câu chuyện thần kì | Tag | Chánh Kiến Nethttps://chanhkien.orgChánh KiếnTue, 22 Apr 2025 18:10:14 +0000en-UShourly1Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (4)https://chanhkien.org/2023/01/cau-chuyen-than-ky-phap-luan-dai-phap-4.htmlSun, 15 Jan 2023 08:01:47 +0000https://chanhkien.org/?p=29537[ChanhKien.org] Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an. Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua […]

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (4) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
[ChanhKien.org]

Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an.

Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua tu luyện Đại Pháp mà thân tâm đều được thọ ích; hàng triệu người nhà học viên và thân bằng quyến thuộc của họ vì ủng hộ Đại Pháp mà đắc phúc báo, thọ ích vô cùng; những câu chuyện của thế nhân sau khi minh bạch chân tướng, nhận thức Đại Pháp tốt, thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đạt được thân tâm an lành, gặp hung hóa cát lại càng nhiều đến không thể tính đếm.

Đứng trước sự thật này, Trung Cộng vẫn cứ tung tin bịa đặt, tùy ý đàn áp bức hại Pháp Luân Công, mỗi ngày đều có một số lượng lớn học viên bị bắt giữ, khép tội phi pháp, thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng sống. Trước những sự thực rõ ràng này, ai chính ai tà, ai thiện ai ác, ai tốt ai xấu, ai thị ai phi thì chẳng phải vừa xem qua là biết rõ hay sao? Người viết đã từ những báo cáo trên trang mạng Minh Huệ biên tập lại những ví dụ dưới đây. Những ví dụ về thế nhân tin vào Đại Pháp đồng thời thành tâm niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thực sự có rất nhiều, trên trang mạng Minh Huệ gần như ngày nào cũng có đăng tải. Những câu chuyện này đã chứng thực cho sự thần kỳ của Đại Pháp đang triển hiện tại nhân gian, phá trừ những lời hoang ngôn lừa mị thế nhân của Trung Cộng, triển hiện phúc lợi vô biên mà Pháp Luân Đại Pháp đem đến cho nhân loại.

………………………………………..

Câu chuyện số 1: “Thoái, đương nhiên là thoái!”

Anh trai tôi là một nhân viên cảnh sát, bởi vì tuổi tác của chúng tôi chênh lệch khá lớn nên từ nhỏ quan hệ giữa tôi và anh đã có phần xa cách. Vào những năm 80 của thế kỷ trước, anh thi đậu vào học viện cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì trở thành nhân viên cảnh sát. Lúc đầu, anh cũng muốn làm một người liêm khiết, một nhân viên cảnh sát tốt để phục vụ người dân, tuy nhiên trong thùng thuốc nhuộm lớn, liên tiếp bị nhiễm những thói quan xấu, vậy nên tính cách của anh trở nên càng ngày càng thô bạo, gương mặt anh cũng biến đổi, nhìn rất hung hãn.

Năm 1996 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đó, tôi đang học ở Bắc Kinh, mỗi lần về nhà vừa nhìn thấy tôi anh liền dùng lời lẽ châm chọc, can nhiễu tôi tu luyện. Trước sự kiện 20 tháng 7, hình như anh nghe được tin tức gì đó nên không để tôi tu luyện. Tuy nhiên, lúc đó ở Bắc Kinh, tôi đã bắt đầu đi làm, vậy nên anh trai cũng không có cách nào khác.

Vào tháng 4 năm 1999, đột nhiên anh trai bị điều ra khỏi hệ thống cảnh sát hình sự, chuyển sang một cơ quan khác. Trên biểu hiện thì như có người giúp đỡ làm vậy, nhưng thực tế, làm một người thân trong gia đình đệ tử Đại Pháp thì anh ấy đã đắc được phúc báo. Nhờ lần thay đổi vị trí công tác này đã khiến cho anh tránh được việc trực tiếp tham gia vào cuộc bức hại do Trung Cộng phát động mà tạo nghiệp lớn.

Sự thực đúng là như vậy. Thời gian đầu, mỗi lần tôi về nhà, anh ấy đều cười nhạo tôi, nói những điều mà anh nghe thấy như: học viên Pháp Luân Công không thỏa hiệp, theo cách nói của cảnh sát thì đó là những ví dụ “kiên cường bất khuất”. Trước những lời châm chích đó, tôi cố hết sức giả như nghe mà không thấy. Nhưng tôi biết rằng nhất định phải tìm cách giảng chân tướng cho anh ấy.

Vào năm 2002, anh tôi đi công tác đến Bắc Kinh, tôi đã nhân cơ hội cùng ăn trưa để giảng chân tướng. Lần này thái độ của anh rất tốt, chỉ nhắc nhở tôi hãy nên cẩn thận hơn.

Vào tháng 1 năm 2001, Trung Cộng tự tạo ra vụ “Tự thiêu Thiên An Môn” sau đó phát sóng lên đài truyền hình trung ương và cách kênh thông tin khác của Trung Cộng, dưới con mắt của người trong ngành, anh trai tôi xem qua thì liền biết đây là một vụ tự thiêu giả. Từ đó về sau, không bao giờ anh ấy nhắc về việc không cho phép tôi tu luyện nữa.

Lại qua vài năm sau, trong một lần về nhà, khi tôi đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi thì anh trai đột nhiên từ ngoài bước vào rồi hỏi: “Sư phụ của các em là Phật à?” Lúc đó tôi khựng lại một chút, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, sao anh ấy lại hỏi đến vấn đề này nhỉ, bèn nói: “Đúng vậy!” Sau đó không thấy anh trai nói gì nữa. Tôi đoán rằng nhất định là anh đã nghe được điều gì đó từ phía cảnh sát rồi, chỉ là không nói cho tôi biết, cụ thể đó là điều gì thì tôi không rõ, cũng không hỏi.

Về sau, có một lần tôi hỏi anh: “Có phải mấy người bạn cảnh sát của anh rất nhiều người đã bị báo ứng không?” Anh trai nghe vậy cũng không nói gì. Sau này một người khác mới nói cho tôi rằng, cách đây không lâu có hai viên cảnh sát trong lúc đang lái xe trên đường thì chiếc xe bỗng nhiên phát nổ, hai người bị thiêu sống, đằng sau chuyện này chắc hẳn có nguyên nhân của nó.

Bởi vì tôi và anh trai ít gặp nhau, thêm vào đó tôi có phần vẫn còn hơi sợ tính cách của anh ấy nên mặc dù tôi đề cập đến việc “tam thoái” với những người khác trong gia đình, nhưng chỉ duy nhất chưa nói với anh.

Tết năm 2008, khi cả nhà đang ăn bữa cơm cuối năm cùng nhau, bất giác anh trai quay sang tôi hỏi: “Có phải các em đang làm tam thoái không?” Lại một lần nữa tôi bị câu hỏi của anh trai làm cho sững người, liền nói: “Đúng vậy! Anh có muốn thoái không?” “Thoái, đương nhiên là thoái!” Lúc nói chuyện với tôi anh chuẩn bị vào đảng. Sau khi ăn cơm xong, tôi gặp riêng anh để xác nhận lại lần nữa, anh một lần nữa thể hiện rằng mình đồng ý “thoái”. Vì thế tôi đã lên mạng để đăng thoái cho anh.

Trong hơn hai mươi năm bức hại vừa qua, mặc dù anh đã gặp qua một số chuyện nguy hiểm nhưng đã đều được hóa giải. Sáu năm trước, bởi vì đã nhìn ra được cuộc bức hại xấu ác này của Trung Cộng nên khi vừa tròn 30 năm công tác anh trai đã chủ động xin về hưu sớm, từ đó ở nhà nuôi chó cảnh và luyện tập thể dục thể thao, gương mặt của anh ấy cũng trở nên hiền hòa hơn. Chỉ là, mỗi lần cả nhà tụ tập ăn uống, anh đều lớn tiếng chửi bới tà đảng. Vợ và con anh cũng đều thoái xuất ra khỏi các tổ chức liên đới của Trung Cộng (như đoàn, đội).

Có thể nói, anh trai tôi là người bị hại trong thể chế Trung Cộng, cũng là một trong những cảnh sát thông qua những kinh nghiệm của tự thân mà nhận thức được sự tà ác của Trung Cộng. Khi ngày càng nhiều những người trong các cơ quan chính quyền xuất phát từ nội tâm mà từ bỏ Trung Cộng, thì nó còn có thể tồn tại được bao lâu nữa đây?

Câu chuyện số 2: Ngày càng nhiều người thoái xuất khỏi Trung Cộng

Vào năm ngoài, do nhà tôi có việc nên vào cuối tháng 8 tôi phải ra tỉnh ngoài, khi trở về thì đã bước sang năm 2022 rồi. Những vật liệu làm lịch mua trước lúc đi đã không kịp dùng. Sau khi trở về nhà, tôi nghĩ mẫu lịch treo tường đăng trên Minh Huệ có thể nhiều người vẫn cần, vậy nên tôi đã làm ra trước một số lịch với khổ A3 rồi đựng trong một túi ni lông trong suốt và đem đi phát. Vì số lượng người cần tương đối nhiều nên tôi đã làm thêm một ít lịch treo lớn, mọi người đón nhận rất tốt.

Một ngày nọ, tôi đến một khu nhà ở của công nhân để phát tài liệu. Khi nhìn thấy một nhóm ba người đang nói chuyện, tôi đi tới làm quen với một người trong số họ rồi nói: “Anh à, nhà anh có cần lịch không? Tôi có lịch chân tướng Đại Pháp, vừa đẹp vừa có thể bảo bình an”. Anh ấy nói rằng: “Lịch này nhà tôi đã có rồi, cảm ơn cô! Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp tốt, cô có sách không?” Tôi đưa cho anh ấy hai tập san Minh Huệ (bản lớn).

Khi nhận được sách trên tay, anh ấy nói: “Thực ra trước đây tôi không biết gì về Pháp Luân Công. Bệnh của tôi là do đệ tử Đại Pháp các bạn trị khỏi. Trước đây không lâu, tôi có bệnh phải nhập viện. Viện trưởng, chủ nhiệm khoa đều là đảng viên Trung Cộng, tôi đưa phong bì họ đều nhận, nhưng không trị khỏi bệnh cho tôi. Sau đó, có một bác sĩ là học viên Pháp Luân Công đã chữa khỏi cho tôi, tôi nói người nhà đưa phong bì 500 tệ cho anh ấy nhưng anh không nhận. Tôi lại nói người nhà đưa cho anh ấy phong bì 1000 tệ, để tôi an tâm trị bệnh nên anh ấy đã nhận. Anh ấy đã trị khỏi bệnh cho tôi, đợi đến lúc tôi làm thủ tục xuất viện, anh ấy đã đem phong bì trả lại cho tôi. Thông qua sự việc này tôi mới biết người tập Pháp Luân Công các bạn toàn là người tốt, tôi cũng rất thích xem tài liệu chân tướng của Đại Pháp”.

Tôi hỏi: “Vậy anh làm tam thoái chưa?” Anh ấy nói rằng đã thoái rồi.

Lại đi về phía trước vài bước, tôi bắt gặp một nhóm 5, 6 ông lão đang đứng nói chuyện, tôi tiến qua phía đó hỏi chuyện: “Ông ơi, nhà mình đã có lịch chưa?” Họ nói rằng nhà họ đã có rồi và họ rất thích xem tư liệu của Pháp Luân Công. Tôi bước tới tặng cho mỗi người một tờ tạp chí Minh Huệ và một bông hoa sen. Khi nhìn thấy hoa sen được làm rất tinh mỹ và đẹp mắt, họ đều tỏ ra rất đỗi vui mừng. Một vị trong đó nói: “Các ông nhớ nhé, mỗi ngày khi thức dậy vào buổi sáng nhớ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Đi tiếp một đoạn, tôi nhìn thấy hai ông lão đang nói chuyện, tôi tiến đến và hỏi họ có cần lịch không. Một người trong số họ đáp: “Cần, tôi rất thích xem những điều của Pháp Luân Công, tư liệu của các bạn rất hay!” Tôi tặng cho ông một tấm lịch cắt bằng giấy, khi nhìn thấy tấm lịch rất đẹp, ông liền lật ra xem.

Trông thấy vậy, người còn lại cũng nói: “Tôi cũng xin một tập”. Tôi liền đưa cho ông ấy tấm lịch cuối cùng của mình. Khi vừa nhận được lịch, ông liền lật ra xem và nói: “Hay quá! Thật là đẹp”.

Một người trong số họ còn làm tam thoái.

Lại đi về phía trước vài bước, tôi gặp một tiệm cơm nhỏ. Tôi tiến tới và nói với anh chủ quán: “Anh à, tôi tặng anh một bông hoa sen hộ Pháp bảo bình an nhé”. Nhìn thấy bông sen được làm rất tinh mỹ, anh đã nhận lấy rồi nói rằng, hãy cho mọi người ở đây mỗi người một bông. Tôi bèn phát cho mỗi người trong quán một bông, đến cả một cậu thanh niên đang ăn cơm cũng đưa tay nhận lấy, tôi còn phát thêm cho họ một số tài liệu chân tướng, tất cả đều rất vui mừng đón nhận.

Có một lần, tôi tặng một tấm lịch cho một cô công nhân dọn vệ sinh sống trong khu vực của tôi, cô ấy vui vẻ nói: “Đúng lúc nhà tôi chưa có lịch, cảm ơn cô nhé!” Lúc này, có một người trung niên tầm 40 tuổi đạp xe ngang qua, thấy tôi cho cô dọn vệ sinh tấm lịch, anh ấy liền nói: “Chị à, tôi cũng muốn một tấm. Lưng của tôi nhờ luyện Pháp Luân Công mà khỏi. Tôi bị thoát vị đĩa đệm rất nghiêm trọng, chỉ có thể khom người, không thể cử động, không đi làm được. Có người giới thiệu tôi luyện Pháp Luân Công, sau đó tôi hồi phục hoàn toàn. Giờ đây tôi rất thích xem những điều của Pháp Luân Công”.

Ở khu nhà ở công nhân của chúng tôi có một nơi mà mọi người rất thích tụ tập, gần đó là đồn cảnh sát. Lâu dần, những người ở đây đều quen mặt tôi. Có một lần, sau khi làm xong một ít lịch treo tường lớn, tôi tự mình gia cường chính niệm, tôi cần phải đem những tấm lịch đẹp nhất tặng cho họ. Một ngày nọ, tôi cầm theo một túi lịch lớn đi đến địa điểm đó, tôi nói: “Ông ơi! Cháu đem điều tốt đẹp đến cho ông đây: lịch bảo bình an”. Một người trong số họ nói một cách rất không thiện chí rằng: “Cô vẫn đang làm những thứ này à?” Tôi liền cầm tấm lịch lên và nói: “Anh à, anh xem này, tấm lịch đẹp biết bao!” Anh ta liền đưa tay nhận lấy và lật ra xem, những người khác đứng bên đều giơ tay đến xin lấy. Tôi cho họ những tấm lịch khác nhau, họ cũng nhận ra điều này, một người trong số họ nói: “Bất luận là cầm được tấm lịch loại nào, chỉ cần biết rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” là được”.

Sau đó, những người khác bước đến và đều xin lịch của tôi, chẳng mấy chốc mà chỗ lịch đã được phát hết. Có một số người đến muộn tỏ ra tiếc nuối vì không nhận được lịch. Lúc tôi rời đi, người vừa nói lời thiếu thiện chí vừa rồi nhìn tôi mỉm cười.

Những tấm lịch treo tường ép plastic và thẻ chúc năm mới được mọi người rất ưa thích. Có một lần, tôi đi ra khỏi nhà để phát, phía đối diện có mấy người bước tới nhận lịch. Đột nhiên không biết từ đâu rất nhiều người đến vây quanh tôi. Bốn năm chục tờ lịch chỉ trong chốc lát đã được phát hết.

Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang cầm trên tay tấm lịch tôi vừa phát, bèn nói: “Chị à, chị nhận được lịch rồi!” Chị ấy nói: “Tấm lịch này đẹp quá, tôi thích lắm. Tôi nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt, các bạn đều là người lương thiện. Có người nói với tôi: ‘Đây là của Pháp Luân Công đấy!’; tôi liền nói: ‘Pháp Luân Công thì sao? Cần đặt tâm cho ngay chính, người ta cho mình thứ tốt đẹp như thế này, lại không lấy tiền'”. Tôi nói với chị ấy: “Chị à, chị chính nghĩa như vậy, nhất định sẽ có được phúc báo”.

Những ví dụ như thế có rất nhiều, nói không hết. Tôi nhìn thấy thế nhân đều đang từng bước thức tỉnh.

Khi các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng cứu người, thế nhân có thể đối đãi một cách chính diện với Pháp Luân Công, nhìn thấy vẻ đẹp của Đại Pháp, chủ động từ bỏ Trung Cộng, trong nguy nan có thể thành tâm kính niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, chính là đang lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho chính mình.

Chú thích của người dịch: Vì tuyển tập “Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp” là một loạt bài lên đến hàng trăm phần, vậy nên chúng tôi chỉ chọn ra những câu chuyện tiêu biểu trong đó để dịch đăng và đánh số thứ tự bắt đầu từ 01. Do vậy, số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến Việt ngữ không nhất định sẽ trùng với số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến Hán ngữ. Bạn đọc vui lòng truy cập Chánh Kiến Hán ngữ nếu muốn tìm cả tuyển tập các bài đăng của loạt bài này. Trân trọng!

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/279308

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (4) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (3)https://chanhkien.org/2022/12/cau-chuyen-than-ky-phap-luan-dai-phap-03.htmlFri, 16 Dec 2022 01:14:09 +0000https://chanhkien.org/?p=29373Biên tập: Liên Tử [ChanhKien.org] Đầu năm 1996 tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi có duyên đọc được hai cuốn sách quý là “Chuyển Pháp Luân” Và “Chuyển Pháp Luân quyển II”. Bởi vì chữ trong “Chuyển Pháp Luân quyển II” tương đối lớn nên tôi đọc trước, tôi càng đọc âm thanh đọc càng trở nên lớn […]

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (3) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Biên tập: Liên Tử

[ChanhKien.org]

Đầu năm 1996 tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi có duyên đọc được hai cuốn sách quý là Chuyển Pháp Luân Và Chuyển Pháp Luân quyển II”. Bởi vì chữ trong Chuyển Pháp Luân quyển II” tương đối lớn nên tôi đọc trước, tôi càng đọc âm thanh đọc càng trở nên lớn hơn. Tâm tình của tôi khi đó thật không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, nước mắt đã rơi xuống cằm, trong tâm tôi xúc động: “Đây chính là chân Pháp.”

Dưới đây tôi sẽ kể về một số sự tình thần kỳ trong quá trình tu luyện của mình.

“Bị xe đâm nhưng không bị thương”

Vào một ngày năm 1999, trong tại chỗ dừng đèn đỏ ở một ngã tư nọ, khi còn chưa dừng hẳn thì bỗng đâu có một lực rất mạnh húc thẳng vào xe của tôi từ phía sau, khiến cả người và xe bị hất tung lên trời, sau đó tôi từ từ rơi xuống. Kỳ lạ là người tôi không bị thương tổn chút gì trong khi mũ bảo bảo hiểm và thùng hàng phía sau xe bị hất tung ra xa tới cả hai ba mươi mét, gác chân phía sau bị bẻ cong 90 độ.

Đúng lúc đó, cảnh sát chạy lại hét lớn: “Người đâu rồi? Người đâu rồi?”. Tôi từ từ bước đến và nói: “Tôi ở đây.” Hóa ra, phía sau tôi lúc nãy là một chiếc xe chở đầy hành khách. Lái xe lúc đó bước xuống nói với cảnh sát rằng: “Xe bị mất lái, không dừng lại được.” Những người có mặt lúc đó đều cảm thấy rất kỳ lạ, họ nói với nhau rằng: “Bị đâm như vậy mà người vẫn không sao”.

Cánh tay thần kỳ

Vào một ngày năm 2008, tôi và một số đồng nghiệp cần lắp đèn cho nhà kho dưới hầm. Lúc đó, ánh đèn điện bên dưới rất tối. Tôi là thợ điện, lúc đó đang đứng trên chiếc thang cao 3,5m để nối dây. Tôi biết rằng lúc đó điện đang mở, nên liền nối dây nguội trước. Lúc tước dây nguội, tay trái tôi nắm dây, tay phải tước dây, đột nhiên tay trái bị điện giật làm cánh tay bị rung lên rất mạnh, tôi vung tay thật mạnh nhưng vẫn không thoát ra khỏi được luồng điện đang truyền trong tay mình, vẫn bị hút chặt vào. Hóa ra không biết từ khi nào, sợi đồng trong dây nóng đã chạm vào lòng bàn tay trái của tôi. Do vung tay quá mạnh nên tôi của tôi bị trượt ra khỏi thang, toàn thân bị mất cân bằng. Vào lúc đó, đầu tôi xuất hiện một khoảng trắng vô định, cảm giác rằng mình đang bay lên. Đột nhiên tôi cảm thấy dường như mình được treo trên một chiếc cung lớn, đôi chân đứng trở lại trên thang, dây điện khiến tôi bị giật cũng tách ra, dụng cụ tôi cầm trong tay vẫn còn nguyên vẹn, tôi cũng không hề sợ hãi, từ từ bước từ trên thang xuống dưới. Anh Lưu đồng nghiệp giữ thang bên dưới nói với tôi rằng: “Vừa nãy anh bị sao vậy? Thiếu chút nữa là rơi từ trên xuống rồi.” Tôi nhìn anh ấy và không nói gì. Thấy vậy, anh ấy liền nói tiếp: “Vào lúc đó tôi nhìn thấy một người to lớn mặc áo trắng dùng cánh tay đỡ anh một cái.” Trong tâm tôi cũng rất kinh ngạc tự hỏi: Anh ấy đã nhìn thấy sao? Chỗ tay trái bị điện giật của tôi có mùi thịt cháy, một tuần sau đó vẫn còn đỏ rát, vết thương lành sau hai tuần và lưu lại một vết nhỏ màu trắng. Anh Lưu và đồng nghiệp của tôi đều biết về chân tướng Đại Pháp, lúc bình thường khi ở văn phòng, tôi đưa cho họ phần mềm vượt tường lửa, họ có thể xem và bàn luận với nhau một cách công khai.

Chiếc xe đạp trong vụ hỏa hoạn

Vào một ngày năm 2012, tầng 9 trong chung cư tôi ở xảy ra hỏa hoạn, một chiếc sofa và đồ đạc đã bốc cháy. Vào lúc hơn 10h tối, tôi ngửi thấy trong phòng có mùi khói, lúc mở cửa nhìn ra bên ngoài, tôi thấy khói đã len qua cửa chống cháy tràn vào hành lang tòa nhà, thấy vậy tôi lập tức đóng cửa lại. Một lúc sau, xe cứu hỏa tới và ngọn lửa bị dập tắt.

Khi tôi di chuyển xuống dưới thì nhìn thấy khói bay mù mịt, xe đạp bên dưới đều cháy rụi chỉ còn lại bộ khung sắt, dây điện trên trần nhà bị lửa thiêu rụi biến dạng, dây điện và dây mạng bị cháy quấn vào nhau thành từng cục. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc đó là hai chiếc xe đạp để trong hành lang tòa nhà của chúng tôi lại không hề hấn gì, mặc dù chúng chỉ cách chỗ chiếc sofa bốc cháy khoảng 1 mét. Điều này thì người thường không thể giải thích nổi, từ trong Pháp tôi biết được rằng: “Cái gì của chư vị thì sẽ không mất” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân). Vậy nên, Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ đệ tử và tài sản của họ.

Vết sưng gần như biến mất

Vào một ngày mùa đông năm 2018, chỗ khuỷu tay bên trái của tôi không hiểu vì sao lại xuất hiện một cục u tròn, không đau không ngứa mà còn có thể chuyển động phía dưới da. Tôi nghĩ bụng, may là vào mùa đông, còn có quần áo kín che lại, nếu vào mùa hè thì có khi bị người khác nhìn thấy rồi. Một lần khi thay áo, vợ tôi nhìn thấy liền hỏi: “Tay của ông bị sao thế?”. Sau đó tôi định đi bệnh viện để làm phẫu thuật cắt bỏ.

Từ sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không đi bệnh viện, thẻ bệnh viện cũng không làm, ngay cả đến con gái tôi cũng chưa từng yêu cầu cơ quan thanh toán toán viện phí cho cháu. Lúc đó, lãnh đạo đơn vị sau khi kiểm tra, thì phát hiện ra chỉ có mình tôi chưa từng báo viện phí với đơn vị. Mùa hè năm đó, cháu gái ngoại tôi nói rằng: “Ông ngoại ơi, chỗ tay của ông có nổi một cục mụn kìa!”

Sư phụ đã giảng: “Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Tôi là một người tu luyện, nên làm thế nào để đối đãi với bệnh nghiệp? Trên website Minh Huệ tôi có đọc bài chia sẻ về đôi chân xuất hiện mụn nhọt của một đồng tu người phương Tây, tôi còn đọc các bài chia sẻ về tín Sư tín Pháp, chính niệm vượt quan.

Một lần vào lúc đả tọa, trong đầu tôi vụt qua một cảnh tượng: Hồi còn trẻ, tôi rất thích bắn chim, câu cá nên đã tạo rất nhiều nghiệp trên phương diện này. Có lần, một đôi chim bị tôi dùng súng hơi bắn rơi một con, con còn lại cứ lưu luyến mãi mà không bay đi, trong khi cả đàn đã bay cả rồi. Nó cứ đứng ở đó mãi cho đến khi tôi dùng súng bắn rơi nó xuống đất.

Khi nghĩ đến đây, tôi cảm thấy khó thở. Nghiệp lực của bản thân mình tạo ra lại không hoàn trả hay sao? Còn có những cảnh tượng khác nữa, từng màn từng màn diễn ra trước mắt, đây chính là căn nguyên của bệnh nghiệp. Tôi cần chính niệm, nhất tâm làm tốt ba việc, không nên suy nghĩ điều gì khác. Sau đó không lâu, cục mụn biến mất lúc nào không hay.

Tiêu nghiệp tịnh hóa thân thể

Cuối năm 2019, tôi phát sốt suốt bốn đêm liền, sốt đến 39 độ, ăn không được, ngủ không ngon, cảm giác như không thở nổi. Tôi kiên trì học Pháp, luyện công, phát chính niệm. Buổi sáng thức dậy liền hết sốt, tôi vẫn đi làm như thường lệ, cứ đến tối thì lại phát sốt, ăn không nổi, toàn bộ cơ thể mệt mỏi không có sức sống, chỉ nói thôi cũng cảm thấy mệt mỏi, qua mấy ngày mà giảm đến 5kg. Vào ngày thứ năm, tôi thúc ép bản thân ăn một bát mì nóng. 6 giờ tối sau khi phát chính niệm xong, thân thể đột nhiên cảm thấy có sức sống hơn, cuối cùng tôi đã vượt qua được. Tôi biết rằng đây lại là một lần Sư phụ giúp đệ tử tịnh hóa thân thể. Ít lâu sau, tôi nghe tin về việc Vũ Hán phải đóng cửa thành phố vì virus Trung cộng (viêm phổi Vũ Hán). Mấy ngày hôm đó, mỗi lần nghe hoặc xem các tin về dịch bệnh, tôi liền cảm thấy mệt mỏi đến khó thở. Tôi biết rằng Pháp Chính Nhân Gian đã đến gần, vậy nên càng phải tranh thủ thời gian cứu người.

Đây là một số điều thần kỳ tôi gặp trong quá trình tu luyện Đại Pháp, những điều này làm cho tôi thời thời khắc khắc đều cảm nhận được sự từ bi và uy đức của Đại Pháp. Tôi nhất định sẽ không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn, làm tốt ba việc, trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, hoàn thành thệ ước của bản thân.

Câu chuyện: Tiểu đệ tử Đại Pháp trong gia đình tôi

Đầu năm 2011 tôi có bầu, bởi vì nhà tôi có một cửa hàng kinh doanh nhỏ nên cả ngày rất tất bật. Mang bầu được hơn 40 ngày thì nhà tôi có khách tới chơi, tôi cần vào bếp làm cơm và đã sơ ý trượt ngã xuống sàn. Buổi tối, tôi thấy đau ở vùng bụng. Ngay trong đêm, chồng đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng đứa trẻ có lẽ không giữ được. Sau đó bác sĩ kê cho tôi hai hộp thuốc dưỡng thai rồi nói tôi về nhà nằm nghỉ ngơi.

Mẹ và chị gái tôi đều là đệ tử tu luyện từ năm 1998. Trước khi tu luyện, mẹ tôi bị viêm dạ dày, viêm gan, rối loạn tiền đình, đau dây thần kinh tọa. Còn chị tôi thì thường xuyên bị đau đầu, tuyến vú xuất hiện khối u. Sau khi tu luyện Đại Pháp, bệnh tình của hai người đều hoàn toàn bình phục. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới cứu được tôi và đứa trẻ trong bụng, vậy nên hai mẹ con tôi đã đồng thời bước vào tu luyện Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đều nghe và học các bài giảng Pháp của Sư phụ, nghe âm nhạc của đệ tử Đại Pháp, dựa theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn để yêu cầu bản thân. Tôi chiểu theo lời Sư phụ: “[hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân), dùng tâm thái đó để đối đãi với từng vị khách của mình. Mỗi ngày cần làm gì thì tôi đều vui vẻ thực hiện. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã hạ sinh một bé trai một cách thuận lợi, chúng tôi đặt tên con là Hàm Hàm. Hàm Hàm sau khi chào đời sức khỏe rất tốt, tôi thường đọc Pháp cho con nghe, khi Hàm Hàm lớn hơn một chút chúng tôi cùng nhau học Pháp và học thuộc lòng “Hồng Ngâm” của Sư phụ.

Hàm Hàm ngày ngày đều đắm mình trong những lời giảng Pháp của Sư phụ, lớn lên một cách vui vẻ, đối với việc làm người như thế nào và xử lý các sự tình trong cuộc sống ra sao cháu đều dùng tiêu chuẩn Chân Thiện nhẫn của Đại Pháp để chỉ đạo chính mình.

Thiện đãi bạn nhỏ đẩy ngã mình

Vào năm Hàm Hàm học năm thứ hai tiểu học, vào một ngày nọ, sau khi tan học trở về, trong lúc thay quần áo, tôi nhìn thấy trên áo cháu có một vết rách lớn, phía trên còn dính lại một chút máu, nhìn vậy tôi có chút đau lòng, liền hỏi con: “Con trai à, chuyện này là sao, con có đau không?”. Hàm Hàm dường như không hề để sự việc này trong tâm, cháu nói: “Mẹ à, lúc nãy một người bạn đã đẩy ngã con, lúc đầu con cảm thấy rất đau, con liền nghĩ: Mình chẳng phải là tiểu đệ tử của Sư phụ hay sao? Mình phải phải làm theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn mà Sư phụ yêu cầu. Mặc dù đau, nhưng con cũng cần làm được Nhẫn, vậy nên con đã không mách thầy giáo, con cũng không tìm cách trả đũa người bạn kia, cậu ấy cố ý làm xô con té ngã, đã đem điều tốt là Đức cấp cho con, con cũng không tức giận. Cậu bạn kia thấy con hành xử như vậy liền thấy ngại ngùng và chủ động tiến đến xin lỗi con.” Nghe xong những lời này, tôi rất cảm kích nên đã lập tức đứng dậy giơ ngón tay cái về phía Hàm Hàm mà nói: “Con trai! Con cừ lắm! Tấm lòng của con thật đẹp! Tuổi nhỏ như vậy mà đã biết dùng Đại Pháp của Sư phụ để chỉ đạo bản bản thân, con đúng là đệ tử tốt của Sư phụ, mẹ rất vui cho con! Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn Đại Pháp!”.

Suy nghĩ cho giáo viên

Năm Hàm Hàm học lớp 3 tiểu học, trong một buổi chiều thứ sáu khi tôi đi đón cháu từ trường về, cháu kéo lấy tay tôi và nói: “Mẹ à, con muốn cùng mẹ thương lượng một việc, con muốn mua cho thầy giáo một chiếc thước dùng để viết dấu bằng (=) trên bảng. Lúc con học mẫu giáo, các thầy cô giáo của con có sử dụng một loại thước kẻ có tay cầm rất thuận tiện. Thầy giáo của con đang dùng loại thước giống như chúng con, nó nhỏ quá, dùng không tiện. Có đôi lúc thầy lỡ tay đánh rơi chiếc thước xuống sàn nhà, bởi vì thước rất nhỏ mà không có tay cầm nên rất lâu sau vẫn không nhặt lên được, như vậy còn ảnh hưởng đến việc giảng bài cho cả lớp. Mẹ à, ngày mai là thứ bảy, mẹ có thể đưa con đi mua cho thầy một chiếc thước có tay cầm được không mẹ?”. “Đương nhiên là được rồi, con à, Sư phụ chẳng phải dạy chúng ta rằng cần phải suy nghĩ cho người khác hay sao? Đây là việc tốt, mẹ ủng hộ con, ngày mai chúng ta sẽ đi mua để thứ hai con mang đến lớp tặng cho thầy giáo nhé!”. Vừa nghe thấy tôi nói như vậy, Hàm Hàm vui mừng nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”.

Trong xã hội vẩn đục đạo đức thấp kém ngày nay, mỗi người đều bị cuốn đi trong thùng thuốc nhuộm lớn này, thế nhưng những đệ tử đại Pháp chúng ta, bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ đều được Đại Pháp của Sư phụ như một nguồn nước suối trong lành gột rửa tâm linh, khiến chúng ta giống như hoa sen trong bùn lầy mà nội tâm vẫn thuần tịnh thanh khiết!

Chú thích của người dịch: Vì tuyển tập “Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp” là một loạt bài lên đến hàng trăm phần, vậy nên chúng tôi chỉ chọn ra những câu chuyện tiêu biểu trong đó để dịch đăng và đánh số thứ tự bắt đầu từ 01. Do vậy, số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Việt không nhất định sẽ trùng với số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Trung. Bạn đọc vui lòng truy cập Chánh Kiến tiếng Trung nếu muốn tìm cả tuyển tập các bài đăng của loạt bài này. Trân trọng!

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/279307

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (3) first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (2): Cả nhà hưởng Phật ân, phúc lộc đến bốn đờihttps://chanhkien.org/2022/12/cau-chuyen-than-ky-phap-luan-dai-phap-2-ca-nha-huong-phat-an-phuc-loc-den-bon-doi.htmlTue, 13 Dec 2022 07:57:12 +0000https://chanhkien.org/?p=29370[ChanhKien.org] Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an. Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua […]

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (2): Cả nhà hưởng Phật ân, phúc lộc đến bốn đời first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
[ChanhKien.org]

Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an.

Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua tu luyện Đại Pháp mà thân tâm đều được thọ ích; hàng triệu người nhà học viên và thân bằng quyến thuộc của họ vì ủng hộ Đại Pháp mà đắc phúc báo, thọ ích vô cùng; những câu chuyện của thế nhân sau khi minh bạch chân tướng, nhận thức Đại Pháp tốt, thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đạt được thân tâm an lành, gặp hung hóa cát lại càng nhiều đến không thể tính đếm.

Đứng trước sự thật này, Trung Cộng vẫn cứ tung tin bịa đặt, tùy ý đàn áp bức hại Pháp Luân Công, mỗi ngày đều có một số lượng lớn học viên bị bắt giữ, khép tội phi pháp, thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng sống. Trước những sự thực rõ ràng này, ai chính ai tà, ai thiện ai ác, ai tốt ai xấu, ai thị ai phi thì chẳng phải vừa xem qua là biết rõ hay sao?

Người viết đã từ những báo cáo trên trang mạng Minh Huệ biên tập lại những ví dụ dưới đây. Những ví dụ về thế nhân tin vào Đại Pháp đồng thời thành tâm niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thực sự có rất nhiều, trên trang mạng Minh Huệ gần như ngày nào cũng có đăng tải. Những câu chuyện này đã chứng thực cho sự thần kỳ của Đại Pháp đang triển hiện tại nhân gian, phá trừ những lời hoang ngôn lừa mị thế nhân của Trung Cộng, triển hiện phúc lợi vô biên mà Pháp Luân Đại Pháp đem đến cho nhân loại.

Câu chuyện: Cả nhà hưởng Phật ân, phúc lộc đến bốn đời

Tôi là học viên đắc Pháp đã 24 năm, năm nay ngoài 70 tuổi, nhìn lại con đường tu luyện đã bước qua mà trong lòng sinh niềm cảm ân sâu sắc đối với Sư phụ từ bi vĩ đại, trăm ngàn ngôn từ cũng không thể nào diễn đạt được hết ân cứu mạng và bảo hộ của Sư phụ với đệ tử.

Một người đắc Pháp, cả nhà thọ ích. Tôi chỉ đứng từ một phương diện để giao lưu chia sẻ cùng mọi người, Đại Pháp đã triển hiện rất nhiều sự việc thần kỳ trong gia đình tôi, tại đây chỉ lấy ra vài ví dụ để chia sẻ.

1. Vạn vật đều có linh, Pháp khí đồng hành cùng tôi

Gia đình tôi sống ở một thành phố nông nghiệp lớn, đất đai ở đây rộng lớn bao la, dân cư đông đúc, vậy nên tư liệu chân tướng Đại Pháp vốn không đủ đáp ứng nhu cầu. Năm đó tôi đã hơn 60 tuổi, dưới sự giúp đỡ của đồng tu, tôi đã mua thiết bị in ấn, thành lập điểm in tài liệu chân tướng tại nhà. Vạn sự khởi đầu nan, cả đời tôi từ trước tới nay chưa từng cầm qua chuột máy tính, bảng chữ cái La-tinh học lúc tiểu học giờ cũng không còn nhớ hết được.

Dưới sự giúp đỡ đầy nhẫn nại của đồng tu, tôi học được cách lên mạng, tải tài liệu, đánh chữ, in ấn, làm thiệp, v.v… Tuy nhiên có những lúc vì thao tác không đúng, thường xuyên xuất hiện lỗi sai, những lúc đó chân tay tôi trở nên cuống quýt cả lên. Máy in còn thường xuyên phát sinh sự cố, tôi chỉ còn cách tìm đồng tu nhờ xử lý, nhân tiện cũng học thêm một chút kỹ thuật sửa máy đơn giản, thế nhưng thiết bị vẫn cứ không ngừng xảy ra vấn đề.

Sư phụ giảng:

“Bất kể vật chất nào trong vũ trụ, bao gồm tất cả toàn thể những vật chất tràn đầy trong toàn vũ trụ, chúng đều là những linh thể, chúng đều có tư tưởng; chúng đều là những hình thái tồn tại của Pháp vũ trụ tại các tầng khác nhau.” (“Bài giảng thứ nhất”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ được rằng, tất cả những thiết bị chúng ta sử dụng đều có sinh mệnh, chúng đều có duyên với đệ tử Đại Pháp, là Pháp khí trợ Sư Chính Pháp, là người bạn tốt của chúng ta. Vậy nên đối với mỗi Pháp khí, tôi đều chọn cho chúng một cái tên thật đẹp. Tôi thường nói với chúng rằng: “Đại Pháp lựa chọn các bạn, các bạn cần phải trở thành Pháp khí cứu người, tôi không hiểu kỹ thuật, các bạn phải tự mình điều chỉnh, vận hành bình ổn, hãy nhớ kĩ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, tương lai các bạn sẽ đắc được những điều tốt đẹp”. Dường như các thiết bị nghe hiểu được lời tôi nói, vận hành rất tích cực. Tuy nhiên có những lúc sự cố vẫn xuất hiện, sau nhiều lần như vậy, tôi thể nghiệm được rằng, không phải là bản thân máy móc có vấn đề gì, mà là thiết bị đó đang nhắc nhở chúng ta rằng cần phải hướng nội tìm, hoặc là cần làm sạch bụi hay cặn mực trong máy. Nếu như sau khi vệ sinh máy xong mà vấn đề vẫn tồn tại, thì chính chúng ta cần phải hướng nội tìm, bản thân cần chiểu theo yêu cầu của người tu luyện, xem còn điểm nào chưa phù hợp với Pháp. Khi đã tìm đúng được điều đó, thì vấn đề sẽ được giải quyết.

Ví dụ như vào thời điểm Tết năm nay, vì mọi người đều từ nơi xa về quê ăn Tết, buổi tối, gia đình gọi tôi đến cùng xem ti vi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải nói: “Vậy thì xem tiết mục truyền thống cổ đại nhé”. Người nhà đều đồng ý với ý kiến của tôi, điều chỉnh ti vi đến kênh có chiếu tiết mục cổ trang, tuy nhiên khi xem là không dừng lại được, cứ xem cho đến tận cuối chương trình.

Vài ngày sau đó, trong lúc tôi đang in tài liệu, hai chiếc máy in đều đồng loạt xuất hiện vấn đề, chúng phát ra tiếng kêu lạch cạch, tiếp đến những trang giấy in đều bị nghiêng lệch về bên trái, điều chỉnh như thế nào cũng không được. Vậy nên tôi đã dừng công việc lại để hướng nội tìm. Tôi đã tìm được nguyên nhân, là do mấy ngày nay tôi đã xem chương trình của tà đảng, mặc dù đó là tiết mục cổ trang, nhưng bên trong đó lại chứa đầy bạo lực và những thứ sắc tình. Vì thế tôi đã nói với máy in rằng: “Khiến giấy bị nghiêng lệch là lỗi của tôi, cảm ơn bạn đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ không xem chương trình của tà đảng nữa”. Sau đó, tôi khởi động lại máy, quả nhiên mọi thứ đều trở lại bình thường. Một điều nữa là, trong quá trình sử dụng cần yêu quý, trân trọng tất cả thiết bị. Ví dụ như máy in laser, khi sử dụng sẽ sản sinh nhiệt lượng, thời gian dài sẽ khiến càng ngày càng nóng, yêu cầu kỹ thuật là phải dừng lại để máy tản bớt nhiệt, nếu không máy sẽ tự động tắt nguồn hoặc sẽ làm hư hại các linh kiện bên trong. Nếu như dừng máy để tản bớt nhiệt thì cần đến nửa tiếng đồng hồ mới được, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ in ấn tài liệu. Nghĩ vậy, tôi đã mua về một máy sấy tóc công suất lớn dùng để tản nhiệt cho máy, chỉ cần hai đến ba phút là đã làm nhiệt độ giảm xuống, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của tôi. Những thiết bị này phối hợp với tôi rất ăn ý hòa hợp, chữ được in ra rất sắc nét, hình ảnh màu sắc đẹp, tinh mỹ, phát huy tác dụng siêu thường của Pháp khí Đại Pháp trong việc cứu độ chúng sinh.

2. Cả nhà hưởng Phật ân, phúc lộc đến bốn đời

Nhà tôi có bốn thế hệ cùng sống với nhau, tất cả các thành viên trong gia đình đều đã làm tam thoái, có người đã đọc qua sách của Đại Pháp, có người nghe qua băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, mặc dù vẫn chưa chính thức bước vào tu luyện, tuy nhiên mọi người cũng thường xuyên giúp đỡ tôi làm và phát tài liệu chân tướng. Mọi người trong gia đình tôi không chỉ thân thể khỏe mạnh, mọi việc hanh thông thuận lợi, mà phúc báo còn liên tiếp đến.

Bị hai chiếc xe kẹp vào giữa, Đại Pháp bảo hộ được bình an

Có một lần, tôi và vợ cùng nhau lái xe máy điện ra ngoại ô, lúc đi qua ngã ba đường lớn, tôi đi sát theo sau một chiếc xe chở hàng, do khuất tầm nhìn nên không nhìn thấy phía trước có đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc xe khách lớn lao tới, đâm vào giữa xe máy điện của tôi. Vào đúng lúc xe máy điện chuẩn bị đổ xuống, thì giống như có một luồng lực đỡ cho chiếc xe dựng đứng trở lại, nhưng chân của vợ tôi lại bị kẹt vào giữa cản trước của xe khách và bàn đạp chân của xe điện. Mặc dù tài xế xe khách đã nhấn phanh dừng xe lại, nhưng chân của vợ tôi vẫn bị kẹt cứng ở trong đó, không sao rút ra được. Lúc này vợ tôi dùng tay phải đẩy chiếc xe lùi lại phía sau khoảng 10cm, sau đó từ từ rút chân ra. Thật là không thể tin được, một người còn đang mắc kẹt trên xe máy làm sao có thể đẩy được một chiếc xe khách mà trên đó đang có 50-60 người ngồi, hơn nữa chiếc xe còn đang trong trạng thái bị phanh lại?

Sau đó, tài xế từ trên xe bước xuống nói với chúng tôi rằng: “Đến bệnh viện xem thế nào!” Vợ tôi nghĩ, mình có Sư phụ quản, không sao cả, vậy nên liền nói với tài xế: “Anh cứ đi đi, tôi không sao cả!” Tài xế nói: “Nếu như cô không bị làm sao thì cháu đi nhé”. Sau khi về nhà, chân của vợ tôi sưng đỏ lên, đi khập khà khập khiễng, người nhà đều thúc giục vợ tôi nên tới bệnh viện kiểm tra. Vợ tôi nói: “Ngủ một giấc là sẽ khỏi”. Hôm đó vợ tôi vẫn kiên trì học Pháp, luyện công. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, quả nhiên chân đã hết đau, vết sưng cũng không còn nữa, tất cả hồi phục lại trạng thái bình thường.

Xe tải đột nhiên mất phanh

Mấy năm trước, con trai thứ hai của tôi thấy tôi có chút khó khăn về tài chính nên thường gửi tiền cho tôi giải quyết một số việc. Mọi người đều biết rằng, trong xã hội ngày nay, ngoại trừ doanh nghiệp nhà nước, thì gần như mọi người đều thất nghiệp hoặc tự làm kinh doanh để mưu sinh. Vì để có tiền sinh sống, con trai thứ hai của tôi đã mượn tiền để mua về một chiếc xe chở hàng cũ. Vì xe chở hàng quá nhiều nên công việc kinh doanh không mấy thuận lợi, phần lớn thời gian đều không có hàng để chở. Thế nhưng, trong khó khăn vẫn có Thần phù trợ, ngày càng có nhiều người chủ động tìm con trai tôi để thuê cháu chở hàng. Xe của người khác thì nằm không một chỗ không có việc mà con trai tôi thì bận bịu sớm tối làm không hết việc. Cháu còn đem việc chia cho mấy người bạn khác. Cứ như vậy trong vòng hai năm đã trả hết số tiền nợ mua xe.

Có một lần, cháu lái xe chở hàng đi Quảng Châu, trên đường cần đi qua một ngọn núi lớn. Trong lúc lái xe xuống dốc núi, khi đi đến đoạn đường quành, xe bất ngờ mất phanh. Chiếc xe lúc đó đang chở theo 40 tấn hàng, bị mất lái lao xuống dốc núi như một con ngựa mất cương, mỗi lúc lại càng nhanh hơn. Bên phải là vách đá dốc đứng, bên trái là vực sâu thăm thẳm, nếu như rơi xuống vực thẳm hay va vào vách đá thì cả xe và người đều tan nát không còn gì. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, người chủ chuyến hàng lúc đó đang ngồi cạnh con trai tôi thấy đã không còn hy vọng có thể sống sót nữa liền nói: “Hãy đánh xe về phía vách núi”. Mục đích của việc này đó là dù cho cả xe và người có bị vỡ vụn thì vẫn còn có người phát hiện ra và để người nhà sau này dễ nhận ra thân nhân của mình. Trong lúc ấy, dường như có Thần lực khống chế, chiếc xe liền từ từ dừng lại và dựa sát vào lề đường bên phải, hai người họ bừng tỉnh trong sự kinh ngạc sững sờ, họ chỉ vội nghỉ ngơi được trong tích tắc rồi thử nhấn phanh lại một lần nữa, tất cả lại trở lại bình thường.

Điều thần kỳ là cả một chiếc xe chở đầy hàng như vậy, đang trong lúc xuống dốc mà bị mất phanh làm sao lại có thể từ từ dừng lại một cách bình ổn như vậy? Sau khi trở về nhà, tôi mới hỏi con trai rằng, vào lúc xe mất phanh con có niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” không? Con trai trả lời: “Lúc đó con sợ quá chẳng còn nhớ gì nữa, chỉ còn hoa sen Đại Pháp vẫn đeo ở bên người, là Đại Pháp đã cứu mạng con và chủ xe, cảm ơn Sư Phụ”.

Căn bệnh quái lạ khiến toàn thân đau đớn lại tìm không ra nguyên nhân

Vào tháng 3 năm 2021, cháu gái tôi từ xa trở về nhà, vào một đêm nọ lúc 3:00 giờ sáng, chỗ bả vai của cháu bỗng xuất hiện một cơn đau dữ dội, không thể cử động được, việc hô hấp trở nên khó khăn, một người trẻ hai mươi mấy tuổi như vậy bị đau đến nỗi chỉ còn biết kêu thét lên. Bố của cháu liền cõng cháu đến bệnh viện trong thị trấn, bác sĩ trực ban nói rằng buổi tối không dùng được thiết bị nên không thể kiểm tra được, không cách nào điều trị, mọi người đừng nên lãng phí thời gian nữa, hãy mau chuyển cháu lên tuyến cao hơn. Sau đó, chúng tôi lại đi tới hai bệnh viện khá nổi tiếng khác trong thị trấn, các bác sĩ đều nói rằng không thể kiểm tra được nguyên nhân của cơn đau, không có cách nào cả. Các bác sĩ tiêm cho cháu một liều thuốc giảm đau mạnh cũng không thể làm cơn đau thuyên giảm. Lúc đó bố của cháu mới hỏi tôi nên làm thế nào, tôi nói: “Về nhà đợi trời sáng rồi tính tiếp”.

Sau khi về nhà, tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ dập đầu vái ba lạy, thắp hương rồi cầu Sư phụ: “Xin Sư phụ cứu lấy cháu gái của con!” Thắp hương xong, tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy cháu gái đang đứng giữa phòng khách mà nói lớn: “Con khỏi rồi! Không đau nữa rồi!” Tôi hỏi cháu: “Con có biết vì sao khỏi không?” Cháu gái tôi trả lời: “Là ông nội cầu Sư phụ cứu lấy con”. Tôi nói: “Cũng là nhờ con từ nhỏ đã kính Sư tín Pháp, đã làm rất nhiều việc thiện cứu người mà đắc được phúc báo”.

Cháu tôi rất thông minh

Cháu tôi năm nay học lớp 11, từ khi đến với thế giới này cháu đã có duyên với Đại Pháp. Từ lúc bi bô tập nói, khi nhìn thấy Pháp Luân trên bìa sách Đại Pháp, cháu đã nói rằng: “Pháp Luân đang xoay chuyển!” Từ khi bắt đầu lên tiểu học, khi có thời gian cháu đều cùng tôi học Pháp, dán tờ chân tướng, phát tài liệu, vào đêm 30 Tết lạnh giá cũng vẫn kiên trì cùng tôi ra ngoài làm việc Đại Pháp. Cháu tôi rất thông minh, từ tiểu học đến cấp hai thành tích đều đứng nhất nhì lớp. Cháu không chỉ học giỏi mà còn thích nghiên cứu về máy tính. Tri thức máy tính trước nay vẫn không có ai dạy qua cho cháu, cháu sinh ra đã biết, có những lúc cháu còn giúp giáo viên chủ nhiệm giải quyết một số vấn đề máy tính. Ngoài ra, cháu còn biết cài phần mềm, sửa chữa, thay thế linh kiện, xử lý một số sự cố khi dùng… Ví dụ có một lần, đồng tu có mua về một máy in mới, đồng tu kỹ thuật đến giúp cài máy mấy lần mà không được, vậy nên đồng tu ấy nhờ cháu tôi đến xem giúp. Khi cháu tôi đến, chưa đầy 10 phút là vấn đề được giải quyết, chiếc máy vận hành bình thường. Đồng tu hỏi cháu: “Sao cháu biết vậy?” Cháu tôi đáp rằng: “Cháu cũng không biết nữa, nói chung cháu chỉ cần xem qua là biết nên làm như thế nào”.

Cháu tôi là trợ thủ đắc lực mà Sư phụ phái đến cho tôi, cháu thường xuyên giúp tôi giải quyết những phiền phức xuất hiện khi tôi sử dụng thiết bị in ấn không đúng cách, còn dạy cho tôi một số kiến thức thường thức về máy tính, ví như cách chỉnh sửa ảnh, làm thiệp… và một số phương diện khác. Trường hợp của cháu đã minh chứng rằng Đại Pháp có thể khiến người ta khai mở trí huệ, không gì là không thể, xuất hiện kỳ tích.

Tôi còn có một chắt gái, bảy tuổi bắt đầu vào lớp một, khỏe mạnh hoạt bát, thành tích học tập thường rất xuất sắc, trong các môn thi ở trường đều đạt thành tích cao. Ví như trong cuộc thi “MC nhí” giành được giải Nhì, có bằng khen và cúp danh dự; trong cuộc “Thi thư pháp bút máy” giành được giải Bạc, ngoài ra còn có các phần thưởng trong cuộc thi vũ đạo và các cuộc thi khác nữa.

Trên đây là một số thần tích của Pháp Luân Đại Pháp xuất hiện trong gia đình tôi, tôi viết ra đây để cùng đồng tu chia sẻ, nếu có điều gì chưa phù hợp xin từ bi chỉ rõ.

Chú thích của người dịch: Vì tuyển tập “Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp” là một loạt bài lên đến hàng trăm phần, vậy nên chúng tôi chỉ chọn ra những câu chuyện tiêu biểu trong đó để dịch đăng và đánh số thứ tự bắt đầu từ 01. Do vậy, số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Việt không nhất định sẽ trùng với số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Trung. Bạn đọc vui lòng truy cập Chánh Kiến tiếng Trung nếu muốn tìm cả tuyển tập các bài đăng của loạt bài này. Trân trọng!

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/279307

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (2): Cả nhà hưởng Phật ân, phúc lộc đến bốn đời first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>
Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (1): Y sĩ về hưu toàn thân mắc bệnh có được cuộc đời mớihttps://chanhkien.org/2022/12/cau-chuyen-than-ky-phap-luan-dai-phap-1-y-si-ve-huu-toan-than-mac-benh-co-duoc-cuoc-doi-moi.htmlThu, 08 Dec 2022 08:41:24 +0000https://chanhkien.org/?p=29340[ChanhKien.org] Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an. Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua […]

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (1): Y sĩ về hưu toàn thân mắc bệnh có được cuộc đời mới first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>

[ChanhKien.org]

Chân ngôn cứu mệnh có thể biến nguy thành an.

Đã 30 năm kể từ ngày Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền, hiện nay Đại Pháp đã được truyền bá đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới. Một người tu luyện, cả nhà thọ ích. Hơn 100 triệu người thông qua tu luyện Đại Pháp mà thân tâm đều được thọ ích; hàng triệu người nhà học viên và thân bằng quyến thuộc của họ vì ủng hộ Đại Pháp mà đắc phúc báo, thọ ích vô cùng; những câu chuyện của thế nhân sau khi minh bạch chân tướng, nhận thức Đại Pháp tốt, thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đạt được thân tâm an lành, gặp hung hóa cát lại càng nhiều đến không thể tính đếm.

Đứng trước sự thật này, Trung Cộng vẫn cứ tung tin bịa đặt, tùy ý đàn áp bức hại Pháp Luân Công, mỗi ngày đều có một số lượng lớn học viên bị bắt giữ, khép tội phi pháp, thậm chí còn bị mổ cướp nội tạng sống. Trước những sự thực rõ ràng này, ai chính ai tà, ai thiện ai ác, ai tốt ai xấu, ai thị ai phi thì chẳng phải vừa xem qua là biết rõ hay sao?

Người viết đã từ những báo cáo trên trang mạng Minh Huệ biên tập lại những ví dụ dưới đây. Những ví dụ về thế nhân tin vào Đại Pháp đồng thời thành tâm niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thực sự có rất nhiều, trên trang mạng Minh Huệ gần như ngày nào cũng có đăng tải. Những câu chuyện này đã chứng thực cho sự thần kỳ của Đại Pháp đang triển hiện tại nhân gian, phá trừ những lời hoang ngôn lừa mị thế nhân của Trung Cộng, triển hiện phúc lợi vô biên mà Pháp Luân Đại Pháp đem đến cho nhân loại.

Câu chuyện thứ nhất: Y sĩ về hưu toàn thân mắc bệnh có được cuộc đời mới

Tôi năm nay 83 tuổi, là nhân viên y tế đã về hưu, trước đây mắc rất nhiều bệnh: phong thấp, viêm khớp, bệnh cột sống, thoát vị đĩa đệm, tiểu đường, giãn khí quản, bệnh động mạch vành, táo bón mạn tính, hen suyễn,… Tôi bị phong thấp và viêm khớp trong hơn 30 năm. Bệnh viêm khớp nặng khiến khớp xương cứng đờ, cử động và đi lại khó khăn, vùng xương chậu nổi hạch to như trái bóng tennis, phát viêm khiến tôi không thể đi lại được. Tôi đã uống thuốc, truyền dịch tĩnh mạch đều không khỏi.

Trong cơn đau bệnh thấu tận xương cốt, tư tưởng của tôi sản sinh những cảm xúc bi quan. Hàng xóm bạn bè giới thiệu tôi đi tắm khoáng nóng để dưỡng bệnh, uống bổ sung Glucosamine, tiêu tốn đến cả vạn tệ vẫn không thấy hiệu quả, trái lại bệnh tình ngày càng trầm trọng, dẫn đến khớp ngón tay biến dạng, đi lại càng ngày càng khó khăn, thiếu chút nữa là nằm liệt giường.

Đồng nghiệp của tôi mắc bệnh tim, sau khi tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tình hoàn toàn bình phục, còn có thể leo lên đỉnh núi cao nhất trong thành phố nơi chúng tôi ở. Anh ấy nói rằng chính là nhờ vào việc đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện tập năm bài công pháp hàng ngày.

Trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chân của tôi bị viêm sưng, cơn đau khiến tôi không thể đứng trên đất luyện công được, vậy nên tôi đành đứng trên giường để luyện năm bài công pháp. Khi vừa luyện đến bài công pháp số hai Pháp Luân Trang Pháp, đầu gối bên chân trái của tôi phát sinh một sự biến hóa thần kỳ: một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho người bên ngoài dù đứng xa sáu mét vẫn có thể nghe thấy. Sau đó tất cả những đau đớn biến mất, khớp gối của tôi khôi phục lại trạng thái bình thường.

Chứng kiến cảnh đó, con tôi đã bật khóc, vừa xúc động vừa hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Đây chính là Sư phụ từ bi vĩ đại vì đệ tử mà gánh chịu nghiệp lực, tịnh hóa thân thể cho đệ tử.

Bây giờ, bệnh viêm khớp gối của tôi đã biến mất, tôi có thể cử động thoải mái, đứng lên ngồi xuống, song bàn hay đi lại chạy nhảy đều tự nhiên như người trẻ tuổi. Những cảm xúc tiêu cực trong tư tưởng của tôi cũng đã biến mất. Cảm ơn Sư Phụ từ bi vĩ đại.

Câu chuyện thứ 2: Người dân minh bạch chân tướng tán tụng Đại Pháp

Trong một năm giảng chân tướng trực diện vừa qua, tôi gặp rất nhiều người, họ đều đồng tình rằng Đại Pháp là tốt, và đạt được sự cứu độ của Đại Pháp; tôi còn gặp một số người đã minh bạch chân tướng từ lâu, thiện ác phân minh và họ trở thành những “người truyền chân tướng”. Sau đây tôi xin kể ra một vài câu chuyện:

Tôi cũng sẽ truyền chân tướng

Vào ngày 8 tháng 11, trong lúc đợi xe tôi bắt gặp một đôi vợ chồng trẻ, tôi bước qua và nói với họ rằng: “Khi trông thấy vợ chồng cháu cô cảm thấy các cháu là người rất hiểu chuyện, thần thái và nét mặt của các cháu khiến cô cảm thấy các cháu là người rất thiện lương”. Đôi vợ chồng trẻ nói: “Cảm ơn cô!” Tôi nói: “Vậy trong lúc dịch bệnh này các cháu cần sự bình an chứ?!” Người chồng liền nói: “Cô cũng cần giữ được sự bình an nhé!”

Tôi nói rằng: “Chúng ta đều sẽ được bình an. Các cháu biết không, dịch bệnh đến là để đào thải người xấu, các cháu nhất định cần ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, thì sẽ tránh được tai họa!” Anh chồng đáp: “Cháu biết rằng Phật Pháp là tốt, cháu biết chứ. Cô tin điều này bao nhiêu lâu rồi?” Tôi nói: “Cháu nhớ chín chữ vàng là được rồi”, sau đó tôi còn giúp họ thoái đoàn và đội.

Tiếp đó, chàng thanh niên nói với tôi: “Ông nội của cháu năm nay 90 tuổi rồi, bà nội, ông ngoại, bà ngoại và cả mẹ cháu nữa đều tin vào Đại Pháp, cháu từ nhỏ đã biết rằng Đại Pháp là tốt”. Nghe vậy, tôi nói: “Thật tốt quá! Thảo nào trông hai cháu thật có phúc khí, thì ra các cháu lớn lên trong môi trường như vậy. Nếu người nhà cháu tu luyện thì còn có lợi ích hơn nữa đấy!” Chàng thanh niên đáp: “Đúng vậy! Cả nhà cháu đều sống rất tốt, ông nội cháu sức khỏe tốt lắm, chẳng có chút bệnh tật nào, hơn nữa người còn rất tráng kiện. Còn ông bà ngoại của cháu thì mỗi khi ra ngoài đều nói với mọi người rằng công pháp này là tốt”.

Tôi nói với chàng trai: “Cháu nhận được thọ ích thì cũng nên nói với người khác nữa”. Cậu đáp: “Đúng vậy, cháu cũng truyền chân tướng cho bạn bè của cháu, nhưng mà con người ngày nay họ đều không hiểu, đều không tin”. Nghe vậy, tôi trả lời: “Đó là do những lời hoang ngôn giả dối của tà đảng tạo ra, cái tà đảng ấy hành sự ngược với ý nguyện của Trời, Trời cũng không cần nó nữa, chính là đạo lý như vậy”. Chàng trai còn nói: “Cả nhà cháu đều thọ ích rồi”. Tôi đáp: “Vậy thì cháu hãy nói với nhiều người hơn nữa, khiến cho mọi người đều được thọ ích!”. Cuối cùng, chàng trai trẻ đáp rằng: “Vâng! Vâng! Cháu sẽ nói với nhiều người hơn nữa ạ!”

Tôi ủng hộ bạn, tôi đã thoái đảng rồi

Vào ngày 17 tháng 11, trong lúc đi trên đường, chúng tôi bắt gặp hai thanh niên trẻ đi cùng chiều với chúng tôi, khi nhìn thấy họ đang cười nói vui vẻ, gương mặt sáng ngời, tôi liền tiến đến gần và bắt chuyện làm quen: “Chào các cháu nhé!” Nhìn thấy tôi, họ liền vui cười đáp lại. Tôi hỏi đùa hai thanh niên: “Các cháu đã có bạn gái chưa thế?” Họ trả lời rằng chưa có. Tôi nói tiếp: “Mong cho mọi việc của các cháu đều được thuận lợi. Các cháu hãy nhớ kĩ chín chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đây là thiên lý, chỉ cần thường xuyên đọc niệm thì không chỉ sẽ có được phúc phận mà khi dịch bệnh đến còn được bình an nữa đó”.

Tôi vừa nói đến đây thì dường như chỉ đợi có vậy, một thanh niên liền tiếp lời: “Đúng vậy, cháu ủng hộ cô, cháu thoái đảng rồi”. Tôi liền hỏi ai đã thoái cho cháu. Chàng thanh niên trả lời: “Là bạn cùng Pháp môn của các cô đấy”. Tôi nói: “Thảo nào trông các cháu rất có chính khí”. Họ nói rằng họ đều hiểu, đều biết về Đại Pháp. Sau khi trao đổi xong mấy lời, hai thanh niên cười nói vui vẻ rồi vẫy tay từ biệt tôi rời đi.

Nó cũng sắp rồi, Liên Xô giải thể chỉ trong một ngày

Vào ngày 21 tháng 11, trong lúc đứng đợi xe buýt, tôi gặp một người chừng 40 tuổi, sau khi chào hỏi tôi nói với anh ấy: “Ở tuổi này, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, trong lúc dịch bệnh nghiêm trọng này anh nhớ giữ bình an nhé. Anh thấy đấy, con người bây giờ, làm quan thì ăn chơi nhậu nhẹt, tham ô tiền của người dân. Có kẻ tham quan còn có hơn 100 người tình, còn có những trẻ vị thành niên dám giết cả mẹ của mình, thật là hành sự nghịch với thiên lý, vậy thì vắc-xin nào cứu cho được đây? Chỉ có cách thuận theo thiên lý, làm người chân thành thiện lương thì mới được bình an”. Nghe vậy, anh ấy đáp: “Đúng vậy!”

Sau đó, tôi tiếp lời: “Đã có ai nói cho anh rằng đừng đem sinh mệnh giao cấp cho kẻ giả ác đấu và hãy nhớ rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tốt chưa?” Nghe tôi hỏi vậy, anh ấy đáp: “Điều này thì tôi biết, có người đã giúp tôi thoái rồi. Hiện nay người dân thật khổ sở, đặc biệt là nông dân, xã hội khắp nơi đều là nguy cơ, đạo đức của con người trượt dốc thật quá nhanh. Tà đảng hết rồi, nó chẳng còn mấy ngày nữa, chị thấy đấy, Liên Xô giải thể chỉ trong một ngày, đều chẳng có động tĩnh gì, đấy rồi chị xem, sắp rồi đấy!” Anh ấy nói liền mấy tiếng: “Nó sắp rồi! Nó sắp rồi!”

Nó không cầm cự được lâu nữa

Ngày 29 tháng 12, cũng trong một lần đứng đợi xe, thấy bên cạnh có một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi đang đứng xem bảng lịch trình các điểm dừng của xe buýt, tôi tiến lại gần và hỏi rằng anh đi đâu vậy. Người đàn ông nghe vậy tưởng tôi quen biết anh ấy nên đưa tay bỏ mũ xuống để tôi nhìn rõ hơn rồi hỏi: “Chị có quen tôi không?” Tôi trả lời: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng tôi nhìn mặt anh rất quen”. Người đàn ông nói: “Tôi biết chị định làm gì”. Tôi đáp rằng vậy anh nói thử xem. Sau đó anh ấy nói: “Tôi không phản đối các bạn”. Nghe vậy tôi trả lời: “Tôi hiểu rồi”.

Tiếp đến, anh ấy kể: “Tôi có một người bạn, vì tu luyện Đại Pháp mà bị khai trừ ra khỏi cơ quan nhà nước. Người bạn này từng nói chân tướng với tôi, hiện nay bách tính đều không có cách nào khác, mọi người đều biết nó (chỉ tà đảng) sắp kết thúc rồi, nó không trụ được bao lâu nữa đâu”. Nghe vậy, tôi đáp lời: “Anh nói đúng đấy, hiện nay nó đã cùng đường rồi, bức hại người tu Phật”. Người đàn ông tiếp tục nói: “Tôi ủng hộ các bạn! Tôi có một người bạn ở Bắc Kinh, thường xuyên gửi cho tôi xem những tin tức nội bộ, những lãnh đạo cao cấp đều biết rõ rằng nó sắp kết thúc rồi. Vậy nên tôi cái gì cũng biết, đều minh bạch cả”. Sau đó tôi hỏi: “Vậy người bạn kia đã giúp anh giải trừ đi lời thề độc hay chưa?” Người đàn ông đáp: “Tôi sớm đã trừ bỏ nó rồi, bạn yên tâm! Nó chẳng trụ được bao lâu nữa đâu, tôi ủng hộ các bạn!” Khi lên xe rời đi, anh ấy còn quay người lại vẫy tay tạm biệt tôi.

Đi đến đâu tôi cũng dám hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Vào một ngày mùa đông, tại một trạm dừng xe trong thành phố tôi bắt gặp một bà lão, bà khoác trên người một chiếc áo lông dày, nhìn qua là biết rằng đây là kiểu cách thời trang của mấy chục năm về trước. Hiện nay mặc bộ đồ này thường không có mấy người, xem ra trước đây gia đình bà rất khá giả. Tôi bước qua hỏi bà lão rằng bà có biết phương pháp giữ bình an trong thời kỳ dịch bệnh không. Bà lão đáp rằng có biết. Tôi tiếp lời: “Chính là cần niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi tôi vừa nói đến đây, bà lão liền lớn tiếng hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Vừa nghe thấy vậy tôi liền nhớ ra rằng tôi đã từng gặp bà trước đây.

Đó là vào mùa hè năm ngoái, một lần khi đi trên đường Thành Đông tôi đã bắt gặp bà, vì lúc đó chúng tôi đi cùng chiều nên tôi đã vẫy tay làm quen và bắt chuyện với bà. Tôi hỏi rằng bà có biết Pháp Luân Đại Pháp đến là để cứu người hay không. Chưa đợi tôi hỏi dứt câu bà đã hắng giọng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tiếng hô lớn của bà khiến không ít người quanh đó để mắt tới chúng tôi.

Lần này khi gặp lại bà, tôi hỏi rằng vì sao bà lại biết Đại Pháp là tốt. Bà nói: “Tôi đã đọc qua sách của Pháp Luân Công, tôi biết rằng đây là điều tốt, trong các kỳ vận động của đảng cộng sản, gia đình tôi đã bị bức hại tàn nhẫn”. Sau đó bà kể cho tôi rằng gia đình bà trước đây rất giàu có, còn là một gia tộc trí thức nhưng lại bị Trung Cộng bức hại, Trung Cộng thực sự xấu ác quá mức. Sau đó bà nói với tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Đến đâu tôi cũng dám hô to như vậy, tôi chẳng sợ gì cả!” Bà hiểu chân tướng như vậy khiến tôi thực sự cảm thấy vui mừng.

Những ví dụ như thế này có rất nhiều, chúng sinh dưới sự thống trị của tà đảng, trong trắng đen điên đảo mà minh bạch thiện ác, dám lên tiếng vì chân lý, điều này làm tôi cảm thấy rất vui mừng. Hy vọng càng có nhiều thế nhân tìm đến để liễu giải chân tướng, nhận thức rõ bản chất của tà đảng, lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho bản thân mình!

Chú thích của người dịch: Vì tuyển tập “Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp” là một loạt bài lên đến hàng trăm phần, vậy nên chúng tôi chỉ chọn ra những câu chuyện tiêu biểu trong đó để dịch đăng và đánh số thứ tự bắt đầu từ 01. Do vậy, số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Việt không nhất định sẽ trùng với số thứ tự bài đăng trên Chánh Kiến tiếng Trung. Bạn đọc vui lòng truy cập Chánh Kiến tiếng Trung nếu muốn tìm cả tuyển tập các bài đăng của loạt bài này. Trân trọng!

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/279307

The post Câu chuyện thần kỳ Pháp Luân Đại Pháp (1): Y sĩ về hưu toàn thân mắc bệnh có được cuộc đời mới first appeared on Chánh Kiến Net.

]]>