Chuyện cổ Phật gia: Ma Ha Lư “ngu ngốc”

Tác giả: Quả Chính

[Chanhkien.org] Xưa tại nước Ma La ở Ấn Độ cổ, cách đô thành ước chừng sáu, bảy lý là một tịnh xá, có khoảng 500 người xuất gia, họ đều là thầy tu giữ giới luật Phật giáo, trong đó có một người khá nhiều tuổi, tên là Ma Ha Lư. Ông nổi tiếng ngốc nghếch, vô luận chỉ bảo như thế nào cũng đều không được, thậm chí một câu kệ ngữ cũng chẳng thể đọc thuộc. Vì vậy trong số 500 thầy tu, mọi người đều coi thường ông, cũng không có nguyện ý ở cùng ông, cho nên ông luôn luôn cô độc.

Một ngày nọ, quốc vương phái sứ giả đến tịnh xá, yêu cầu các thầy tu đi phụng dưỡng, riêng Ma Ha Lư ngốc nghếch xấu hổ cảm thấy mình là đần độn, không dám tham gia cuộc tập hợp các tăng nhân của quốc vương. Đến khi mọi người đều rời đi, thì ông là người duy nhất còn ở lại, tự cảm thấy khổ sở bèn đi tìm một sợi dây, tới một cây cổ thụ định tự vẫn. Đúng lúc này, Đức Phật trang nghiêm trên bảo tượng bỗng hiện ra trước mặt ông, nghiêm túc quở trách ông, nói: “Hỡi Ma Ha Lư! Con không nỗ lực chịu khó tinh tiến, tìm ra chỗ không đủ tốt của bản thân, trái lại làm ra chuyện càng ngu ngốc hơn nữa?” Đức Phật dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Con vốn dĩ kiếp trước là một người tu Đạo học vấn uyên bác, nhưng vì lúc ấy không chịu chỉ bảo người khác, sinh khởi tâm ngạo mạn, coi thường người khác, cho nên kiếp này phải chịu báo ứng là bị đần độn. Con không thể trách móc người khác đâu, tự mình làm sai gây chuyện, tự mình cần phải sám hối thật sâu sắc, nếu không thì chẳng thể chấm dứt tội nghiệp được.”

Ma Ha Lư sau khi được Đức Phật điểm hóa cảm thấy vô cùng xấu hổ, quỳ gối trước mặt Đức Phật sám hối. Đức Phật rất từ bi, bất kể lỗi lầm quá khứ của ông, chỉ cần thấy ông biết lỗi mà sửa đổi, thì vẫn coi ông là người tốt.

Lúc này, Đức Phật kiên nhẫn thuyết Pháp cho Ma Ha Lư, gợi mở huệ ngộ của ông, vừa đúng lúc cơ duyên cũng chín muồi. Sau khi nghe Đức Phật thuyết Pháp xong, Ma Ha Lư giác ngộ thành chính quả, đầu óc ngu độn lập tức khai sáng, khiến ông có thể liễu giải Pháp ngữ vi diệu của Đức Phật, có thể nhìn thấu hết thảy điều thế gian. Đức Phật biết ông đã ngộ Đạo, thúc giục ông khẩn trương tham gia phụng dưỡng quốc vương, đồng thời vì dân chúng mà thuyết Pháp. Lúc ông sắp rời đi, Đức Phật nói với ông: “Ma Ha Lư! Quá khứ khi con còn là trưởng lão, con đã thu nạp 500 đệ tử, nay 500 người ấy chính là 500 thầy tu đang phụng dưỡng quốc vương, giờ con mau chóng đi đi, họ đang chờ đợi sự chỉ bảo của con đó.”

Sau khi lạy chào Đức Phật, Ma Ha Lư đi tới vương cung, đúng lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Ma Ha Lư nhìn thấy vị trí ghế thượng tọa chưa có ai ngồi, ông không chút do dự đi tới ngồi xuống, mọi người nhìn thấy thái độ của Ma Ha Lư đều cho rằng ông điên rồi, nhưng trong hoàn cảnh trang nghiêm như vậy, ở ngay trước mặt quốc vương, không ai dám nói gì. Đến khi mọi người đã ăn no thì Ma Ha Lư đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt mọi người không chút sợ hãi. Với giọng nói xúc động lòng người và tướng mạo trang nghiêm, ông thuyết Pháp cho 500 thầy tu và tất cả mọi người ở đó nghe, ai ai cũng đều kính nể.

Năm trăm thầy tu vô cùng xấu hổ vì đã từng cho rằng ông là kẻ ngốc, ấy vậy mà cuối cùng ông lại là người giác ngộ và chứng đắc quả vị.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/6/25/38262.html
http://pureinsight.org/node/4080