Huyền mộc ký (1-01)

Tác giả: Thoại Bản tiên sinh

[ChanhKien.org]

Sâm giới, tọa lạc nơi sâu thẳm trong thương vũ. Đó là một thế giới mỹ hảo và rộng lớn, sinh mệnh nơi đó đều là Thần.

Nơi đây, hoa, điểu, trùng, ngư, cầm thú nhiều vô số; sông suối biển hồ phân thành bảy màu sắc: đỏ – cam – vàng – lục – lam – chàm – tím, mỗi màu sắc đều trong suốt, lấp lánh và mỹ diệu vô cùng; thổ nhưỡng nơi này không phải là đất và đá, mà do ba loại vật chất là vàng, bạc và kim cương cấu thành…

Đây là một thế giới kỳ diệu và hạnh phúc, người dân nơi đây cư trú trong những khu rừng sâu, nhà của họ đa phần đều được làm từ vàng trên núi. Thức ăn của họ làm từ lá cây, lá cây trong Sâm giới không phải là loại lá thông thường, nó có thể biến hóa thành các món ăn khác nhau. “Điểm diệp thành hào” là tiên pháp mà mỗi sinh mệnh trong Sâm giới đều biết, chính là chỉ cần chọn ra một lá, nhẹ nhàng bứt xuống tức thì lá cây sẽ biến thành một đĩa cao lương mỹ vị. Các sinh mệnh trong Sâm giới cả ngày làm bạn với non xanh, hạc tiên, không gì câu thúc được họ, tiêu dao tự tại không biết đã bao nhiêu năm rồi…

Khi ấy, người ta chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy màu xanh lục từ nơi xa cưỡi mây bay đến, theo sau nàng là Thần Long ngũ sắc, người thiếu nữ này tên là Bích Dao.

Bích Dao là một tiểu cô nương sống trong rừng, gương mặt trẻ trung như một bé gái, xinh đẹp khả ái, rất thích nô đùa và vô cùng hoạt bát.

Hôm nay, Bích Dao cùng chúng bạn chơi đá cầu, Thần Tiên chơi đá cầu so với phàm nhân thì khác xa rất nhiều, chỉ nhìn thấy họ mỗi lần đá cầu đều làm ra trong không trung một động tác ưu mỹ đẹp đẽ, động tác của ai ưu mỹ hơn thì quả cầu sẽ hô lên một tiếng “Hảo”. Cảnh tượng bảy tám vị nữ Thần Tiên thi đá cầu trong không trung như vậy so với những bức bích họa Tiên nữ phi thiên trong động đá Đôn Hoàng thì còn đẹp hơn gấp mấy tầng trời.

Quả cầu nhìn thấy động tác của Bích Dao ưu mỹ, dứt khoát, không kìm được bèn hô lên mấy lượt: “Oa! Đẹp quá! Đẹp quá!…”

Quả cầu này thực là “thật thà” quá đi mất, chỉ khen một mình Bích Dao, điều này khiến cho các nữ Thần Tiên khác không khỏi sản sinh chút ganh tỵ.

“Quả cầu thối, chúng ta không đẹp chút nào sao! Mi chỉ khen một mình Bích Dao…”

Quả cầu ngượng nghịu mỉm cười, đáp nhỏ: “Thì đúng là chỉ có tư thế của Bích Dao là đẹp nhất, các chị có gì không phục cơ chứ…”

Nghe thấy vậy vị Thần Tiên đem lòng đố kỵ, tức giận kéo chúng bạn bay đi!

Mọi người đều cảm thấy rất khó xử, duy chỉ có Bích Dao không như vậy, cô cũng không tức giận, chỉ có đôi mắt là trầm tư nhìn về phía các Tiên nữ đang bay đi. Mọi người không hiểu được vì sao một tiểu nha đầu hoạt bát thích vui cười như Bích Dao lại để lộ ra một đôi mắt buồn thăm thẳm đến như thế.

Bỗng có tiếng gọi: “Bích Dao…Bích Dao…”

Bích Dao từ từ định thần lại, giấu đi ánh mắt buồn khi nãy, nở nụ cười khe khẽ: “Mọi người đều đã mệt cả rồi, chúng ta đi Tử Y Hồ tắm một chút đi, nước ở đó ngọt phải biết đấy…”

Quả thực trận cầu khi nãy đã khiến mọi người thấm mệt, ai nấy đều thấm đẫm mồ hôi, thế nên tất cả đã cùng đi tới Tử Y Hồ, vừa tắm mát vừa vui đùa thật náo nhiệt. Thần Long ngũ sắc ngồi bên hồ dùng chân vuốt ve chiếc đuôi của mình, thanh nhàn đến mức sắp ngủ thiếp đi được…

Bên này mặc dù rất thanh nhàn, nhưng phía xa bên kia lại có một vị Thần đang đứng trước đường hầm thời không, dáng vẻ vô cùng lo lắng, đó chính là “Liên Ba tướng quân”. Liên Ba tướng quân là vương trong tầng thứ 13 của Sâm giới, lúc này, tướng quân cần lên tầng trời chủ để gặp Pháp Vương nhưng nãy giờ lão Tiên cai quản đường hầm thời không lại làm khó không cho tướng quân qua.

Liên Ba tướng quân nói: “Lão Tiên à, cầu xin ông cho tôi vào, thực sự là tôi đang có việc gấp tìm tôn chủ!”

“Tướng quân có việc thì nên bẩm báo lên trên, ngài thuộc về tầng trời thứ 13, trừ khi tôn chủ triệu tập, bằng không thì không thể tự ý lên tầng trời chủ đâu…”

Vì sao lão Tiên lại gọi ngài Liên Ba là “tướng quân”? Bởi vì năm đó Liên Ba cùng Pháp Vương bình định Sâm giới, trảm yêu trừ ma, là đại tướng quân trừ tà của Pháp Vương, chiến công hiển hách, tuy nhiên đây là sự tình rất lâu rất lâu về trước rồi. Vị Thần Tiên này cũng là một vị lão Thần Tiên, vậy nên vẫn gọi ngài ấy là “tướng quân”. Sau khi bình định Sâm giới, Pháp Vương phong ngài làm Liên Ba Vương, trưởng quản tầng trời thứ 13.

“Lão Tiên ơi! Đây là đại sự liên quan đến an nguy của chúng sinh Sâm giới!!”

“Thôi được, tướng quân vào đi, tầng trời chủ không có cửa, sau khi rời khỏi đường hầm, tập trung thần trí nhảy vọt một cái là có thể đến nơi”.

Lời của lão Tiên vừa dứt, Liên Ba tướng quân chỉ nói một câu: “Đa tạ!” rồi vung vạt áo bào một cái hướng lên phía trước tiến thẳng vào đường hầm thời không.

Liên Ba tướng quân tay nắm chặt lấy một cành cây đã bị cháy thành than trắng, sau khi bay ra từ đường hầm thời không, ngài nhún chân một cái bay thẳng lên tầng trời chủ của Sâm giới, sau đó vội vàng bay về nơi đang phát ra ánh sáng ngũ sắc đằng xa…

Lại nói một chút về sự tình bên này. Vào đúng lúc Thần Long ngũ sắc đang ngủ gà ngủ gật thì đột nhiên cảm thấy từ đằng xa một luồng khí hướng về phía mình mà thổi tới với tốc độ rất nhanh, Thần Long vội vàng mở to mắt nhìn, đây chẳng phải là Liên Ba tướng quân hay sao! Hai người họ vốn biết nhau rất rõ.

Thần Long ngũ sắc thiên tính vốn tinh nghịch, thích trêu đùa, nhìn thấy Liên Ba tướng quân vội vã như vậy liền muốn dập đi ngọn lửa đang cháy trên cành cây mà tướng quân mang theo.

Thần Long ngậm một ngụm nước hồ trong miệng, đợi Liên Ba tướng quân bay gần tới liền lấy hơi phun mạnh ra, bị bất ngờ Liên Ba tướng quân trở tay không kịp, chỉ nghe thấy tướng quân hét lớn:

“Đừng đùa nữa!! Lúc này là lúc nào rồi!”

Lời này của tướng quân khiến Tiểu Long bị dọa phát khiếp, nó biết rằng có chuyện không hay nên vội thò đầu xuống Tử Y Hồ tìm Bích Dao.

Ánh nắng trên hồ Tử Y lúc này thật đẹp, tia sáng chiếu xuyên xuống mặt nước màu tím thẫm làm gợn lên những tia sáng long lanh, trông giống như tinh hà đang lấp lánh vậy.

Lúc này Bích Dao đang tắm trong hồ, Thần Long ngũ sắc bèn bay lên trên mặt hồ rồi đột nhiên nói với chủ nhân (chỉ Bích Dao) của mình mấy lời mà người khác nghe không hiểu gì.

Chỉ thấy rằng Bích Dao dùng đôi tay ngọc ngà của mình vẫy nhẹ một cái, một làn gió nhẹ bay tới hóa thành một chiếc váy tiên từ từ rơi xuống vừa vặn khớp với thân người của cô, mỹ nhân xuất ra khỏi hồ.

Y phục của Thần Tiên trong Sâm giới đều được làm từ “thanh phong” (cơn gió nhẹ). Mọi người biết rằng y phục làm bằng tơ tằm rất mịn màng trơn nhẵn, mặc lên vô cùng thoải mái, đó là bởi vì sợi tơ tằm rất thanh mảnh. Còn “thanh phong” thì mịn màng đến thế nào nữa? Độ mịn của y phục được làm từ gió có thể nghĩ đến sẽ biết được: khi y phục tiếp xúc với da thì cảm tưởng như có như không, nặng nhẹ tùy ý, hình dạng và màu sắc của nó thì chỉ cần trong tâm động một niệm là có thể hóa thành, vô cùng tự nhiên phóng khoáng, y phục của Thần Tiên này, dùng ngôn ngữ của phàm nhân để hình dung thì có chút khó khăn.

Trở lại chuyện chính. Bích Dao thong thả bước ra từ trong Tử Y Hồ thì bắt gặp Liên Ba tướng quân mồ hôi nhễ nhại.

Liên Ba tướng quân đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có mấy Tiên nữ cũng vừa xuất ra khỏi Tử Y Hồ, còn có cả chim, khỉ, sóc, bọn họ đều đang chăm chú nhìn vào tướng quân và Bích Dao, không biết có chuyện gì xảy ra.

Tướng quân đưa mắt nhìn Bích Dao, muốn nói gì đó mà không cất lời, sau đó tướng quân thần sắc trang trọng, không nói gì, chỉ thấy tướng quân đưa thân cây đã cháy thành than trắng cho Bích Dao xem.

Nhìn thấy nó, Bích Dao đột nhiên thất kinh biến sắc, vội vàng hỏi:

“Ngài phát hiện ra nó ở đâu vậy?”

“Trong rừng Dục Cảnh tầng trời thứ 13”.

“Có bao nhiêu?”

“…13 cây”.

Phong thái khí định thần nhàn của Bích Dao khi nãy bỗng biến mất hoàn toàn, nghe xong câu này của tướng quân, thần sắc vốn đang kinh hãi của nàng lại càng thêm phần kinh khiếp.

Thần Tiên và các loài động vật đứng bên cạnh nhao nhao hỏi Bích Dao: “Người này là ai vậy? Nàng làm sao thế?… Cây gậy bị cháy chẳng phải sẽ hóa thành tro đen sao, tại sao lại cháy thành tro trắng thế này?”…

Bích Dao không trả lời, cô lặng lẽ giơ tay lật tay áo của mình sang một bên, chỉ nhìn thấy tất cả sinh linh bên Tử Y Hồ khi nãy nghe được câu chuyện của họ đều bị hút vào bên trong. Bích Dao đem theo họ cưỡi mây mà bay đi…

Tất cả Thần Tiên trong chiếc váy vô cùng kinh ngạc, tiểu cô nương Bích Dao này tại sao lại có pháp lực lớn đến vậy, có thể đem theo được chúng ta? Cô ấy muốn đem chúng ta đi đâu? Người trong hình dạng một vị tướng quân khi nãy là ai? Ông ấy đến tìm Bích Dao làm gì?

Trong con mắt của Thần Tiên nơi đây, Bích Dao chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi trưởng thành, trước giờ vẫn sống ở trong rừng, rất đỗi bình thường. Nói rằng người trong rừng đều là Thần Tiên thì quả không sai, Thần Tiên có thần thông, bất kể Thần Tiên nào trong số họ đều có thể nắm lấy địa cầu trong lòng bàn tay, thế nhưng sinh mệnh trong cùng tầng thứ với họ thì họ không động vào được. Một Thần Tiên chưa trưởng thành sẽ không thể đem theo được những Thần Tiên đã trưởng thành và cũng không thể nào nắm giữ họ trong một chiếc tay áo như thế này. Vậy, làm thế nào Bích Dao làm được việc này?

Còn nữa, tướng quân không phải đang cần tìm Pháp Vương có việc gấp đó sao? Tại sao lại tìm đến tiểu cô nương bình thường này? Trừ phi…

Bích Dao đem theo rất nhiều người xuyên mây phá sương mà bay đi, chỉ nhìn thấy đằng sau đám mây mỏng phía trước có ánh sáng lấp lánh, đột nhiên Bích Dao đưa tay phất nhẹ tay áo, tất cả sinh linh đều nhất loạt rơi xuống một đám mây mềm như sợi bông ở bên dưới.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến họ kinh ngạc đến sững cả người. Trong phút chốc họ đã đến được vương cung của Sâm giới.

Lúc này, tiểu hầu tử (khỉ) mở to đôi mắt: “Mẹ tôi nói rằng, phòng trong vương cung đều được xây bằng ngọc, mặt đất được lót bằng tường vân (đám mây cát tường), trong không khí phảng phất mùi của hoa sơn trà, quả nhiên là điều chân thật!”

Thật vậy, tường trong vương cung đều làm từ ngọc, óng ánh trong suốt; nền vương cung đều được trải bằng tường vân, mềm mại mà không bị tản mất; ánh sáng đều có màu của ngọc lưu ly, rất trong sáng và tường hòa; không khí nơi đây ngào ngạt mùi hương của hoa sơn trà… Cả vương cung nguy nga lộng lẫy, cao quý mà thanh nhã.

Tiểu sóc nhìn thấy bức hoành phi treo trên cửa liền thuận miệng đọc ra bốn chữ: “Hồng Diểu Chính Sâm!”

Lúc này, các chú chim mới “chi chi cha cha” lên tiếng: “Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Đây là đại điện mà Pháp Vương thượng triều! Hồng Diểu Chính Sâm Điện! Không ngờ chúng ta lại đến được nơi đây!”

Lúc này, 18 vị Thần hộ Pháp đứng thành hai hàng chỉnh tề cùng cúi đầu lên tiếng: “Cung nghênh Pháp Vương hồi cung!”

Mọi người mơ màng như ở trong mộng, đứng sững cả ra ở đó, trong đầu họ là cả một khoảng trắng: “Pháp Vương ở đâu vậy?”

Khi ấy, Bích Dao từ từ bước lên bảo tọa lấp lánh ánh sáng của thạch anh, trong phút chốc biến thành hình dạng của Nữ Vương.

(Còn tiếp)

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/279402