Tu luyện tâm tính từng phút từng giây

Tác giả: Bình Liên

Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế

[Chanhkien.org] Ðây là một câu chuyện trong lịch sử. Trong thời cổ Tây Tạng, có một thanh niên trẻ tìm thầy học Đạo. Hằng ngày Sư phụ anh ta bảo anh ta chùi sạch những chổ dơ bẩn.

Vào lúc đầu, người thanh niên rất kính phục vị sư phụ nổi tiếng này, mọi người chung quanh ai ai cũng kính nể ông ta, và theo đúng lời dạy của ông một cách đúng đắn không sai một chút nào. Anh ta nghĩ trong đầu: “Nếu mình làm vệ sinh rất tốt, thì sớm muộn gì sư phụ cũng dạy Phật Pháp”. Với ý niệm này trong đầu, chàng ta làm tất cả mọi việc dọn dẹp trong nhà.

Sau một thời gian, chàng thanh niên rất hài lòng khi nhìn chung quanh sạch sẽ, gọn gàng do tự tay anh đã làm lấy: “Mình làm theo đúng lời dạy của sư phụ và đã lau chùi sạch sẽ mọi nơi từ khi mình mới bắt đầu theo sư phụ. Bây giờ, mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp, sư phụ chắc chắn sẽ dạy cho mình”.

Vì thế, chàng thanh niên đến trước mặt sư phụ và yêu cầu được dạy Phật Pháp. Nhìn anh ta, sư phụ nói giống như trước đây: “Con vào và dọn dẹp nhiều hơn nữa”.

Nghe vậy, chàng thanh niên nhìn vào trống không. Anh suy nghĩ và suy nghĩ mãi nhưng không tìm ra được sự quan hệ giữa tu luyện và lau chùi nhà cửa. Tuy nhiên vị Sư phụ vẫn yêu cầu anh ta làm những thứ đơn giản như lau chùi mà anh nghĩ nó không dính líu gì đến tu luyện Phật Pháp uyên thâm ấy.

Sau khi do dự trong một thời gian rất dài, chàng thanh niên quyết định rời chùa càng sớm càng tốt để có thể tìm một sư phụ khác và học Ðạo càng sớm càng tốt. Anh ta lo ngại rằng ý chí tầm sư học Phật Pháp của anh sẽ bị mai một vì những công việc làm tầm thường này. Vì thế, chàng thanh niên bỏ đi. Trong lúc đó, vị sư phụ đứng trên núi nhìn xuống khi chàng thanh niên rời khỏi. Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi má ông ta.

Chàng thanh niên đến một hội chợ. Thình lình, một con bò thật lớn nổi khùng chạy sổng lên. Ðám đông hốt hoảng và mọi người chạy tung cả lên để tránh bị húc. Trước khi chàng thanh niên bắt đầu chạy, con bò rượt đến ngay trước mặt anh ta. Chàng thanh niên lập tức mở rộng hai cánh tay ra để ôm lấy đôi sừng bò. Sau đó anh ta đưa hai bàn tay lên và đánh nhẹ vào đầu con bò. Con bò lập tức ngã xuống đất và mất hết sức lực.

Nhìn vào đôi bàn tay mình, chàng thanh niên hốt hoảng. Ngay lúc đó, anh ta chợt hiểu tất cả những gì mà vị sư phụ yêu cầu anh ta làm là để anh tu luyện, và sức lực và khả năng của anh ta nâng lên hằng ngày mà anh ta không hề hay biết. Chợt hiểu, anh ta bật khóc. Anh ta vội vàng trở lại gặp sư phụ và tiếp tục tu luyện Phật Pháp.

Lúc tôi nghe được câu chuyện này thì tự nhiên nó làm tôi nghĩ đến những việc mà tôi chấp trước vào trong việc tu luyện Đại Pháp của tôi. Mọi người đều muốn học Đạo. Trong hàng ngàn năm, trong số những vị tu luyện, chỉ có một số rất ít được ra khỏi tam giới và thành công. Tôi nghĩ về công việc hằng ngày của tôi, đi chợ, đưa báo tận nhà, hát và múa, mà tôi thường nghĩ đơn giản về đi mua sắm và đi thưởng ngoạn.

Sau đó, tư tưởng tôi thay đổi. Thật ra, mọi thứ trên đời này là một công việc lau chùi rất lớn cho một người tu luyện. Thái độ của chúng ta khi chúng ta đối xử với mọi ngươì, giọng nói khi nói ra lời và còn phải tự nhìn vào ánh mắt mình và tư tưởng của mình khi không có ai, chúng ta cần phải đem tất cả những thứ này lên đúng tiêu chuẩn của Pháp và tự nhìn vào bên trong hết sức nghiêm chỉnh. Chỉ như vậy thì con đường trở lại chính mình mới hoàn mãn. Từ đó, khi nào tôi đi mua đồ, tôi để ý từng hành động của mình làm động lòng nhiều người chung quanh. Tôi để lại lòng từ bi và chính niệm khắp mọi nơi tôi đến. Biết được nguyên lý của Pháp, đôi khi tôi nghĩ rằng, không cần biết mình làm công việc gì, mình cũng giữ được tâm trí tĩnh lặng suốt ngày. Làm việc như tôi vẫn làm, nhưng không có gì có thể can nhiễu tôi được. Tôi tu luyện tâm tôi từng giây phút.

Ðối với chúng sinh, chúng ta cho họ hy vọng được trở về với bản lai của họ.
Ðặc biệt hôm nay, sự trung chánh của Ðoàn Nghệ thuật Thần Vận là đang cho thế giới biết đến những tầng rực rỡ và vô hạn của đời sống con người. Đoàn Nghệ thuật Thần Vận làm rung động mọi người vì sự từ bi và nhẫn nhục của nó đối với đời sống. Trong quá trình luân hồi suốt lịch sử, có khi chúng ta ở đời sống này hoặc đời sống khác, chúng ta đóng tất cả các vai trò người nghèo lẫn người giàu. Có thể qua những giai đoạn tái sinh này sẽ nhắc nhở chúng ta nên tử tế với mọi người bất cứ lúc nào, vì đã có nhiều lần mình trong vai của họ.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2008/3/28/52018.html
http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=5350