chi Chủ”.

Tiết 9-11 chương 6 «Khải Huyền» viết: “Khi Chiên Con mở ấn thứ năm, tôi thấy dưới bàn thờ có các linh hồn của những người đã bị giết vì Đạo của Thần và vì lời chứng mà họ giữ vững. Những người ấy kêu lớn rằng, ‘Lạy Chúa Toàn Năng, Đấng Thánh Khiết và Chân Thật, còn bao lâu nữa Ngài mới xét xử và báo trả những kẻ sống trên đất về tội làm đổ máu chúng con?’ Bấy giờ mỗi người của họ được ban cho một chiếc áo choàng trắng, và họ được bảo rằng hãy an nghỉ và chờ đợi thêm ít lâu, cho đến khi đủ số bạn đồng lao và anh chị em của họ bị giết như họ“. “Đạo của Thần” (Word of God) ở đây là “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa” (người cưỡi bạch mã) trong tiết 16 chương 19, cũng chính là “Chiên Con”, tức Cứu Thế Chủ trong tiết 14 chương 17.

Sự kiện bức hại Thánh đồ này, đại hoạn nạn thời mạt kiếp này đều là do con rồng đỏ (Ác quỷ Sa-tan) bị chúng Thần trên thiên thượng ném xuống nhân gian gây ra. Thông qua giải mã cả bộ «Khải Huyền», chúng ta đã biết “con rồng đỏ” là chỉ ĐCSTQ, và vương quốc ma quỷ là Trung Quốc thời mạt kiếp, tuyệt không chỉ nước nào khác. “Marx, Lenin, Stalin, Mao, Đặng, Giang, Hồ” chính là bảy vua của con rồng đỏ tại nhân gian, ứng với bảy vương miện của nó, còn “búa liềm” chính là “bảy đầu và mười sừng” của con rồng đỏ. Sự kiện bức hại Thánh đồ là do con thú đi lên từ biển với bảy đầu và mười sừng tại vương quốc ma quỷ phát động, rồi tiếp tục đến con thú từ dưới đất lên (tiên tri giả), và cuối cùng là con thú màu đỏ (đại dâm phụ cưỡi). Thông qua giải mã, chúng ta đã biết “con thú” đi lên từ biển này chính là Giang Trạch Dân đi lên từ Thượng Hải, và sự kiện bức hại Thánh đồ chính là cuộc bức hại Pháp Luân Công, bắt đầu ngày 20/7/1999. Trong lịch sử, không hề có sự kiện nào khác, tuyệt không có sự kiện thứ hai nào (chi tiết xin xem bài “Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền» (3): Vương quốc ma quỷ“).

Ngoài ra, các sự kiện người phụ nữ với 12 vương miện, 1.260 ngày chạy nạn, 42 tháng Giang Trạch Dân bức hại Thánh đồ, Hồ Cẩm Đào lên nắm quyền, ảnh hưởng của Hồ Cẩm Đào đối với thế giới, đại dâm phụ, thành Babylon lớn, v.v. từng câu, từng chữ trong «Khải Huyền» đều miêu tả rõ sự kiện ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công, quyết không chỉ sự kiện nào khác; Thánh đồ dĩ nhiên chỉ đệ tử Pháp Luân Công, do đó “Chiên Con” trong chương 17 tiết 14 tất nhiên là chỉ người sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí: “Họ sẽ đánh nhau với Chiên Con, nhưng Chiên Con sẽ đánh bại họ, vì Ngài là Chúa của các chúa và Vua của các vua, và những người theo Ngài là những người được gọi, được lựa chọn, và trung thành” (chi tiết xin xem bài “Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền» (8): Trừng phạt vương triều Trung Cộng và người nhận ấn thú“).

Tiết 9 chương 7 «Khải Huyền» viết: “Sau những việc đó, kìa, tôi thấy một đám đông rất lớn, không ai có thể đếm được, từ mọi quốc gia, bộ lạc, dân tộc, và ngôn ngữ đứng trước ngai và trước Chiên Con; ai nấy đều mặc áo choàng trắng và tay cầm cành thiên tuế“. “Cành thiên tuế” đến từ Cơ Đốc giáo, biểu thị người thế gian đợi Chúa Cứu Thế tới cứu độ, cũng là biểu tượng của chiến thắng. Như vậy ở đây «Khải Huyền» khải thị cho chúng ta chân tướng rằng: trên toàn thế giới hiện nay, mỗi quốc gia, dân tộc, chủng tộc, ngữ chủng, sau khi trải qua luân hồi chuyển thế hàng ức vạn năm, đều là chờ đợi Cứu Thế Chủ tới cứu độ; nói cách khác, mục đích của con người trên thế gian là chờ đợi Cứu Thế Chủ.

Tiết 15 chương 19 «Khải Huyền» viết: “Từ miệng Ngài xuất ra một thanh gươm sắc bén, để Ngài dùng nó đánh hạ các nước; Ngài chăn dắt họ bằng một cây gậy sắt; và Ngài đạp nát nho trong bồn ép nho cho thành rượu sủi bọt thịnh nộ phừng phừng của Đức Chúa Trời Toàn Năng“. “Rượu sủi bọt thịnh nộ phừng phừng của Đức Chúa Trời Toàn Năng” ẩn dụ đòi nợ máu, cũng là giải oan cho các Thánh đồ bị bức hại. Đoạn này khải thị người đời rằng trong đại thẩm phán, giải oan cho Thánh đồ không phải Thượng Đế, mà là Cứu Thế Chủ.

Từ tất cả những gì ở trên, chúng ta có thể rút ra kết luận rằng: Cho dù bạn tín ngưỡng Thượng Đế, Chúa Jesus, Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật Di Lặc, Lão Tử, hay Quan Thế Âm Bồ Tát, v.v. điều ấy cũng không thay đổi một chân lý: Người sáng lập Pháp Luân Công, Sư phụ Lý Hồng Chí mới là Cứu Thế Chủ chân chính, cũng là Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, Đạo của Thần, cũng chính là Pháp Luân Thánh Vương mà Phật giáo vẫn lưu truyền trong lịch sử. Hôm nay, khi hoa Ưu Đàm Bà La khai nở khắp nơi trên thế giới báo hiệu Pháp Luân Thánh Vương đã tới Chính Pháp tại nhân gian, bức màn bí mật của «Thánh Kinh•Khải Huyền» đã được vén mở hoàn toàn, và lịch sử nhân loại cũng đã đi đến đầu chót. Để cứu vãn đại khung vũ trụ thoát khỏi thời khắc hoại diệt cuối cùng, Cứu Thế Chủ Pháp Luân Thánh Vương, Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, Đạo của Thần đã tới rồi, đây chính là chân tướng lịch sử trọng yếu nhất mà «Thánh Kinh•Khải Huyền» tiết lộ cho nhân loại.

Ghi chú: Để hiểu được toàn bộ nội dung «Khải Huyền», mời quý độc giả đọc loạt bài Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền».

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/74199

The post Giải mã «Khải Huyền» (4): Cứu Thế Chủ là người sáng lập Pháp Luân Công first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-4-cuu-the-chu-la-nguoi-sang-lap-phap-luan-cong.html/feed0
Giải mã «Khải Huyền» (3): Đại hoạn nạn bắt đầu ngày 20/7/1999https://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-3-dai-hoan-nan-bat-dau-ngay-2071999.htmlhttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-3-dai-hoan-nan-bat-dau-ngay-2071999.html#respondWed, 18 Jul 2012 07:03:41 +0000http://chanhkien.org/?p=20077"Giờ thử thách" ở đây chính là đại hoạn nạn bức hại Thánh đồ bắt đầu ngày 20/7/1999, người đắc thắng sẽ có thể vĩnh sinh, còn lại sẽ bị đào thải hủy diệt trong các loại kiếp nạn vào ngày tàn của thế giới.

The post Giải mã «Khải Huyền» (3): Đại hoạn nạn bắt đầu ngày 20/7/1999 first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Bạch Ca

[Chanhkien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó là “tổng trạm” của Thánh Kinh. Tác giả «Khải Huyền» là Thánh John, một trong 12 tông đồ của Chúa Jesus. Vào 2.000 năm trước, Thánh John bị lưu đày tới đảo Patmos, nơi ông được Thần lĩnh tới thiên quốc và nhìn thấy cuốn sách với bảy phong ấn; «Khải Huyền» chính là ông đã căn cứ cảnh tượng nhìn thấy và ghi lại mà thành.

*  *  *

Khải thị 3: Đại hoạn nạn bắt đầu ngày 20/7/1999

Tiết 10 chương 3 «Khải Huyền» viết: “Bởi vì ngươi đã vâng giữ lời Ta mà kiên trì chịu đựng. Ta cũng sẽ gìn giữ ngươi khỏi giờ thử thách, là giờ sắp đến trên toàn thế giới, để thử thách dân cư trên đất“. “Giờ thử thách” ở đây chính là đại hoạn nạn bức hại Thánh đồ bắt đầu ngày 20/7/1999, người đắc thắng sẽ có thể vĩnh sinh, còn lại sẽ bị đào thải hủy diệt trong các loại kiếp nạn vào ngày tàn của thế giới, đây chính là một khải thị trọng yếu khác của «Khải Huyền».

Tiết 17 chương 12 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ Con Rồng đứng trên bãi cát nơi bờ biển“. Con rồng đứng ở đó là để đợi thời cơ, chờ tới lúc sẽ phát động cuộc bức hại Thánh đồ, đồng thời bức hại toàn diện con người thế gian nhằm đưa họ xuống địa ngục.

Ngày 20/7/1999 chính xác là thời gian bắt đầu sự kiện bức hại Thánh đồ của tà ác, con rồng đỏ đứng trên bãi cát bên bờ biển chờ đợi chính là thời khắc này. Khi thời điểm đến, lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân bắt đầu tiến hành đàn áp và tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công trên phạm vi toàn cầu, do đó nhà tiên tri người Pháp Nostradamus mới viết như sau trong tập thơ «Các Thế Kỷ» của ông: “Năm 1999 tháng Bảy, Đại vương Khủng bố từ trên trời xuống” (The year 1999, seventh month, From the sky will come a great King of Terror —Các Thế Kỷ X, Khổ 72). Khi ấy vệ tinh NASA của Mỹ đã chụp được bức ảnh mặt quỷ Sa-tan trên địa cầu.

Tiết 5, 6, 7 chương 13 «Khải Huyền» viết: “Con Thú được ban cho cái miệng nói những lời ngạo mạn và phạm thượng, và được ban cho quyền để hành động trong bốn mươi hai tháng. Nó mở miệng nói những lời xúc phạm đến Đức Chúa Trời, xúc phạm đến danh Ngài, đến nơi thờ phượng Ngài, và đến những đấng ở trên trời. Nó cũng được cho phép giao chiến với các Thánh đồ và chiến thắng họ; và nó được ban cho quyền trên mọi bộ lạc, mọi dân tộc, mọi ngôn ngữ, và mọi quốc gia“. Trong 3 tiết này, «Khải Huyền» chỉ rõ rằng đại hoạn nạn kiểm nghiệm toàn diện con người thế gian là do con thú bảy đầu và mười sừng phát động, và nó được phép bức hại Thánh đồ trong 42 tháng. Trong lịch sử, không có sự kiện nào trùng hợp với đại hoạn nạn được mô tả trong «Khải Huyền», ngoại trừ cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ. Lịch sử không có trùng hợp ngẫu nhiên, và nếu có trùng hợp thì chính là do Thần an bài. Như vậy, “con rồng đỏ” ám chỉ ĐCSTQ, còn “con thú” bảy đầu và mười sừng đi lên từ biển ám chỉ Giang Trạch Dân đi lên từ Thượng Hải, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20/7/1999 (chi tiết xin xem bài “Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền» (4): Bức hại Thánh đồ mãn“).

Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công này, con người đều bị mê trong đó, nghĩ rằng sự kiện bức hại với bản thân mình là không có quan hệ, nhưng sự thật lịch sử lại hoàn toàn khác. Con người đều phải lựa chọn trong đó, chọn theo “con rồng đỏ” (còn gọi là Ác quỷ, hay Sa-tan), hay là chọn theo Cứu Thế Chủ (“Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”). Chọn theo Cứu Thế Chủ thì đắc thắng, nếu không, thì là không qua được kiểm nghiệm. Nói cách khác, sự kiện Giang Trạch Dân đàn áp Pháp Luân Công, bề mặt là học viên Pháp Luân Công bị bức hại, nhưng thực chất là toàn nhân loại đều bị kiểm nghiệm, xem đối đãi với sự kiện này như thế nào, từ đó xếp đặt vị trí cho mình, bởi vậy «Khải Huyền» mới gọi là “để thử thách dân cư trên đất”. Những ai không đi theo Cứu Thế Chủ sẽ đối mặt với tương lai bị đào thải bởi các loại thiên tai nhân họa thời mạt thế.

Tiết 13, 14 chương 7 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ một vị trong các vị trưởng lão hỏi tôi, ‘Ngươi có biết những người mặc áo choàng trắng này là ai, và họ từ đâu đến không?’ Tôi trả lời với vị đó, ‘Thưa ngài, ngài biết’. Vị đó nói với tôi, ‘Đây là những người đã ra từ cơn đại nạn; họ đã giặt sạch y phục của họ và tẩy trắng chúng trong huyết của Chiên Con’“. “Cơn đại nạn” chính là bắt đầu ngày 20/7/1999, ngày thử thách dân cư trên đất, ngày ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Đoạn đối thoại này trong «Khải Huyền» khải thị người đời rằng những ai mà trong cuộc bức hại này có thể phân rõ thiện-ác, phân biệt rõ đâu là ma quỷ và đâu là Cứu Thế Chủ, thì là vượt qua kiểm nghiệm, được Cứu Thế Chủ cứu độ, tẩy rửa nghiệp lực trên thân, từ đó đắc cứu.

Tất nhiên, trong cơn đại nạn “thử thách dân cư trên đất” này, các tín đồ Cơ Đốc cũng bao hàm trong đó, nên tiết 8 chương 13 «Khải Huyền» nói: “Tất cả những người sống trên đất sẽ thờ phượng nó, tức tất cả những ai không có tên được ghi trong sách sự sống của Chiên Con bị giết từ buổi sáng thế“. “Sách sự sống của Chiên Con” là sách sự sống của Chúa Jesus, “thờ phượng nó” chỉ tin vào lừa dối phỉ báng của Giang Trạch Dân và ĐCSTQ trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Như vậy «Khải Huyền» dùng đoạn này để nói với người đời rằng kể cả bạn là tín đồ Cơ Đốc, nếu bạn tin vào phỉ báng của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công trong 42 tháng này, thì bạn không hề có tên trong sách sự sống của Chúa Jesus.

Tiết 9, 10, 11 chương 6 «Khải Huyền» viết: “Khi Chiên Con mở ấn thứ năm, tôi thấy dưới bàn thờ có các linh hồn của những người đã bị giết vì Đạo của Thần và vì lời chứng mà họ giữ vững. Những người ấy kêu lớn rằng, ‘Lạy Chúa Toàn Năng, Đấng Thánh Khiết và Chân Thật, còn bao lâu nữa Ngài mới xét xử và báo trả những kẻ sống trên đất về tội làm đổ máu chúng con?’ Bấy giờ mỗi người của họ được ban cho một chiếc áo choàng trắng, và họ được bảo rằng hãy an nghỉ và chờ đợi thêm ít lâu, cho đến khi đủ số bạn đồng lao và anh chị em của họ bị giết như họ“. Qua 3 tiết này, «Khải Huyền» chỉ rõ rằng sự kiện bức hại Thánh đồ này, đại hoạn nạn “thử thách dân cư trên đất” này là đã được an bài trước, tàn khốc tới mức lấy đi không ít mạng sống và đợi tới khi “đủ số”.

Nghĩa là, phong trào cộng sản trong lịch sử chỉ là để khiến Trung Quốc trở thành vương quốc ma quỷ của Sa-tan, nhằm gây ra đại hoạn nạn bức hại Thánh đồ Pháp Luân Đại Pháp tại thế gian, dùng toàn bộ sức mạnh quốc gia để bức hại học viên Pháp Luân Công, thực hiện cái gọi là “kiểm nghiệm” của chúng Thần quá khứ đối với học viên Pháp Luân Công, đồng thời quan sát biểu hiện của con người, xem họ nên bị hủy diệt hay có vị lai trong đại thẩm phán tối hậu. Nó là màn cuối cùng của toàn bộ vở kịch lịch sử, và hiện vẫn đang diễn ra. Vai chính của màn diễn này chính là học viên Pháp Luân Công, còn con rồng đỏ Sa-tan (ĐCSTQ) và chính quyền Bắc Kinh là nhân vật phản diện. Người Trung Quốc đều đóng nhiều vai khác nhau trong màn diễn này, còn các nước khác vừa đóng vai phụ, vừa là khán giả. Người ta đều ở trong mê và được theo dõi lựa chọn. Bất kể tự mình đóng vai hay là khán giả, thì đều có sự lựa chọn trong màn diễn này. Chỉ có hai sự lựa chọn, đi theo ma quỷ, hay là đi theo Cứu Thế Chủ. Lựa chọn đi theo Cứu Thế Chủ, thì chính là lựa chọn tương lai. Lựa chọn đi theo ma quỷ Trung Cộng, thì chính là lựa chọn bị đào thải, không có tương lai.

Cuộc bức hại cũng như cái gọi là “kiểm nghiệm” Thánh đồ và con người thế gian này kỳ thực là hủy diệt chúng sinh, là an bài cực kỳ tà ác. Cứu Thế Chủ Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, là từ bi vô hạn và muốn cứu độ hết thảy chúng sinh. Cứu Thế Chủ khi thẩm phán và tranh chiến thì chỉ chiếu theo Chân-Thiện-Nhẫn, chứ không chiếu theo phép tắc được định trong quyển sách với bảy phong ấn, không chiếu theo giao ước với Thượng Đế, cũng không lựa chọn người được cứu độ và bị đào thải theo ước định của chúng Thần quá khứ. Hết thảy đều theo Chân-Thiện-Nhẫn, đều lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm tiêu chuẩn. Do đó, dưới Phật ân hão đãng của Cứu Thế Chủ, các kiếp số vốn gần như đã định trong quyển sách lịch sử với bảy phong ấn đã thay đổi rất nhiều từ khi Pháp Luân Đại Pháp khai truyền năm 1992. Bắt đầu từ ngày 20/7/1999, cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã bị phủ định hoàn toàn, các an bài cũ đều phát sinh cải biến từ căn bản.

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007”, người sáng lập Pháp Luân Công, ông Lý Hồng Chí giảng:

“Nói rõ ra, chính là hiện nay trong Chính Pháp, không xét chúng sinh trong lịch sử đã phạm tội lớn đến đâu, đã phạm sai sót lớn đến mấy, [mà] chỉ xét thái độ của chúng sinh trong thời gian Chính Pháp đối với Đại Pháp, và thái độ đối với đệ tử Đại Pháp. Chính là ranh giới ấy. Ranh giới ấy thực ra cũng không là một vạch [ranh giới] nào cả, [mà] chính là chư vị có muốn đến tương lai không. Khi [nghe] những lời dối trá lừa thế gian, trong văn hoá tà ác mà tà đảng Trung Cộng đã tạo ra, có bao nhiêu người còn có thể nhận thức được đến điểm này? Có bao nhiêu người có thể phân biệt thị phi? Có bao nhiêu người có thể nhận rõ sự tà ác của tà đảng Trung Cộng? Rất khó; vậy nên các đệ tử Đại Pháp mới giảng chân tướng, vạch trần tà ác, khiến con người thế gian nhận rõ tà đảng Trung Cộng, đó mới có thể cứu độ con người thế gian. Đó chính là [điều] các đệ tử Đại Pháp cần làm”.

Ghi chú: Để hiểu được toàn bộ nội dung «Khải Huyền», mời quý độc giả đọc loạt bài Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền».

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/74197

The post Giải mã «Khải Huyền» (3): Đại hoạn nạn bắt đầu ngày 20/7/1999 first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-3-dai-hoan-nan-bat-dau-ngay-2071999.html/feed0
Giải mã «Khải Huyền» (2): Chúa Jesus là sao Mai sáng lánghttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-2-chua-jesus-la-sao-mai-sang-lang.htmlhttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-2-chua-jesus-la-sao-mai-sang-lang.html#respondFri, 13 Jul 2012 09:10:00 +0000http://chanhkien.org/?p=20073Dẫu bạn là ai đi nữa, dẫu bạn kiền thành với Chúa Jesus đến đâu, thì Chúa Jesus cũng không cứu bạn được, vì Chúa Jesus không phải Cứu Thế Chủ chân chính, Ngài chỉ là sao Mai sáng láng, Nhân Chứng của Cứu Thế Chủ.

The post Giải mã «Khải Huyền» (2): Chúa Jesus là sao Mai sáng láng first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Bạch Ca

[Chanhkien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó là “tổng trạm” của Thánh Kinh. Tác giả «Khải Huyền» là Thánh John, một trong 12 tông đồ của Chúa Jesus. Vào 2.000 năm trước, Thánh John bị lưu đày tới đảo Patmos, nơi ông được Thần lĩnh tới thiên quốc và nhìn thấy cuốn sách với bảy phong ấn; «Khải Huyền» chính là ông đã căn cứ cảnh tượng nhìn thấy và ghi lại mà thành.

*  *  *

Khải thị 2: Chúa Jesus là sao Mai sáng láng

Chúa Jesus không phải Cứu Thế Chủ, Ngài chỉ là sao Mai sáng láng soi đường cho người đời tìm đến Cứu Thế Chủ, đây chính là một khải thị trọng yếu khác trong «Khải Huyền».

Tiết 18 chương 1 «Khải Huyền» viết: “Ta là Đấng Sống. Ta đã chết, kìa, nay Ta sống đời đời vô cùng. Ta cầm trong tay chìa khóa của Tử Thần và Âm Phủ“. Chìa khóa này chính là để mở cánh cửa lớn dẫn thế nhân tìm đến Cứu Thế Chủ và có thể quyết định số phận của họ. Chúa Jesus không có quyền thẩm phán, nhưng Ngài tới để mở ra cánh cửa lớn dẫn chúng sinh tới Cứu Thế Chủ. Tiết 11 chương 19 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ tôi thấy trời mở ra; và kìa, một con ngựa trắng với người cưỡi nó được xưng là Đấng Thành Tín và Chân Thật, và Ngài theo lẽ công chính mà đoán xét và tuyên chiến“. Cũng là nói rằng Cứu Thế Chủ Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, Đạo của Thần, là Đấng có quyền thẩm phán, nhưng Chúa Jesus thì không có, như vậy Chúa Jesus nhất định không phải Cứu Thế Chủ chân chính.

Tiết 4 chương 20 «Khải Huyền» viết: “Đoạn tôi thấy linh hồn của những người bị chém đầu vì đã làm chứng cho Đức Chúa Jesus và cho lời của Đức Chúa Trời“. “Lời của Đức Chúa Trời” (Word of God) ở đây dịch chính xác phải là “Đạo của Thần”, tức là chỉ Cứu Thế Chủ Thành Tín Chân Thật, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”. Đoạn này đã chỉ rõ Chúa Jesus không phải là Cứu Thế Chủ, hay “Đạo của Thần”.

Tiết 14 chương 3 «Khải Huyền» viết: “Hãy viết cho thiên sứ của Hội Thánh Lao-đi-xê: Đấng A-men, Nhân Chứng Trung Tín và Chân Thật, Uyên Nguyên của mọi loài thọ tạo của Đức Chúa Trời, phán thế này“. Tại đây, Chúa Jesus thuyết minh cực kỳ rõ ràng với người đời rằng, Ngài là Nhân Chứng của Thành Tín Chân Thật, mà “Thành Tín Chân Thật” chính là Cứu Thế Chủ, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, Đạo của Thần (vị Thần cưỡi bạch mã trong tiết 11 chương 19, Đấng đả khai cổng trời). Chúa Jesus là Nhân Chứng của Cứu Thế Chủ, cũng như đệ tử của Chúa Jesus là nhân chứng của Ngài vậy.

Tiết 16 chương 22 «Khải Huyền» viết: “Ta, Jesus, đã sai thiên sứ của Ta đến với các ngươi để làm chứng những điều này cho các hội thánh. Ta là Cội Rễ và Hậu Duệ của Đa-vít và là Sao Mai sáng láng“. Đây là Chúa Jesus tự nói về mình và thuyết minh thân phận thích đáng nhất của Ngài trong đại sự kiện tự cứu và làm mới Thiên Địa này. Chúa Jesus là Đấng Cơ Đốc của người Israel, nhưng không phải là Cứu Thế Chủ chân chính cứu độ chúng sinh thời mạt thế, Ngài chỉ trải đường cho Cứu Thế Chủ chân chính. Do đó Ngài nói mình là “Sao Mai sáng láng” (the bright and morning star), tựa như ánh sáng chiếu rọi thế nhân và dẫn họ tìm đến Cứu Thế Chủ, để họ biết rằng Cứu Thế Chủ chân chính sáng như Mặt Trời sắp đến rồi.

Tiết 28 chương 2 «Khải Huyền» viết: “như Ta đã nhận quyền ấy từ Cha Ta. Ta cũng sẽ ban cho người ấy sao Mai“. Kỳ thực đây cũng là khải thị thế nhân, Chúa Jesus là sao Mai, nên những ai kiên định tín niệm, chiếu theo khải thị của Chúa Jesus mà tìm đến Cứu Thế Chủ, thì cũng tương đương có được sao Mai từ Chúa Jesus.

Tiết 1 chương 1 «Khải Huyền» viết: “Mạc khải của Đức Chúa Jesus, mà Đức Chúa Trời đã ban cho Ngài, để tỏ ra cho các đầy tớ Ngài biết những điều sắp xảy đến. Ngài đã sai thiên sứ Ngài đến tỏ cho Giăng đầy tớ Ngài biết điều đó“. Vào 2.000 năm trước, sứ mệnh của Chúa Jesus khi đến thế gian không phải là cứu độ thế nhân, mà để trải đường cho Cứu Thế Chủ, đồng thời khải thị cho các tín đồ và người đời về “sự việc tất thành trong tương lai” (“những điều sắp xảy đến”). Bởi vậy Chúa Jesus đã mạc khải cho Thánh John, để Thánh John nhìn thấy cuộn sách với bảy phong ấn chứa đựng các an bài cho tương lai, tức Đạo của Thần sẽ cứu độ chúng sinh thời mạt thế, từ đó khải thị thế nhân qua «Khải Huyền». Do đó tiết 2 chương 1 «Khải Huyền» mới nói: “Giăng đã làm chứng về lời Đức Chúa Trời và về lời chứng của Đức Chúa Jesus, tức những gì ông đã thấy“. Đây cũng là dịch chưa chuẩn, “lời Đức Chúa Trời” (Word of God) chính là “Đạo của Thần”, tức Cứu Thế Chủ.

Tiết 9-10 chương 5 «Khải Huyền» viết: “Họ cùng nhau hát một bài thánh ca mới rằng: ‘Ngài thật xứng đáng để lấy cuộn sách và mở các ấn nó ra, Vì Ngài đã bị giết và đã dùng huyết mình mua chuộc cho Đức Chúa Trời những người từ mọi bộ lạc, mọi ngôn ngữ, mọi dân tộc, và mọi quốc gia. Ngài đã làm cho họ thành một vương quốc và những tư tế phụng sự Đức Chúa Trời chúng ta, và họ sẽ trị vì trên đất’“. Đoạn này tiến thêm một bước nữa, nói với người đời rằng Chúa Jesus đến thế gian, bị đóng đinh lên cây thập tự, dùng máu để chuộc tội cho chúng sinh, cũng để lưu lại tham chiếu lịch sử cho Cứu Thế Chủ:

(1) Vào thời mạt thế, cũng như Chúa Jesus năm xưa không được Do Thái giáo lý giải, Cứu Thế Chủ chân chính cũng không được các tôn giáo ngày nay lý giải;

(2) Vào thời mạt thế, cũng như Chúa Jesus năm xưa kiên trì chân lý, không thỏa hiệp với người đương quyền mà chịu bức hại, Cứu Thế Chủ chân chính cũng không được chính quyền sở tại dung nạp, mà chịu phỉ báng và bức hại;

(3) Vào thời mạt thế, cũng như Chúa Jesus năm xưa đối diện với bức hại, vì cứu độ thế nhân mà không chùn bước, dẫn đệ tử tại thế gian tranh chiến với cường quyền, Cứu Thế Chủ chân chính cũng vì cứu độ thế nhân mà không chùn bước, dẫn dắt Thánh đồ tranh chiến với cường quyền;

(4) Vào thời mạt thế, cũng như Chúa Jesus năm xưa không truyền Đạo trong thời Do Thái giáo toàn thịnh, mà vào thời Do Thái giáo đã suy tàn, trên mảnh đất mà thế lực tà ác tụ tập, Cứu Thế Chủ chân chính cũng truyền Đạo vào thời nhân tâm không còn ước thúc đạo đức, con người không còn tin Thần, trên vương quốc ma quỷ lớn nhất thời mạt thế;

(5) Vào thời mạt thế, cũng như Chúa Jesus năm xưa nhận ý chỉ của Thượng Đế Jehovah tới cứu độ người Israel, cũng chính là Thiên Chúa của Do Thái giáo, nhưng khi ấy giáo đồ Do Thái chấp trước vào ngẫu tượng trong giáo đường, mà không thừa nhận Chúa Jesus của họ; Cứu Thế Chủ chân chính cứu độ toàn nhân loại ngày nay khi đến thế gian, thì các giáo đồ Do Thái, Cơ Đốc, Phật giáo, Đạo giáo, v.v. đều chấp trước vào ngẫu tượng trong miếu đường của họ, ở nhà, trên núi, cành cây, tảng đá, v.v. mà không nguyện thừa nhận Cứu Thế Chủ lúc này chính là Cứu Thế Chủ mà họ đã chờ đợi hàng ức vạn năm.

Tiết 7 chương 1 «Khải Huyền» viết: “Kìa, Ngài đến với đám mây. Mọi mắt sẽ nhìn thấy Ngài, Ngay cả những kẻ đã đâm Ngài cũng sẽ thấy; Tất cả các chi tộc trên đất sẽ than khóc vì cớ Ngài. Thật đúng vậy. A-men“. Sau khi đại hoạn nạn kiểm nghiệm toàn thế gian kết thúc, Chúa Jesus sẽ cùng các môn đồ được Cứu Thế Chủ cứu độ hiện lên trên núi Si-ôn. Lần trở lại này của Chúa Jesus là lấy danh của Ngài chứ không lấy danh Chúa Cứu Thế mà đến thế gian (về sự kiện Chúa Jesus hiện lên trên núi Si-ôn, mời tham khảo bài “Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền» (7): Thưởng phạt trong thẩm phán“, đoạn giải mã tiết 1 chương 14).

Dẫu bạn là ai đi nữa, dẫu bạn kiền thành với Chúa Jesus đến đâu, thì Chúa Jesus cũng không cứu bạn được, vì Chúa Jesus không phải Cứu Thế Chủ chân chính, Ngài chỉ là sao Mai sáng láng, Nhân Chứng của Cứu Thế Chủ. Chỉ cần tuân thủ khải thị của Chúa Jesus thì có thể tìm thấy Cứu Thế Chủ chân chính, đây chính là chân tướng lịch sử trọng yếu mà «Thánh Kinh•Khải Huyền» khải thị con người thế gian.

Ghi chú: Để hiểu được toàn bộ nội dung «Khải Huyền», mời quý độc giả đọc loạt bài Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền».

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/74196

The post Giải mã «Khải Huyền» (2): Chúa Jesus là sao Mai sáng láng first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-2-chua-jesus-la-sao-mai-sang-lang.html/feed0
Giải mã «Khải Huyền» (1): Thượng Đế không phải duy nhất và toàn nănghttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-1-thuong-de-khong-phai-duy-nhat-va-toan-nang.htmlhttps://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-1-thuong-de-khong-phai-duy-nhat-va-toan-nang.html#respondWed, 04 Jul 2012 10:31:42 +0000http://chanhkien.org/?p=20070Thượng Đế không phải duy nhất, cũng không phải toàn năng, đây là chân tướng lịch sử mà «Khải Huyền» khải thị con người thế gian.

The post Giải mã «Khải Huyền» (1): Thượng Đế không phải duy nhất và toàn năng first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Tác giả: Bạch Ca

[Chanhkien.org] Giới thiệu: «Thánh Kinh•Khải Huyền» là dự ngôn nổi tiếng nhất, tiên tri chuẩn xác và toàn diện nhất về lịch sử nhân loại. Bởi vì nó là bộ cuối cùng của Thánh Kinh, các loại đạo lý của Thánh Kinh đều bao hàm trong đó, nên có người ví nó là “tổng trạm” của Thánh Kinh. Tác giả «Khải Huyền» là Thánh John, một trong 12 tông đồ của Chúa Jesus. Vào 2.000 năm trước, Thánh John bị lưu đày tới đảo Patmos, nơi ông được Thần lĩnh tới thiên quốc và nhìn thấy cuốn sách với bảy phong ấn; «Khải Huyền» chính là ông đã căn cứ cảnh tượng nhìn thấy và ghi lại mà thành.

*  *  *

Khải thị 1: Thượng Đế không phải duy nhất và toàn năng

Giải mã «Thánh Kinh•Khải Huyền» là để khải thị thế nhân trong ô nhiễm cuồn cuộn của cõi hồng trần, giúp người đời minh bạch chân tướng, phá trừ an bài của thế lực cũ, từ đó được Cứu Thế Chủ cứu độ. Tiết 7 chương 22 «Khải Huyền» viết: “Phước cho người vâng giữ những lời tiên tri trong sách này“. Thượng Đế không phải duy nhất, cũng không phải toàn năng, đây là một khải thị trọng yếu trong «Khải Huyền».

Tiết 2 chương 4 «Khải Huyền» viết: “Lập tức tôi được ở trong Đức Thánh Linh, và kìa, trên trời có một cái ngai, trên ngai có một Đấng đang ngồi”. Tại đây, Thánh John đã nhìn thấy đấng ngự trên ngai chính là Thượng Đế Jehovah (Thiên Chúa) trong quan niệm Cơ Đốc giáo.

Tiết 4 chương 20 «Khải Huyền» miêu tả: “Kế đó tôi thấy các ngai và những người ngồi trên các ngai, và họ được ban cho quyền xét xử”. Cũng là nói rằng trong vũ trụ không phải chỉ có một “đấng ngự trên ngai”, Đấng Chủ Tể Thiên Địa và vị Thần Tối Cao có quyền phán xét cuối cùng cũng không phải Thượng Đế mà tín đồ Cơ Đốc biết. Còn có mấy vị Thượng Đế như vậy nữa, cũng là các ngai có quyền thẩm phán.

Thánh Kinh nói Chúa Jesus đến thiên quốc ngồi đồng tọa với Thượng Đế, Chúa Jesus cũng nói đệ tử chân chính của Ngài tương lai lên thiên quốc cũng sẽ ngồi “đồng tọa” với Ngài. Tuy nhiên “đồng tọa” ở đây không có nghĩa là ngồi “cùng ngai”, càng không thể là “cùng có quyền thẩm phán”. Tiết 4 chương 4 «Khải Huyền» viết: “Chung quanh ngai có hai mươi bốn ngai khác; trên các ngai ấy tôi thấy hai mươi bốn vị trưởng lão đang ngồi, mình mặc y phục trắng, và đầu đội mão bằng vàng”. Nguyên văn tiếng Anh: “And round about the throne [were] four and twenty seats: and upon the seats I saw four and twenty elders sitting, clothed in white raiment; and they had on their heads crowns of gold“. Như vậy bản tiếng Anh dùng “seat” (chỗ ngồi) để phân biệt với “throne” (ngai). Chỗ ngồi của các vị trưởng lão đều dùng “seat” để biểu thị. Ngự trên ngai mới có quyền thẩm phán, ở trên thiên giới là uy đức và thân phận phải từ Thượng Đế trở lên. Cứu Thế Chủ không phải Thượng Đế, nhưng có quyền thẩm phán, và cũng ngự trên ngai.

Tiết 11 chương 19 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ tôi thấy trời mở ra; và kìa, một con ngựa trắng với người cưỡi nó được xưng là Đấng Thành Tín và Chân Thật, và Ngài theo lẽ công chính mà đoán xét và tuyên chiến“. Đoạn này chỉ rõ Cứu Thế Chủ, “Vua của các Vua, Chúa của các Chúa”, cũng có quyền thẩm phán. Ngoại trừ Cứu Thế Chủ và Thượng Đế ra, Thánh John cũng nhìn thấy từ quyển sách với bảy phong ấn các Thần khác cũng có quyền thẩm phán, nhưng không biết danh hiệu các vị Thần đó là gì, nên «Khải Huyền» mới nói “các ngai” chứ không phải chỉ có “hai ngai”. «Khải Huyền» dùng “đấng ngự trên ngai” ([one] sat on the throne) chứ không dùng “Thượng Đế” (God), lấy đó để khải ngộ thế nhân rằng Thượng Đế không phải chỉ có một mình Jehovah; Bàn Cổ cũng khai mở trời đất, Nữ Oa phương Đông cũng dùng đất bùn tạo ra con người, nhưng đều không phải Thượng Đế trong khái niệm người Tây phương. Nghĩa là trên thiên quốc có các Thượng Đế, chứ không phải chỉ một mình Thượng Đế.

Sách “Sáng Thế Ký” trong «Cựu Ước» viết: “Thuở ấy đất hoang tàn và trống không. Bóng tối bao phủ trên mặt vực thẳm. Thần của Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước”. Cũng là nói Thượng Đế trong hoàn cảnh “Thiên Địa hỗn độn, trong đó có nước” để sáng tạo ra vạn vật. “Thiên Địa hỗn độn, trong đó có nước” chính là nơi Thiên Chúa Jehovah sinh tồn. Trong Thiên Địa hỗn độn này, Thiên Chúa Jehovah không phải chỉ là một vị Thần lẻ loi tại nơi đó, mà còn có rất nhiều Thượng Đế khác giống như Jehovah.

Tiết 11 chương 20 «Khải Huyền» viết: “Bấy giờ tôi thấy một chiếc ngai trắng lớn và Đấng ngồi trên ngai đó. Trước mặt Ngài đất và trời đều biến mất, chẳng còn thấy đâu nữa“. Thượng Đế là Vương của Thiên Địa, nhưng Thiên Địa đều biến mất trước mặt vị Thần này, điều ấy chứng tỏ vị Thần này là ở bên trên Thượng Đế. Ngai của vị Thần này không phải ngai của Thượng Đế mà Thánh John nhìn thấy trên thiên quốc, nên «Khải Huyền» mới dùng màu trắng để phân biệt.

Tiết 3 chương 5 «Khải Huyền» viết: “Nhưng không ai trên trời, dưới đất, hoặc trong lòng đất có thể mở cuộn sách ấy, hoặc nhìn vào đó“. Cũng như Hoàng Đế tự mình viết chiếu thư, xem trên thế gian có ai có thể mở được, nhìn rõ được? Nếu cả Hoàng Đế và các đại thần đều không thể mở ra và nhìn rõ ràng, thì đây nhất định là thiên thư, bởi vậy Hoàng Đế mới tìm khắp thiên hạ xem ai là cao nhân có thể đọc thiên thư. Bởi vì lịch sử với bộ bảy phong ấn này là do Thần trong quá khứ ở tầng cực cao an bài, và “đấng ngự trên ngai” cũng nằm trong phạm vi đó, nên ở đây đã dùng “không ai trên trời, dưới đất, hoặc trong lòng đất” để biểu thị tất cả chúng sinh trong phạm vi của “đấng ngự trên ngai” đều không thể khai mở phong ấn. Thượng Đế kỳ thực cũng không phải là toàn năng, “Thượng Đế Toàn Năng” chỉ là tôn xưng của thế gian với Ngài mà thôi, cũng như người xưa tung hô “Hoàng Đế vạn tuế, vạn vạn tuế” vậy.

Do đó, Thượng Đế không phải duy nhất, cũng không phải toàn năng, đây là chân tướng lịch sử mà «Khải Huyền» khải thị con người thế gian.

Ghi chú: Để hiểu được toàn bộ nội dung «Khải Huyền», mời quý độc giả đọc loạt bài Chính giải «Thánh Kinh•Khải Huyền».

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/74195

The post Giải mã «Khải Huyền» (1): Thượng Đế không phải duy nhất và toàn năng first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
https://chanhkien.org/2012/07/giai-ma-khai-huyen-1-thuong-de-khong-phai-duy-nhat-va-toan-nang.html/feed0