Đồng thoại (1): Đệ Đệ và lão sơn yêu

Tác giả: Mai Đóa Đóa

[ChanhKien.org]

(Chú thích của người dịch: trong nguyên tác, Đệ Đệ (Tiểu Đệ Đệ) là chỉ một đứa trẻ, em bé trai. Tại đây chúng tôi trực tiếp gọi là Đệ Đệ như một tên riêng để thuận tiện cho việc diễn đạt câu văn)

Trong một khu rừng nọ có rất nhiều cây cối, hoa cỏ và các loài động vật nhỏ.

Nhà của Đệ Đệ nằm ở trên một ngọn núi nọ.

Ngày ngày Đệ Đệ lớn lên trong tiếng cười nói vui vẻ.

Không biết từ khi nào trong hang động sau lưng núi bỗng xuất hiện một lão sơn yêu (yêu quái già trên núi).

Khi Đệ Đệ lên núi hái dâu, lão sơn yêu nói: “A ha! Là một em bé, mùi vị sẽ ngon lắm đây!”

Nói rồi lão vươn đôi tay dài đầy gai góc của mình qua khe nứt của hang động và kéo Đệ Đệ rơi thẳng xuống dưới.

“Ý! Sao mình lại rơi xuống đây nhỉ? Ông ơi, ông đã đỡ cháu phải không? Xem này! Cháu không bị thương chút nào cả, cảm ơn ông đã nắm chặt hai chân của cháu.” Đệ Đệ vui mừng cảm ơn lão không ngớt.

Thấy vậy, lão sơn yêu đứng thần người ra một lúc rồi lắp bắp nói: “Ồ! Ồ! Đúng vậy, đúng vậy! Là ta đã đỡ cháu đó.”

“Ông ơi, ông là khách mới tới vùng núi này phải không?” – Đệ Đệ mở to mắt hỏi lão sơn yêu một cách đầy hiếu kỳ.

“Khách…vị khách? Ồ…ta, ta vừa tới, là khách, là khách…” Vừa nói xong, lão sơn yêu lập tức cảm thấy rất hối hận. Tại sao phải nói mình là khách chứ, là khách thì có thể tùy tiện ăn thịt chủ nhà không chứ?

Nhìn thấy gương mặt non nớt của Đệ Đệ, lão sơn yêu thầm nuốt nước bọt vào trong, khi đó bụng lão liền phát ra những tiếng kêu “ọt ọt”.

“Ông ơi! Ông đói rồi sao? Cháu nghe thấy bụng ông kêu kìa!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ta đói lắm rồi”, tròng mắt của lão đảo qua đảo lại, lão nghĩ trong lòng: “Đúng vậy, ta là khách, làm gì có chuyện chủ nhà lại để cho khách đói được, chủ nhà phải mời khách ăn chứ, ăn một ngón tay nhỏ, một đốt ngón tay, một chút vậy không có gì là quá to tát nhỉ”.

Thật là một ý hay! Lão sơn yêu vui vẻ gãi tai nói: “Ta đến làm khách nơi này của cháu, đã đi một quãng đường dài, quả thực rất đói rồi, cháu hãy đưa…” Lão định nói “đưa ngón tay của cháu cho ta ăn”, nhưng khi lão chưa nói hết câu, Đệ Đệ liền bật cười nói: “Ông ơi! Ông muốn ăn dâu cháu hái phải không? Dâu trong núi này ngọt lắm, ông hãy mau nhắm mắt lại và mở to miệng ra nhé, cháu sẽ đút cho ông ăn”.

Cái gì? Dâu tây? Lúc này lão sơn yêu mới nhìn thấy trong tay Đệ Đệ đang cầm một túi dâu được lá cây bọc bên ngoài.

Đệ Đệ thấy lão sơn yêu nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, liền bật cười nói: “Hi hi! Ông ơi, cháu sẽ không bỏ đá vào miệng ông đâu, ông hãy mau nhắm mắt lại đi, nhắm mắt lại để ăn dâu, hương vị của dâu sẽ ngọt tận vào trong tim ông đấy…”

Đệ Đệ trèo lên người lão, dùng tay che mắt lão lại. Khi bàn tay mềm mại, ấm áp của Đệ Đệ chạm lên gương mặt khô cứng của lão đã khiến nó rung nhẹ lên một cái. Gương mặt của lão từ trước đến giờ chưa từng được một thứ gì mềm và ấm như vậy chạm vào. Làm da thô cứng ấy dưới bàn tay của Đệ Đệ đã đột nhiên trở nên mềm hơn, đôi tay nhỏ ấy thật là ấm áp quá! Lão sơn yêu đã thật sự nhắm mắt lại và há to miệng chờ Đệ Đệ đút dâu cho lão.

Đệ Đệ vui mừng khen lão: “Ai da! Ông thật đúng là một ông lão biết nghe lời!”

Lão sơn yêu vui khôn tả, cả đời này đây mới là lần đầu tiên lão nhận được lời khen. Lão biết rằng bản thân mình không được mọi người yêu mến, em bé nhà ai mà không nghe lời thì mẹ nó sẽ nói: “Con mà không nghe lời nữa, lão sơn yêu sẽ bắt con đi ăn thịt đấy!” Đúng vậy, lão sơn yêu chẳng khách khí với ai, bắt được gì liền ăn thứ nấy, mọi người đều sợ lão, cũng rất hận lão, nhưng lão chẳng thèm để ý đến những điều đó, là lão sơn yêu mà, trời sinh ra đã hung ác như vậy. Thế nhưng đến hôm nay lão sơn yêu mới biết, thì ra làm một “ông lão biết nghe lời” quả không tệ chút nào.

Lúc đó, một ngón tay của Đệ Đệ khẽ đụng phải miệng lão, nếu như là trước đây, ngón tay nào chạm đến miệng là lão sẽ cắn liền, nhai ngấu nghiến, nhai ngón tay côm cốp như đậu Hà Lan vậy, ngon phải biết. Nhưng hôm nay, làm một “ông lão biết nghe lời” thì làm sao có thể cắn ngón tay của người khác được, phải thật “ngoan” mới đúng chứ.

Đệ Đệ đặt trái dâu vào miệng lão. Oa! Hương vị của trái dâu trong núi này thật là tuyệt vời. Lão sơn yêu ăn một cách ngon lành.

“Có ngon không ông?” Đệ Đệ nhìn lão một cách đầy vui vẻ, đồ của mình khiến người khác thích thú, đối với Đệ Đệ mà nói thì thật là một chuyện đáng vui mừng lắm thay.

“Ồ! Không tệ!” Lão sơn yêu cười tít mắt gật đầu. Trời ạ! Không ngờ rằng lão sơn yêu lại biết cười cơ đấy!

Lão sơn yêu từ trước tới nay chưa từng nở nụ cười, bởi vì da thịt của lão rắn như đá nham thạch, mà đã là đá nham thạch thì làm sao cười được chứ?

Điều này thật sự kỳ lạ quá! Lẽ nào vị ngọt của quả dâu khi thấm đến tận tim sẽ khiến cho người ta học được cách mỉm cười hay sao? Lão sơn yêu sau khi học được cách mỉm cười thì lúc cười lên thật trông giống như một ông lão thực sự.

Khi học được cách cười thì trong lòng dường như chỉ muốn cười mãi thôi! Lão sơn yêu đột nhiên trở nên nũng nịu, lão nhắm mắt lại, há to miệng và nói: “Còn dâu không? Đút cho ta thêm nữa đi!”

“Còn chứ! Ông ơi! Sau khi ăn xong dâu, chúng ta đi xem hoa đỗ quyên được không? Chỉ cần nhìn thấy loài hoa ấy ông sẽ biết được rằng ngọn núi của chúng ta đẹp đến nhường nào, khắp nơi đều là một màu hồng thắm, vô cùng đẹp mắt!” Điều đẹp nhất trong núi đương nhiên sẽ khiến cho vị khách trở nên yêu thích.

“Được, được! Đi xem hoa đỗ quyên! Đi xem hoa đỗ quyên!”

Cả đời này, lão sơn yêu chưa từng xem ngắm bất kỳ loài hoa nào. Tuy nhiên, Đệ Đệ đã nói là nên đi xem, lời của một đứa trẻ chẳng lẽ sẽ không đúng sao?

Từ đó về sau, trong núi không còn lão sơn yêu nào nữa, chỉ có một ông lão thường xuyên xuất hiện… Đệ Đệ đã giúp cho lão sơn yêu học được cách mỉm cười và sau khi tĩnh lại lão đã quên đi quá khứ trước đây của mình.

Trong thế giới của trẻ nhỏ, vốn dĩ là không có lão sơn yêu mà.

Nếu một ngày bạn nhìn thấy một ông lão và một đứa trẻ đang vui vẻ hái quả trong rừng, thì không ai khác chính là hai người họ.

Lời cuối truyện:

Cảm ngộ của tác giả: Thiện có thể giải thể tà ác.

Nếu như chúng ta có thể tu đến cảnh giới thuần chân, thuần thiện, đạt được yêu cầu này trong những cảnh giới khác nhau, thì sẽ hóa giải được cái ác trong những cảnh giới khác nhau.

Thiết nghĩ rằng trạng thái của sinh mệnh lúc ban đầu, cũng giống như bạn nhỏ Đệ Đệ này vậy, ngay cả đến khái niệm về cái ác cũng không có, sự thuần thiện chẳng phải có thể hóa giải hết thảy tà ác hay sao?

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/279135