Lại nói về “Sắc dục”

Tác giả: Đệ tử Đại Pháp

[ChanhKien.org] Dưới đây chủ yếu là đứng ở góc độ người nam giới mà nói một chút về hiểu biết của bản thân về phương diện trừ bỏ tâm sắc dục.

Đối với bất cứ một sinh mệnh của chủng tộc nào đó mà nói, điều quan trọng nhất là sinh tồn, nối tiếp kế thừa và phát triển, cho nên việc sinh sôi nảy nở đời sau là việc hết sức bình thường và hiển nhiên.

“Trong xã hội người thường có sinh hoạt vợ chồng, có như thế mới sinh sôi nảy nở đời sau nơi xã hội nhân loại.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Do vậy, tất cả những việc làm vì sinh sôi nảy nở đời sau cũng là những hành vi rất đỗi bình thường, điều này không có gì đáng chê trách.

Tầng sở tại của con người là tầng thấp nhất của vũ trụ, cũng là nơi dơ bẩn nhất. Trước đây tầng thứ này không có nhân loại, chủ yếu là những người “ngoài hành tinh” xấu xí. Các hành vi giao phối mà chúng tiến hành để sinh sôi đời sau, kể cả đặc trưng sinh lý của thân thể chúng, đều thể hiện ra đặc điểm của tầng thấp nhất của vũ trụ, cũng là thấp kém nhất.

Mà sinh mệnh cao cấp đối với việc “sinh sôi” đời sau, đặc biệt là khi Thần sáng tạo ra sinh mệnh (hoặc sáng tạo ra thế giới) lại cực kỳ vĩ đại và thù thắng; đó là thể hiện của Pháp lực to lớn, trí huệ và uy đức vĩ đại. Nhưng khi đến tầng thứ thấp nhất, sinh mệnh vì sinh sôi đời sau, nên cần phải phù hợp với tiêu chuẩn của tầng này, chủ yếu là dùng phương thức bộ phận sinh dục của hai giới tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp, lấy những nhân tố của sinh mệnh người cha và mẹ bao gồm những thứ tinh hoa dung hợp lại mà tạo ra đời sau. Khi thực hiện hành vi, biểu hiện lại là thấp kém nhất, cơ bản không cách nào so sánh với phương thức của sinh mệnh cao cấp! Nhất là con người, mang theo thân thể có sẵn hình tượng của Thần, nếu tiến hành loại hành vi giao hoan đó, thì trong mắt của Thần xác thực là vô cùng khó coi thậm chí “không thể chấp nhận”.

Bởi vì khoảng cách giữa người và Thần quả là rất lớn, hoàn toàn vượt xa khỏi nhận thức của con người. Nếu đem so sánh với cảm giác đang đứng trên đỉnh tòa nhà rất cao mà nhìn xuống đường phố lớn đông đúc với dòng người qua lại như những đốm sáng ngôi sao dày đặc trên bầu trời, thì cũng không đúng. Hoàn toàn là sinh mệnh khác nhau, từ trong ra ngoài, từ tư tưởng cho đến lời nói hành vi cử chỉ; từ năng lực, trí huệ cho đến trạng thái tồn tại và phương thức sinh sống, sự khác biệt đều cực kỳ lớn. Vậy có lẽ Thần trên thiên thượng, cho dù là một cá thể sáng tạo hoặc có các Thần (nam hoặc nữ) khác nhau cùng phối hợp, phương thức họ sáng tạo sinh mệnh nhất định là huyền diệu, mỹ hảo, vĩ đại và thù thắng một cách phi thường. Đó giống như là ngày lễ trọng đại của tất cả chúng sinh trong thế giới của họ.

Vậy sao lại phải “thiết kế” phương thức nhân loại sinh sôi đời sau như thế này chứ? Bởi vì tầng sở tại của con người chính là thấp kém như thế này, tất cả sinh vật đều tương tự nhau. Ở đây nếu không có loại sinh vật giao phối thì sẽ biểu hiện ra “cao thượng” hoặc “cao quý”. Trong quá trình tiếp diễn tiếp nối của chủng tộc cần phải thấp kém hoặc là vô cùng thấp kém, chứ tuyệt đối không thể vĩ đại và đẹp đẽ giống như Thần được. Điều này dường như là một loại trừng phạt, dù sao thì đây cũng là tầng thứ thấp nhất nơi vũ trụ. Chính bởi vì những hành vi này trong mắt Thần là “kinh tởm”, cho nên cơ quan sinh dục của con người đều cố bị che giấu đi bằng mọi cách, cũng chính là “thiết kế” ở nơi riêng tư và kín đáo nhất của thân thể người, hơn nữa lại còn rất gần với nơi dơ bẩn nhất của con người – cơ quan bài tiết, hoặc là dùng chung với cơ quan bài tiết, ngoại hình cũng rất khó coi. Do đó, công dụng đầu tiên của việc mặc quần áo chính là để che kín, tiếp đó mới là giữ ấm và bảo vệ v.v. Nhưng động vật lại không cần quản những thứ này, bởi vì chỉ có người mới giống Thần, mới có thể tu thành Thần. Cơ quan dơ bẩn, hành vi thấp kém, biểu lộ tình cảm hạ lưu, niệm đầu mê loạn, khi con người đang hưởng thụ cái gọi là khoái cảm quan hệ khác giới so với thú vật không có chút khác biệt nào, mà lại đang mang theo thân thể giống hình tượng của Thần mà làm, là những cảnh làm cho sinh mệnh cao cấp thấy “ngứa mắt”!

Nhưng vì hành vi giao phối này là nhiệm vụ quan trọng sinh sôi đời sau, cho nên mặc dù hành vi thấp kém như vậy cũng là đang tạo một lượng nghiệp nhất định, nhưng về cơ bản là “công ngang với tội”, cũng đã trở thành điều chính đáng của con người trong tầng thứ này.

“Nhân loại chính là phát triển như thế; [và] trong xã hội nhân loại cũng có cái ‘tình’; do đó sự tình này đối với người thường mà xét quả là hợp với luân lý của đất trời.” (Bài giảng thứ sau, Chuyển Pháp Luân).

Do đó mục đích căn bản của sinh hoạt vợ chồng là sinh con, không giống như những quan niệm biến dị của con người hiện đại, từ đó mà sinh ra nhiều vô kể những hành vi dung túng vô độ, giải phóng tình dục, loạn tính, loạn luân, cho đến đồng tính với nhau và những hành vi biến thái. Từ xưa đến nay, nhất là người Trung Quốc, đều chú trọng tiết dục, chuyện phòng the không thể quá độ quá nhiều, lại càng không thể lấy ra mà công khai đàm luận và tuyên giảng, ngoại trừ đạo lý nghỉ ngơi dưỡng sức (dưỡng tinh súc nhuệ). Nếu mục đích chủ yếu của sinh hoạt vợ chống không vì sinh con đẻ cái sinh sôi đời sau, thì chính là đang tạo nghiệp và tổn hao phúc đức, cho nên cần cố gắng hết sức tiết chế. Dung túng dục vọng chắc chắn sẽ hại đến bản thân.

Còn có một điểm khiến Thần xem rất nặng dục vọng của con người, nhất là đối với người tu luyện.

“Chúng ta thử nói một chuyện đùa, ví như có người kia từ chốn người thường thất tình lục dục đầy đủ cả, lại được thăng thượng lên làm Phật, mọi người thử nghĩ xem có thể sẽ ra sao? Không chừng thấy một Đại Bồ Tát quá đỗi khả ái, vị ấy liền phát sinh tà niệm.”(Chuyển Pháp Luân)

Nhờ có Thần dạy dỗ chỉ bảo cho nhân loại quy phạm lễ phép lễ giáo, để con người học được cách khống chế và ước thúc hành vi bản thân, khống chế mặt ma tính. Bản thân con người cũng có mặt minh bạch nhất định, cho nên mới không giống như cầm thú mà tùy tiện giao phối. Chân chính vì sinh sôi đời sau, nên cần phải trải qua rất nhiều bước cưới hỏi, thì mới có thể hợp pháp hợp lý mà “vào động phòng”, từ xưa đến nay đều tương tự như vậy. Do dục vọng tồn tại một cách tự nhiên trong cơ thể người, bình thường vì nhờ có lễ giáo và đạo đức mà ước thúc một cách lý tính. Trái lại, dưới tác dụng xúc tác của tình mà có thể buông thả, phóng đại. Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn con người vẫn luôn bị thế giới bên ngoài rót vào những thứ đó làm thay đổi một cách vô tri vô giác, nhất là sau khi bước vào tuổi thanh xuân, cùng với sự phát dục về sinh lý của bản thân, trong tư tưởng cũng “đã chớm biết yêu”, bắt đầu phát hiện sự khác biệt giữa nam và nữ, bắt đầu thể nghiệm được cái gọi là “vẻ đẹp cơ thể”, cảm thụ của bản thân kết hợp với quan niệm hậu thiên, nhất là các loại hình văn nghệ thông qua thị giác và thính giác mà khắc sâu “ấn tượng” và tự sinh ra những huyễn tượng trong tư tưởng, rồi đến các loại sùng bái mê luyến các thần tượng minh tinh, đã làm lẫn lộn tiêu chuẩn phán đoán và mục tiêu truy cầu bản thân đối với “cái đẹp”, cũng chính là đã sinh ra “sắc” tâm. Sắc tâm thêm vào tính dục nữa, cũng chính là sắc dục.

Tính dục của con người rất mạnh (dù sao cũng là một trong những thứ duy trì sự tồn tại cơ bản nhất của nhân loại), một khi nó được khuấy động lên, so với dục vọng ăn uống còn lớn hơn, ngoài ra càng khuấy động thì nó càng mạnh, có thể thành nghiện, và càng khó khống chế. Đương nhiên điều này có rất nhiều nguyên nhân. Những điều không tốt hoặc những nhân tố tà ác ở không gian khác cũng khởi tác dụng, sự hỗn loạn biến dị của xã hội hiện đại cũng đang đổ thêm dầu vào lửa. Bởi vì chỉ cần có nhục thân, thì sẽ có loại dục vọng này, chính là giống như khi đói thì muốn ăn, khi khát muốn uống, chỉ là nó không thường xuyên phát sinh, nhưng sẽ xuất hiện theo chu kỳ. Cho nên cần phải dùng chính niệm mạnh mẽ để khống chế nó, làm nó càng ngày càng yếu, đạt đến trạng thái dường như biến mất. Bởi vì là người tu luyện, nên tất cả những điều này là có Sư phụ đang diễn hóa cho.

Nếu như chỉ có dục vọng, thì có lẽ cũng không khó khống chế đến vậy, bởi vì còn có sắc tâm, thứ xúc tác mạnh mẽ, sẽ làm cho dục vọng tăng lên gấp bội, hơn nữa bản thân nó thuộc về tư tưởng quan niệm, càng ẩn nấp sâu càng khó khống chế. Cùng với sự thay đổi theo tuổi già, tính dục của con người sẽ ngày càng giảm thiểu, nhưng tâm sắc thì không nhất định, bởi vì tích lũy rất lâu như vậy nên cũng không dễ dàng mà giảm nhẹ ngay, thậm chí có xu hướng ần giấu, không dễ dàng bộc lộ ra, và cũng không dễ nhận biết. Người thường có câu: “Tâm yêu cái đẹp, ai ai cũng có”. Không phân già trẻ nam nữ, đều có sắc tâm, chỉ có trẻ em rất nhỏ mới tương đối thuần chân, dường như không có sắc tâm, nhưng cùng với sự trưởng thành, tâm sắc cũng sẽ hình thành rất nhanh. Thứ nhất, sắc tâm có thể kích thích, khơi gợi, phóng đại tính dục; hai là có thể hình thành nghiệp tư tưởng lớn mạnh, dần dần sẽ chiếm cứ đại não của người ta, và khống chế ngược lại người ta. “Vạn ác dâm vi thủ” (Trong vạn điều ác, tà dâm đứng đầu), rất nhiều tội ác của nhân loại đều có liên quan tới sắc dục.

Tuy vậy, con người nếu dùng loại hình thức thấp kém đó để sinh sôi đời sau, thì không thể không cần đến sắc tâm, mà động lực rất lớn thúc đẩy nam nữ trẻ tuổi tìm đối tượng yêu đương trước khi lập gia đình cũng là sắc tâm (thực ra người xưa trước khi kết hôn là không trải qua quá trình yêu đương này), sau khi kết hôn vì nuôi dưỡng con cái, duy trì cuộc sống gia đình, cũng cần có sắc tâm và tình yêu nhất định (đương nhiên bản chất là duyên phận, phần nhiều là trách nhiệm). Là một người thường, có sắc tâm cũng là tất nhiên và bình thường. Nhưng đa số người hiện đại ngày nay có sắc tâm quá lớn, quá nhiều và tràn lan; vượt xa khỏi quy phạm mà Thần đã an bài cho con người!

Mạt Pháp loạn thế, ma quỷ xuất động, bại hoại thế gian, ma sắc lại càng lớn mạnh. Không phải là sinh sôi đời sau, mà thuần túy là vì hưởng thụ khoái cảm tình dục, bản thân hành vi dơ bẩn đó chính là đang tạo nghiệp. Ma sắc thúc đẩy người ta không ngừng phóng túng, tạo ra nghiệp lực to lớn, là nhân tố hủy diệt nhân loại. Là người tu luyện, ma sắc cũng là chướng ngại to lớn cho việc đề cao, một là có thể tạo nghiệp, khó càng thêm khó; hai là những hành vi đó Thần không thể dung nạp, có thể tạo thành cái cớ để bị can nhiễu và bị bức hại.

Ngoài hình thức nghệ thuật làm cho nhân loại biến dị, ma sắc còn khống chế nhân loại biến dị về trang phục, đây là hiện thực mà ai cũng biết và cũng đang đối diện. Trang phục của người xưa tương tự như trang phục trên thiên thượng, là những áo khoác ngoài, váy, áo mặc ngoài, vạt áo, áo, quần,… rộng rãi, đều có thể che kín toàn thân hoặc phần nhiều thân thể. Thực ra đó mới chính là quần áo đẹp thật sự. Trang phục của người hiện đại ngày nay, dường như muốn để trần toàn bộ, càng ngày càng hở hang, hoặc là gần như để lộ toàn bộ những đường cong cơ thể, càng ngày càng bó sát cơ thể, thực ra chính là vì thu hút người khác mà càng ngày càng phô bày lộ liễu. Người hiện đại càng ngày càng không chú trọng tu dưỡng nội tâm, mà chỉ xem trọng dung mạo bên ngoài, càng ngày càng hư vinh, phô trương phù phiếm và làm dáng; cũng chính là đã thay đổi nhận thức và phân biệt thuần túy chất phác ban đầu đối với “cái đẹp”. Điều này cũng có sự tham dự của người ngoài hành tinh ở đằng sau nữa, phim khoa học viễn tưởng đã triển hiện đủ mọi loại quần áo du hành vũ trụ bó sát người một cách tài tình của chúng, cho đến cách thức và mục đích chúng đến trái đất để sinh sôi chủng tộc, đều đã ám thị rất rõ ràng. Mà những thứ này dùng danh nghĩa trào lưu thời thượng để truyền bá, đã ảnh hưởng tới tất cả mọi người một cách không hay biết, khi con người ta cho đó là tự nhiên mà tiếp thu, dần dần đã hình thành quan niệm “tự nhiên” của bản thân.

Cần biết rằng, những người (nữ) ăn mặc hở hang, cũng là đang tạo nghiệp, nhất là các minh tinh có ảnh hưởng rộng thì tạo nghiệp càng lớn. Mỗi khi mùa hè đến, vừa bước ra khỏi nhà, khắp phố nơi đâu cũng bắt gặp những trang phục hở hang, muốn không đụng mắt cũng khó, dẫn dụ mê hoặc con mắt người ta, lại làm tâm sắc thêm nặng, khuấy động dục vọng của người ta. Cho dù là mùa đông, nhất là mấy năm gần đây, trang phục nữ đều thịnh hành loại quần mặc lót bên trong bó sát chân (vốn là mặc bên trong để tránh nắng, không mặc bên ngoài, mặc ra bên ngoài thì giống như mặc thiếu một chiếc quần ngoài ra khỏi nhà vậy), quần bò bó sát hoặc quần da, thậm chí trang phục nam cũng theo mốt bó sát. Người nữ truy cầu chân gầy nhỏ, chỉ mong chân nhỏ giống như cây đay có “bệnh thái” không khỏe mạnh mới là “đẹp nhất”. Mặc dù nhân loại vì muốn sinh sôi và bồi dưỡng thế hệ sau ngày càng ưu tú hơn, trong khi chọn bạn đời đều chọn người cao lớn khỏe mạnh, cho nên những người “chân dài” tự nhiên cũng được chú ý tới, cũng là nét đẹp thu hút người khác giới. Nhưng mà đây dù sao cũng chính là con người, chỉ có chân của con người mới dùng để đi lại một cách vụng về, tất cả những sinh mệnh cao hơn con người, hoặc là bay hoặc là có thể lơ lửng, chẳng ai cần cái gì là “chân dài”, “chân đẹp” nữa.

“Người ở các không gian khác đều không tồn tại cái thân thể này; họ có thể phiêu [đãng bay] lên; họ cũng có thể biến lớn, thu nhỏ.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Còn nữa, hiện nay còn thịnh hành trào lưu tự chụp ảnh, giơ tay ngẩng mặt lên chụp, nhô cằm nhọn và con mắt to – có chút giống người ngoài hành tinh “Zeta Reticulans”, con mắt đen thui, lông mi giả rất dài, mặt không chút biểu cảm lạnh nhạt miệt thị tất cả, một chiếc quần da đen như mực bó sát hoặc mặc quần lót trong, đi đôi giày cao gót bước đi uốn éo trái phải, toát ra đều là tín tức âm tính. Đó chính là một loại biểu hiện của ma tính, không có chút thiện nào cả, càng không phải là cái đẹp chân chính mà Thần dạy cho con người, hình dung ra thì chính là “yêu quái”. Bây giờ ngay cả “Bạch cốt tinh” và “Yêu tinh” đều đã thành từ ngữ để hình dung loại trang điểm như vậy! Nhưng tuyệt đại đa số người ta đều cảm thấy điều này rất bình thường, thời trang và thời thượng.

Nhìn lại tất cả trang phục truyền thống của phương đông lẫn phương tây, không có loại nào giống như vậy cả. Nhất là tranh cổ vẽ Phật Đạo Thần của Trung Quốc, y bào rộng rãi thõng xuống, bao dung vạn vật chúng sinh ung dung đại độ, có sự hoa lệ, có sự đơn giản, Thần đai tung bay, ung dung cưỡi mây, dáng vẻ vô cùng đẹp, tuyệt diệu không thể tả. Trang phục các diễn viên trên sân khấu của Thần Vận mặc và biểu diễn chính là một loại biểu hiện gần nhất với y phục của Thần, đó mới chính là cái đẹp chân chính! Ở trên vừa miêu tả trang sức của người hiện đại, tựa như mũi chân chạm đất, là học theo tiên nữ, nhưng đầu nặng chân nhẹ và lắc lư, với dáng vẻ ốm yếu; đi loại guốc “hận cao thiên” (một loại guốc gao gót), chỉ muốn trở thành người cao nhất mà coi thường tất cả, mà lại hại đến cột sống, làm lệch ngón chân, tổn hại đến sức khỏe, càng không có sự rộng lượng vô tư của từ bi, hiển lộ rõ ra sự khoe khoang tự ngã của tâm tự tư.

Hiện tại thậm chí từ ngữ “nữ Thần”, “nam Thần” cũng bị tùy tiện sử dụng cho người thường mà bản thân mình thích, nói nghiêm trọng hơn thì đúng là đang khinh nhờn Thần! Cho dù là trang phục trang nghiêm của phương tây, cũng không bằng được trang phục cổ mà đẹp và mặc vào lại thoải mái của Trung Quốc. Trang phục đó của phương tây cũng là sinh ra do tiếp cận những thứ biến dị của xã hội nhân loại hiện đại, hơn nữa lại không thích hợp với nhân loại, tương tự như khoa học kỹ thuật.

Còn sự phát triển của mạng Internet ngày nay, những thứ tốt và xấu đều có, phần lớn những nhân tố sắc tình đều do truyền bá qua mạng. Những thứ mắt người nhìn thấy, bản thân nhìn thấy đều là giả tướng. Hơn nữa nhân loại lại không ngừng lừa gạt chính mình, giả lại thêm giả. Ví như những thứ gọi là “mỹ nữ” trên mạng kia, đều là trải qua nhiều lần chỉnh sửa tạo giả mà ra – đều là vận dụng hóa trang trước khi chụp ảnh, ánh sáng đèn, ánh sáng tự nhiên và cảm giác sai của thị giác, nhất là chỉnh sửa bằng máy tính sau khi chụp ảnh xong, lại càng mê hoặc nhiều người, người ta can tâm tình nguyện bị lừa. Đương nhiên còn có ma sắc và tà linh khác phía sau phá hoại, cũng là sự sa đọa vì người ta không thể hoặc không giữ vững bản thân tạo thành.

Những thứ “đẹp” đã vô cùng biến dị này, làm cho tâm dục vọng thể hiện ra càng nhiều tác dụng phụ diện tà ác. Về cơ bản quy phạm luân lý truyền thống bị vứt bỏ, đối đãi với tính dục giống như nhu cầu sinh lý đói khát cơ bản vậy, con người vì thỏa mãn hoặc phát tiết, có thể tùy tiện lên giường cùng người quen biết hoặc không quen biết. Tỉ lệ các loại hiện tượng tình một đêm, ngoài hôn nhân, quá giới hạn ngày càng cao (ở đây không kể đến bán dâm và mua dâm), dẫn đến sự xung kích rất lớn đối với sự ổn định của mối quan hệ gia đình truyền thống. Người ngoài hành tinh không có tổ chức gia đình như loài người, kết cấu xã hội của chúng phần nhiều là sống bầy đàn giống như kiến hoặc ong mật, cho nên chúng vì khống chế con người để đến cuối cùng thay thế con người, ngoài kỹ thuật nhân bản gen ra, phá hủy gia đình của loài người cũng là một bước trong đó. Đương nhiên chúng đã không thể đạt được điều này, nhưng nhân tố ảnh hưởng vẫn tồn tại. Đối với người tu luyện, trong Pháp Sư phụ đã sớm giảng:

“Nếu như chư vị không phải vợ chồng, chư vị có quan hệ tình dục, như vậy chính là đang làm việc dơ bẩn nhất, là việc Thần tuyệt đối không cho phép, bất luận Thần nào cũng đều không thể cho phép.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền đông Mỹ quốc)

Hồng trần hiểm ác, chỉ về phương diện này, cũng đã đủ để chứng minh rồi, huống chi còn có rất nhiều điều và phương diện khác nữa. Các loại nhân tố, cũng như những sợi xích đang trói người tu luyện lại, không thoát khỏi chúng, không trừ bỏ chúng, thì không cách nào đề cao. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Một số nhân tố của một số người liên quan rất sâu, cho nên họ nhiều lần vượt quan, và vẫn đang thanh trừ. Chân chính làm những việc này đương nhiên là do Sư phụ làm giúp. Lấy kinh nghiệm cá nhân tôi mà nói, nhắm vào tâm sắc dục, phần biểu hiện ra bề ngoài nhất của người tu luyện, chủ yếu là thanh lý môi trường xung quanh bản thân, cần cắt bỏ thì cắt bỏ, cần vứt bỏ thì vứt bỏ, cố gắng tránh xa tất cả những khởi nguồn của các tín tức bất lương. Bình thường trong giao tiếp xã giao cần bảo trì tâm thái bình hòa, lý trí, coi nhẹ tất cả; nam nữ tuyệt đối cách biệt, hai bên cần phải giữ khoảng cách, giao tiếp có chừng mực, cần phải tu khẩu, thiện đãi tất cả, không thể động tình, bình tĩnh thanh tỉnh, chính niệm mọi lúc mọi nơi, thanh lý và khống chế; đi ngoài đường, người đi lại đông đúc, đều coi đó là “tường người di động”, mắt nhìn thấy đều không phân nam nữ, họ ăn mặc trang điểm thế nào thì cũng “nhìn mà không thấy”, lén lút thậm thụt là không được, quy chính từng tư từng niệm của bản thân; khi dục vọng khởi lên, cố nhẫn, nhận thức rõ đó không phải là bản thân, phát chính niệm ức chế nó, hoặc là cần đi luyện công và học Pháp. Nữ đồng tu cũng cần chú ý tới ăn mặc, ngoài xã hội thịnh hành những thứ thời thượng kia, không nhất định là tốt, cái đẹp và xấu xí, tốt và xấu mà người thường nhận thức không nhất định là đúng. Có vô lượng chúng Thần đang nhìn chúng ta, nhìn vào trung tâm của vũ đài, tiêu điểm của toàn vũ trụ, cho nên cần yêu cầu nghiêm khắc bản thân.

Người tu luyện trẻ tuổi không thể không đối diện với áp lực đến tuổi kết hôn mà chưa tìm được đối tượng, về phương diện này cần phải càng chú ý hơn, tuyệt đối không thể phạm sai lầm. Về hôn nhân, hãy tùy kỳ tự nhiên, không đi sang cực đoan là tốt nhất. Cho dù đã kết hôn, nếu có quan hệ, cũng là vì sinh sôi đời sau, lưu lại những tinh anh cho nhân loại tương lai, cho nên đương nhiên không phải là sai, cụ thể cần làm như thế nào, đều có lĩnh ngộ và cách làm của bản thân. Thực ra tất cả Sư phụ đã có an bài rồi, trừ bỏ tâm chấp trước mới là quan trọng nhất, hơn nữa hình thức biểu hiện mỗi người đều không giống nhau.

Cuối cùng xin dùng đoạn Pháp của Sư phụ để khích lệ các đồng tu cùng cố gắng:

Đệ tử: Tình vì sao lại khó xả bỏ như vậy?

Sư phụ: Tôi nói cho chư vị, con người, cái vỏ ngoài này của chư vị, sống trong cái tình này, sinh ra chính là trong cái tình này. Tế bào thân thể này cấu thành lớp vỏ ngoài của chư vị chính là sinh ra trong môi trường tình này. Chư vị nếu thoát ly khỏi nó, thì chư vị không còn là người nữa, mà là Thần. Khi con người chấp trước vào tình, thực ra là họ đang bị động, nhưng người ta lại cho rằng mình đang ở thế chủ động.” (tạm dịch) (Giảng Pháp tại miền tây Mỹ quốc năm 1999)

“Ngoài quan niệm này ra, không gian con người này đây vẫn còn có một hoàn cảnh đặc định chính là tình, bên trong tam giới đều bị chìm trong cái tình. Chư vị không rời khỏi được cái tình này, chư vị chính là ở trong đó. Trên thực tế, điều chư vị cần làm được chính là làm sao để thoát khỏi cái tình này. Mặc dù tôi giảng rất minh xác rồi, tu luyện thời gian ngắn thì làm không được, học viên lâu năm trước khi viên mãn cũng rất khó hoàn toàn làm được. Trong tu luyện cần yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, trừ bỏ những thứ không tốt đó đi. Tu luyện trong Đại Pháp có thể cải biến tất cả. Chư vị không ngừng đọc sách, lúc bình thường chư vị cố gắng đối đãi với bản thân như một người luyện công mà yêu cầu chính mình, thì có thể làm cho chư vị phát sinh tất cả những cải biến, bởi vì Đại Pháp đang dung luyện chư vị.” (tạm dịch) (Giảng Pháp tại miền tây Mỹ quốc năm 1999)

Thể ngộ cá nhân, do tầng thứ có hạn, khó tránh được có những thiếu sót, cảm ơn mọi người ! Hợp thập !

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2014/12/09/139249.再谈“色欲”.html