Lưu Bang có quen biết Tào Tháo không?



Tác giả: Nam San

[Chanhkien.org] Nếu như tôi hỏi bạn, “Lưu Bang có quen biết Tào Tháo không?”, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy đây là một câu hỏi rất nực cười. Hán Cao Tổ Lưu Bang, vị Hoàng đế đầu tiên của triều Hán; Tào Tháo, một Thừa tướng của Hán Hiến Đế, vị Hoàng đế cuối cùng của triều Hán, hai người cách biệt cả 400 năm. Tào Tháo có thể biết được Lưu Bang là tổ tiên đời xưa của vị Hoàng đế hiện tại, nhưng Lưu Bang thì không thể quen biết Tào Tháo được! Tuy nhiên, nếu như tôi nói cho bạn biết, Hán Hiến Đế là chuyển sinh của Lưu Bang, còn tiền kiếp của Tào Tháo là Hàn Tín, thì có thể bạn sẽ không cảm thấy đây là một vấn đề buồn cười nữa.

Trong danh tác truyền miệng cổ điển “Dụ thế minh ngôn” có viết, thời Đông Hán Linh Đế, có người tú tài họ Tư Mã, một đêm nọ bị giải đến trước điện Sâm La, thay mặt cho Diêm Vương phán một vụ án đã tích trữ trong 350 năm. Đây là một vụ án giết oan trung thần, nguyên cáo là các đại thần có công lớn vì sự thành lập của nhà Hán như Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, còn bị cáo là Hán Cao Tổ Lưu Bang cùng Hoàng hậu của ông ta, Lữ Hậu. Hàn Tín giành lấy thiên hạ cho Lưu Bang, lập được công lao to lớn, nhưng sau khi Lưu Bang có được thiên hạ, ông ta không những không ghi nhớ công lao trước đây của Hàn Tín mà còn giáng chức của ông, sau đó Lữ Hậu còn hợp mưu với Tiêu Hà, dùng kế lừa Hàn Tín vào Trường Lạc Cung để sát hại, năm đó Hàn Tín mới chỉ 32 tuổi. Bành Việt do diện mạo vẻ ngoài đạo mạo, được Lữ Hậu để ý, nên nhân lúc Hán Cao Tổ xuất chinh đã ra lệnh giải Bành Việt vào thâm cung; con người của Bành Việt chính trực, không muốn phá hoại lễ nghĩa phép nước nên đã không tuân theo Lữ Hậu; Lữ Hậu nổi giận ra lệnh cho người giết chết Bành Việt và dùng xác ông chế thành nhục tương (nước chấm thịt), đồng thời vu cáo với Hán Cao Tổ Bành Việt âm mưu tạo phản. Về phần Anh Bố cũng là vì Lữ Hậu mang nhục tương của Bành Việt tặng lại cho mình dùng mà nổi giận chém chết người lính đưa tin, bị Lữ Hậu ra lệnh cho người mang bảo kiếm, rượu thuốc và khăn đỏ (đây là hình thức để ép chết một ai đó trong triều đình thời xưa) bắt ép tự tử. Tam đại công thần của nhà Hán đều chết vì oan ức, chúng ta hãy xem người tú tài phán vụ án này như thế nào:

“Hàn Tín, ông tận trung báo quốc, thay nhà Hán mà giành được hơn một nửa giang sơn, đáng tiếc là bị hàm oan mà chết, [ta] cho phép ông đầu thai tại thôn Tiều gia đình Tào Tung, họ Tào, tên Tháo, tự là Mạnh Đức. Trước là Thừa tướng, sau là Vua nước Ngụy, trấn giữ Hứa Đô, thừa hưởng một nửa giang sơn nhà Hán. Khi ấy quyền uy khắp thế gian, sẽ tùy theo ý của ông để ông báo thù kiếp trước. [Tuy nhiên] đời này của ông không được làm Hoàng đế, phải nhớ rõ ông không được có lòng phản lại nhà Hán. Sau khi con [Tào Phi] kế vị, sẽ tôn xưng ông là Vũ Đế”, để báo đáp mười đại công lao của ông.” [Người tú tài] lại gọi Hán Tổ Lưu Bang rồi xử rằng, “Kiếp sau ông cũng sẽ đầu thai vào nhà Hán, được lập làm Hán Đế, cả đời sẽ bị Tào Tháo hiếp đáp, không có gan chiến đấu với nhà Ngụy, đứng ngồi không yên, ngày dài như năm. Vì kiếp trước làm Vua đã phụ các quần thần nên kiếp sau sẽ bị quần thần tương báo trở lại.” [Còn] Lữ Hậu [người tú tài] phán xét, “Cô sẽ đầu thai vào nhà họ Phục, về sau cũng vẫn là vợ [Phục Hoàng hậu] của Hán Đế, bị Tào Tháo hành hạ đủ điều, dùng khăn đỏ thắt chết trong cung, để báo thù mối hận ở Trường Lạc Cung”.

Đối với Anh Bố, sẽ như sau, “[Ta] cho phép ông đầu thai tại vùng Giang Đông nhà Tôn Kiên, họ Tôn, tên Quyền, tự là Trọng Mưu. Trước là Vương nước Ngô, sau là Hoàng đế nước Ngô, trấn giữ Giang Đông, thụ hưởng giàu sang của một nước”. Rồi [người tú tài] gọi Bành Việt lên, “Ông là một người chính trực, cho phép ông sinh ra tại nhà họ Lưu, họ Lưu, tên Bị, tự là Huyền Đức. Được ngàn người xưng là ‘nhân’, hàng vạn người xưng là ‘nghĩa’. Sau này là Hoàng đế nước Thục, có trong tay vùng đất của riêng nước Thục, cùng Tào Tháo và Tôn Quyền tạo nên thế chân vạc. Họ Tào diệt Hán, sau khi kế vị nhà Hán rồi, lúc đó [ông] phải tỏ rõ lòng trung nghĩa của mình”.

Hóa ra là như thế, nhìn cái cách Tào Thào “mượn danh Thiên tử để hiệu lệnh chư hầu”, làm cho một người được xem là thông minh như Hán Hiến Đế phải nuốt giận nhẫn nhịn, không còn chút thực quyền nào, lo lắng sợ hãi, các phi tần và hoàng hậu của Hán Hiến Đế vì muốn phản lại Tào Tháo mà bị Tào Tháo giết chết. Bản thân Hán Hiến Đế cuối cùng lại bị con [Tào Phi] của Tào Tháo bức ép mà nhường lại giang sơn 400 năm của nhà Lưu, khóc lóc thảm thiết mà rời đi. Giang sơn 400 năm của triều Hán bị chia ba, bề ngoài thì là [giống người đời thường nói] “hợp lâu tất sẽ tan”, trên thực tế là bởi vì Lưu Bang, Lữ Hậu giết hại công thần, bản thân tất nhiên phải chịu sự báo oán này. Không chỉ thân phải chịu khổ, mà giang sơn của mình cũng phải hai tay dâng ra để xem như là hoàn trả lại nợ. Suy nghĩ lại thì Lưu Bang và Lữ Hậu chắc chắn sẽ hối hận, nếu như biết được ngày hôm nay sẽ như vậy, thì lúc đó đừng làm.

Điều thú vị hơn chính là, người tú tài họ Tư Mã này do xử án một cách công bằng, đã phù hợp với thiên lý “trời đất vô tư, quả báo chẳng sai”, nên đã tích được phúc phận phú quý vô cùng, kiếp sau của anh ta, “đổi tên không đổi họ, vẫn chuyển sinh vào nhà Tư Mã, tên Ý, tự là Trọng Đạt. Cả một đời chức vụ văn võ đều rất cao, sau khi truyền ngôi lại cho con cháu, đã thôn tính lãnh thổ Tam quốc, lấy quốc hiệu là Tấn”. Thì ra nguyên nhân nhà Tấn diệt Tam quốc, [rồi sau đó là] “tan lâu tất sẽ hợp”, là đến từ điều như vậy.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, thiên lý công bằng, chưa từng sai chệch. Đọc lịch sử để hiểu rõ hôm nay, người đời hãy làm thiện tránh ác, vì chính mình, vì con cháu mà tích phúc tích đức!

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2007/11/27/49575.html



Ngày đăng: 31-07-2014

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.