Bầu trời của lịch sử: Pháp duyên (Phần 2)

Tác giả: Thiện Dũng

[Chanhkien.org] Thời gian trôi nhanh, thế sự chuyển dời, trăm ngàn năm qua, con người thế gian không có gì thay đổi, trong sự tranh danh đoạt lợi chỉ biết ái tình, trong lục đạo luân hồi, chấp mê tạo nghiệp, nào biết sợ sẽ rớt sâu xuống địa ngục đâu.

Vào triều Đường, tôi chuyển sinh đến Tây Tạng, khi chuyển sinh đến Hồng giáo Tạng mật để tu luyện đời thứ hai, một lần nọ [tôi] cùng các lạt-ma đi đến phía nam Tây Tạng để tham gia một buổi Pháp hội lớn. Dọc đường đi gặp phải một người điên đang ở bên đường kêu hò ầm ĩ về phía chúng tôi. Trông mặt anh ta có vẻ quen quen. Tôi bèn dừng ngựa lại, khai mở công năng túc mệnh thông nhìn vào người điên ấy. Sau khi xem xong, mọi nhân duyên trước đây của tôi và anh ta [được] tận giải. Tôi xuống ngựa đi đến cạnh anh, người điên nhìn tôi một cách mơ hồ, tôi dùng Phật Pháp thần thông đả khai một bộ phận đã bị khóa kín của anh, rồi hỏi: “Anh, có còn nhớ tôi không?” Đôi mắt mơ hồ của người điên dần dần trở nên sáng lên, từ đôi mắt ấy tuôn ra hai hàng lệ, [anh] nắm lấy tay tôi nói: “Hãy cứu tôi!” Tôi trịnh trọng gật đầu một cái, căn dặn các tiểu lạt-ma bên cạnh dẫn người điên về tu viện Hồng giáo.

Thì ra người điên này chính là Pháp Hoàng Tử, người đã cùng tôi ký nguyện ước Chính Pháp với Sư tôn tại thiên quốc, là quốc vương Thái Dương quốc trước đây. Anh chuyển sinh làm tướng quân triều Tùy, Vũ Văn Thành Đô, vào những năm cuối triều Tùy do danh lợi mà tạo phải tội nghiệp lớn, kiếp này chịu quả báo như thế. Do vào triều Tùy anh đã tạo nghiệp to lớn không thể thọ Pháp tu luyện, chỉ có thể khổ hạnh để tiêu đi tội nghiệp trước. Một đời tu không thành được, phải tu tám đời mới có thể hoàn toàn ngộ lại được bản tính cảnh giới Như Lai.

Tôi căn dặn các lạt-ma giao những việc nặng nhọc nhất, dơ bẩn nhất ở trong tu viện cho người điên làm. Mỗi ngày chỉ cho ăn no, nằm ngủ trong chuồng súc vật, cứ như thế trong 7 năm. Một hôm, tôi hỏi người điên: “Này phong tử, anh có vui không?” Người điên trả lời: “Xin thượng sư truyền Pháp độ tôi đến Pháp giới bỉ ngạn”. Tôi nói: “Tội nghiệp của anh rất nặng, một đời không tu thành được”. Người điên nói: “Xin nghe theo mọi điều dạy bảo của thượng sư”. Tôi thấy Phật tính anh ta hiển hiện, cơ duyên đã thành thục, bèn quán đỉnh, truyền Pháp cho anh, chính thức truyền dạy tu luyện Hồng giáo của Tạng mật cho anh. Sau khi truyền thụ một số Pháp lý tu luyện cơ bản của Tạng mật, [tôi] đưa anh ta vào một sơn động bế quan khổ tu, tụng kinh, hối lỗi nghiệp tội. 13 năm sau, tôi lại truyền dạy phương pháp tu định Hồng giáo Mật tông cho Pháp Hoàng Tử—[gọi là] Chuyết hỏa định. 30 năm sau, có một lần tôi đả tọa tu định, nhìn thấy Pháp Hoàng Tử ác nghiệp đầy người, không lâu nữa sẽ rời khỏi thế gian. Vài ngày sau, Pháp Hoàng Tử xuất hiện bệnh trạng nghiêm trọng, trong khi đi ăn xin ở dưới núi, đã gặp phải cướp rồi vô tình mất mạng.

Tiếp đó, Pháp Hoàng Tử chuyển sinh đến một gia đình dân du mục ở Tây Tạng, đợi đến khi Pháp Hoàng Tử 7 tuổi, tôi đón anh về tu viện Hồng giáo để tiếp tục tu luyện. Do tôi chỉ định một vị đại lạt-ma dạy chữ cho anh, học tập kinh điển của Tạng mật, tuy nhiên các kiếp sống trước đây của anh đã tạo nghiệp to lớn, sau khi thành niên rồi vẫn khổ tu ở trong sơn động, cả đời khổ tu cho đến khi hết thọ mệnh. Đời thứ ba Pháp Hoàng Tử chuyển sinh để tiếp tục tu luyện, và vẫn như thế, khổ tu ở trong sơn động, thuận theo thọ mệnh trời định. Tôi cùng các đại lạt-ma dùng Phật Pháp thần thông để quan trắc sự nghiệp cứu độ chúng sinh trong tương lai ở Tạng địa, thấy được tương lai 33 năm sau sẽ có dị tộc tà giáo xâm lược khu vực Tây Tạng, làm hại chúng sinh. Pháp Hoàng Tử chuyển sinh đến làm con trưởng trong một gia đình hoàng tộc ở Thổ Phồn, do một vị đại lạt-ma phụ trách truyền dạy cho anh công phu bộ hạ, mã thượng, học tập phương pháp bài binh bố trận, đồng thời cũng học tập một số kinh điển Tạng mật. 33 năm sau, năm Mộc Thử của lịch Tây Tạng, Pháp Hoàng Tử đánh bại kẻ địch xâm lược dị tộc, cuộc chiến này đã mang lại 480 năm thái bình thịnh vượng cho khu vực Tây Tạng. Vài năm sau Pháp Hoàng Tử mắc trọng bệnh, rời khỏi nhân thế, đại lạt-ma dẫn đạo vong linh của anh chuyển thế, tiếp tục lịch trình tu luyện.

Dưới đất thềm lục địa trái đất nơi chúng ta sinh sống cũng có nhân loại, chỉ là hình dáng lớn nhỏ có sự khác biệt với nhân loại chúng ta. Bề mặt lục địa dưới chân chúng ta có [chằng chịt như mạng nhện] các đường thông đạo xuống lòng đất ở bên dưới, các lạt-ma Tây Tạng ở các thời đại trước nắm rõ được cánh cửa mạch thông đến thế giới dưới lòng đất tại núi Himalaya. Vào thời cổ đại những người dưới lòng đất thường họp mặt định kỳ với các lạt-ma tại miệng thông đạo đưa đến thế giới lòng đất ở giữa các rặng núi, đôi khi những người dưới lòng đất sẽ xin thức ăn từ các lạt-ma. Người lòng đất đặc biệt thích ăn thịt bò y-ắc (giống bò ở vùng Thanh Hải-Tây Tạng); để báo đáp lại, những người dưới lòng đất sẽ tặng các lạt-ma một túi vàng thỏi quặng, có khi nặng đến trên 100 cân (1 cân là 0,5 kg); đây là những thứ họ phát hiện được ở dưới đất, vàng thỏi đối với họ mà nói là không có ý nghĩa gì cả. Đa số những người dưới lòng đất sống dựa trên thị tộc duy trì mối quan hệ huyết duyên. Vào thời cận đại thì loại tiếp xúc này hầu như đã rất ít.

Dưới lòng đất có hồ nước, có dòng sông, các động vật máu nóng cổ xưa, có các thực vật lòng đất… Trên các truyền thông phim ảnh có một số các hồ nước dòng sông của khu vực con người xuất hiện quái thú. Đại đa số là bởi vì những hồ nước, dòng sông này tương thông với các hồ nước dòng sông ở dưới lòng đất. Sẽ có quái thú dưới lòng đất thông qua đường thủy tương thông để lên trên bề mặt, có khi vừa lên đến thì bị con người phát hiện.

Rất nhiều năm nữa lại trôi qua, trải qua bảy đời khổ tu trong Hồng giáo Tạng mật, tôi chuẩn bị viên mãn. Tôi triệu tập tất cả tín đồ, cư sĩ, lạt-ma trong Hồng giáo lại, tổ chức lần Pháp hội cuối cùng của tôi trong kiếp sống này.

Trước lúc mọi người đến, tôi cho triệu Pháp Hoàng Tử đến trước mặt rồi nói: “Trong tương lai, Phật Chủ Di Lặc vì lợi ích của chúng sinh vũ trụ sẽ chuyển sinh đến đất Hán, chuyển Đại Pháp Luân, phổ độ chúng sinh. Đến lúc đó nhân thế sẽ xuất hiện ma vương dẫn theo con cháu đội lốt người để làm loạn nhân gian, nguy hại chúng sinh. Anh và tôi là Giác Giả chính giác của Phật Pháp, nên trợ giúp Phật Chủ Di Lặc chuyển Đại Pháp Luân, Pháp chính càn khôn tại nhân gian. Dù có phải hy sinh sinh mệnh, cũng quyết không chùn bước. Anh còn phải khổ tu hai đời nữa mới có thể viên mãn được. Tôi đã hoàn thành lịch trình tu luyện Hồng giáo, không lâu nữa sẽ chuyển sinh đến đất Hán để làm một số chuẩn bị cho đại sự mai sau”. Pháp Hoàng Tử song thủ hợp thập nói: “Sẽ không phụ kỳ vọng của tôn giả”.

Sau đó Pháp Hoàng Tử lại trải qua hai đời khổ tu, tính tổng cộng là tám đời, hao tốn 538 năm để tu luyện viên mãn trong Hồng giáo.

Tôi cùng vị đồng tu này, chỉ riêng thời gian Pháp duyên thế gian đã bước qua trăm ngàn năm rồi. Tất cả các đệ tử Chính Pháp của chúng ta đã cùng nhau trải qua vô số tháng năm gian khổ, sinh tử cùng nhau, chưa từng từ bỏ nhau. Có lẽ với vô số các khảo nghiệm sinh tử mà chúng ta cùng đi qua đó, một số đồng tu ở trong mê đã phai nhòa đi, bị lịch sử phong bế trong ký ức xa xôi thăm thẳm, tuy nhiên những ký ức này sẽ không thật sự mất đi. Tôi trân trọng Pháp duyên trân quý vô tỷ với các đồng tu, chúng ta cần phải giúp đỡ các đồng tu đã mê mờ trong nhân thế. Họ đã từng cùng chúng ta trải qua vô số các tháng năm gian khổ, sinh tử có nhau. Chúng ta không thể bỏ rơi họ trong thời khắc lịch sử như thế này. Chúng ta hãy cùng tay trong tay trở về nơi thiên quốc quê nhà tốt đẹp vô tỷ đó. Mãi mãi sống trong thế giới huy hoàng thần thánh. Mãi mãi.

(Hết)

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/60180