Chuyện cổ Phật gia: Chỉ nhận bố thí của người giàu

[Chanhkien.org] Học trò của đức Phật là Subhuti chỉ đi xin bố thí của những người giàu. Ông ta không bao giờ đếnvới người nghèo vì ông biết rằng họ đã có đời sống gian khổ và rất khó khăn cho họbố thí. Khi các học trò của đức Phật rời am để đi khất thực thì Subhuti chỉ đi một mình. Không cần biết ông phải đi bao xa và đói bụng bao nhiêu, ông không bao giờ đến xin của bố thí từ người nghèo.

Ngày nọ, một bạn sư hỏi ông: “Subhuti tôn kính, ông đi tìm của bố thí của người giàu ở nơi xa xăm mà khi đó lại quên người nghèo ở gần nơi đây. Ông có nhìn người nghèo thấp hay không?”

Subhuti trả lời: “Vâng, tôi không xin của bố thí từ người nghèo vì tôi biết họ sống gian khổ họ không thể giúp đỡ lấy họ. Đôi khi họ ước muốn cho chúng ta thức ăn, nhưng họ không thể làm được. Mặc dầu họ có một ít thức ăn thừa, tôi miễn cưỡng phải tăng gánh nặng cho họ. Nhưng rất dễ dàng đối với người giàu có cho tôi thức ăn.

Nhà sư cười Subhuti: “Ông có bị ràng buộc vào thức ăn ngon của người giàu?”

Subhuti ân cần giải thích với nhà sư, “Tôi đã không thành nhà sư nếu tôi chú trọng đến thức ăn ngon.”

Một ngày nọ, Subhuti hỏi người bạn học trò đức Phật, Dajaye, “Quan điểm khất thực của ông khác với tôi. Xin tha lỗi sự kém lịch sự của tôi nếu tôi hỏi ông lý do tại sao ông chỉ đến khất thực với người nghèo?”

Dajaye giải thích: “Subhuti tôn kính, chúng ta là nhà sư và được người trợ giúp thức ăn. Người mà cung cấp thức ăn cho chúng ta có thể tích tụ may mắn và trí tuệ. Tôi xin thức ăn của người nghèo là cho họ sự tưởng thưởngvận may mắn trong tương lai. Những sự tưởng thưởng sẽ làm cho người nghèo thoát khỏi nghèo khó trong những kiếp tới. Nhưng mà những người giàu có họ đã có vận may mắn. Xin thức ăn của họ và cho họ vận may trong tương lai thì giống như có thêm một cánh hoa trong bó hoa.”

Sau khi nghe Dajayenói Subhuti gật đầu và dẫn giải, “Chúng ta có sự hiểu biết khác nhau. Mọi người chỉ phải đi theo sự hiểu biết riêng của mình về lời dạy của đức Phật.”

Trên thật tế, đức Phật nói rằng “phương pháp thành thật để xin bố thí không phân biệt người giàu hay nghèo, dơ hay sạch. Đến với phong cách long trọng và nghiêm túc. Viếng từng nhà một không bỏ sót nhà nào hết.”

Thật ra, không biết một người giàu hay nghèo, khi mà người ấy đến thế giới loài người, họ đang chịu đau khổ đắng cay của chính riêng họ. Chỉ có tuluyện Phật Pháp mới cứu độ người ta trong sự cay đắng.

Dịch từ:

http://www.pureinsight.org/pi/index.php?news=4154
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/7/7/38431.html