Câu chuyện Thần Tiên: Vi Thiện Tuấn cưỡi rồng lên trời sau khi trả hết nợ nghiệp

Vi Thiện Tuấn cưỡi rồng (Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế)

Tác giả: Trần Hy

[Chanhkien.org] Người thiếu nợ thì phải trả, Thần cũng như vậy. Thần tiên làm chuyện không tốt, sẽ phải đến nhân gian trả nợ thanh tẩy bản thân, vậy mới có thể trở về.

Vi Thiện Tuấn là người vùng Đỗ Lăng thuộc kinh đô. Ông chu du khắp nơi trong nước để tìm Đạo, sau gặp được thần tiên trao tặng cho ông sách mộ binh của Tam Hoàng, học được các phép Thần Tiên. Vi Thiện Tuấn có lúc tĩnh lặng dừng chân ở chốn núi rừng hoang dã, có lúc uống say ngủ trên đường, có một con chó đi theo ông, ông gọi nó là “Ô Long”. Bất kể Vi Thiện Tuấn đến đâu, cũng đều chia một ít thức ăn của mình cho con chó. Con chó bị bệnh chốc ghẻ, lông đều rụng hết, rất khó coi, người ta nhìn thấy không khỏi chán ghét.

Lại nói, Vi Thiện Tuấn có người anh trai làm hòa thượng tại chùa ở Tung Sơn.

Một hôm, Vi Thiện Tuấn bỗng nhiên nói với người khác rằng: “Tôi có một món nợ chưa hoàn trả.” thế rồi đi đến Tung Sơn gặp anh trai. Chúng tăng đều biết ông là em trai của sư trưởng, ở ngoài nhiều năm, nay bỗng nhiên trở về, cho nên cung dưỡng tử tế. Mỗi lần lên điện đường ăn cơm chay, Vi Thiện Tuấn đều để chó bên cạnh, chia một phần cho chó. Tăng chúng đều chán ghét Vi Thiện Tuấn, đi nói với trưởng lão, trưởng lão giận dữ, gọi Vi Thiện Tuấn tới, quở trách ông, dùng roi mây đánh ông mười cái, đuổi ra khỏi chùa. Vi Thiện Tuấn hành lễ tạ ơn, nói: “Nợ quá khứ của tôi đã trả xong. Lần này rời đi sẽ không trở lại nữa.” Lại cầu xin tắm rửa một lần, sau đó sẽ rời đi. Trưởng lão đồng ý với ông.

Tắm rửa một lúc xong, Vi Thiện Tuấn dắt chó đi ra, chú chó đã dài sáu bảy xích (1,8m), đi tới trước đại điện, chó bỗng biến thành rồng, dài mấy chục trượng, Vi Thiện Tuấn cưỡi rồng thăng thiên. Lúc rồng bay lên trời, làm sụp một góc đại điện, vết tích đến nay vẫn còn. (Trích từ “Tiên truyện thập di”)

Trong mắt chúng ta bị đánh là việc vô cùng khó chịu. Thế nhưng trong mắt Vi Thiện Tuấn lại là chuyện tốt, bởi vì đó là đang trả nợ. Trả xong nợ mới có thể đến nơi tốt, thậm chí thành Thần. Nói chung đây chính là điểm khác biệt giữa người và Thần. Thần cho rằng chịu khổ là chuyện tốt, con người cho rằng đó là chuyện xấu.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/258949