Chuyện cổ Phật gia: Hoài châu cầu thực

Tác giả: Trình Thực chỉnh lý

[ChanhKien.org]

Thuở xưa có một anh chàng nghèo khó đi thăm họ hàng, khi được người thân tiếp đãi nồng hậu, anh ta đã uống say tuý lúy đến mức ngủ ngay trên bàn rượu. Vừa hay lúc ấy người họ hàng có chút việc công cần phải đi ngay, thấy người bà con nghèo khó của mình đã say quắc cần câu bèn đem một viên bảo châu vô cùng quý giá tên là “trí huệ” khâu vào trong áo anh ta, rồi vội rời đi.

Anh chàng nghèo khó vì say quá rồi nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi tỉnh rượu anh lại đi sang nước khác. Anh vẫn nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống khốn khó đến mức chán nản, chỉ có thể gắng gượng mà sống qua ngày. Khi này anh vẫn chưa biết trong y phục của mình có giấu một viên bảo châu vô giá.

Sau này một lần tình cờ anh gặp lại người họ hàng kia. Trông thấy bộ dạng rách rưới của anh, người họ hàng không nén nổi thở dài: “Anh đúng là một tên ngốc, chỉ vì miếng cơm manh áo mà hao tổn tâm sức, rốt cuộc là vì điều gì? Vì muốn anh sống được thoải mái một chút nên năm đó khi anh đến nhà chơi, tôi đã may vào trong áo của anh một viên bảo châu hết sức quý giá. Những tưởng từ nay trở đi anh sẽ giàu sang, ngờ đâu anh vẫn mảy may không hay biết, vẫn cứ phải bôn ba vất vả vì miếng cơm manh áo”.

Đã từng có một thời Phật đem hết thảy trí huệ ban cho thế nhân, tiếc là mọi người đã vô tình quên đi viên bảo châu “trí huệ” (tức lương tri) vô giá này, vẫn mơ mơ hồ hồ, gian lao khó nhọc bôn ba trên hành trình nhân sinh.

Đừng mải mê trong vinh hoa phú quý, hãy thức tỉnh lương tâm của chúng ta!

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/115101