Nhật ký tu luyện: Đồng tu, phần Thần mau tỉnh lại đi!



Tác giả: Kim Cang Tiếu

[ChanhKien.org] Hôm nay đọc đến kinh văn «Đạo Pháp» của Sư phụ: “Lâu nay những chúng sinh trong Đại Pháp, đặc biệt là đệ tử vẫn một mực tồn tại một loại hiểu sai ở các tầng thứ khác nhau đối với Pháp về phương diện đề cao tâm tính. Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?

Là như thế, vì sao không vận dụng thần thông để tranh trừ tà ác nhỉ? Đoạn thời gian này có nhiều đệ tử Đại Pháp bị bắt giữ phi pháp, làm sao có thể vứt bỏ những cặn bã xấu xa còn sót lại tại nhân gian? Một niệm như vậy sẽ chứng kiến sự xuất lai của phần Thần của bản thân ở không gian khác. Lại một niệm nữa là đã tới trại tạm giam của tà ác. Tôi phát hiện tôi và vô số Thiên Thần hộ Pháp, còn có Tôn Ngộ Không với gậy Như Ý, ông theo sau tôi, phát hiện tôi nhìn thấy ông, bèn chắp tay thi lễ với tôi, cung kính lễ phép nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Nguyên là ông chắp tay thi lễ với Pháp Luân trên thân tôi!

Lại tới cổng chính của trại tạm giam, tôi nhìn vào đám hắc thủ lạn quỷ ở cổng chính, một đạo hào quang sượt qua, đến đâu lạn quỷ diệt đến đấy. Còn lại đều bị Thần hộ Pháp thâu vào một cái túi màu vàng kim. Một lạn quỷ lảo đảo tiến tới, hô lớn về phía quỷ vương: “Không được rồi, chính niệm đến mười phần đầy đủ!” Giọng nó còn chưa dứt đã hóa thành tro rồi. Chỉ thấy quỷ vương kia hung hăng mà chẳng khác chi vai hề, còn phát ra xú khí; tôi bịt mũi nhìn nó một cái, lại niệm khẩu quyết Chính Pháp nhất tâm bất loạn: “Pháp Chính Càn Khôn, Tà Ác Toàn Diệt!” Nó lập tức hóa ra tro. Lúc này, trại tạm giam bị hào quang từ bi của Đại Pháp bao phủ, trường không gian trở nên sáng lạn.

Rất nhanh, tìm được các đệ tử Đại Pháp bị bắt giữ phi pháp. Thấy họ không kìm được, nước mắt chảy dài. Họ đúng là đã chịu khổ rồi, nhưng cái khổ này không được thừa nhận. Kinh ngạc phát hiện rằng, phần Thần của họ vẫn còn đang ngủ, thậm chí một số phần Thần do chủ thể đệ tử Đại Pháp không tu tốt nên bị thương rồi. Tôi gắng sức muốn gọi phần Thần đang ngủ của họ, nhưng các Thần này tỉnh lại nói một câu: “Tự tôi không nỗ lực, tôi còn tiếp tục ngủ thôi!” Rồi lại ngủ tiếp. Còn những phần Thần bị thương, tôi muốn dùng uy lực mà Đại Pháp ban cho khôi phục lại, nhưng chỉ có thể tạm thời thôi, bởi vì bản thân không tu tốt, thì không ai thay thế được. Chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Trường không gian của một số đệ tử Đại Pháp, vì chính niệm không đủ nên hiện ra ảm đạm vô quang; một số đệ tử Đại Pháp còn rất nhiều nhân tâm, lại coi các nhân tâm này như bản thân, hãm sâu trong trạng thái con người mà không thoát ra được. Chính niệm không phải là dùng khẩu hiệu mà có thể xuất ra được, mà ở không gian khác là vật chất năng lượng thuần tịnh phát quang, mang theo uy lực vô tỷ, không ai động đến được. Nhưng nó là phải tu xuất ra, ở không gian khác có chính niệm hay không là không lừa dối được Thần.

Tôi còn phát hiện có một số đệ tử Đại Pháp bị sắc dục tình dục của tà ác can nhiễu. Do trường không gian tự thân sinh ra các vật chất bại hoại này, nên dù chúng Thần tranh trừ một lượng lớn bại vật nhưng vẫn không sạch hết. Đúng là vừa nhìn vừa lo, tôi thấy Tôn Ngộ Không liên tục gãi đầu, thở dài ái chà chà!

Đệ tử Đại Pháp hiện đang cứu người, sao có thể nán lại trong thời gian dài, chính niệm tín Sư tín Pháp bình thường đi đâu mất rồi? Lúc then chốt không nghĩ tới Sư phụ của mình, không tin vào Đại Pháp không gì là không thể.

Nhìn thấy hết thảy điều này tôi nghĩ, ngoại trừ phát chính niệm thanh trừ tà ác, còn có thể làm gì để giúp đồng tu sớm thoát khỏi động quỷ? Niệm đầu vừa thu lại, không trung đã xuất hiện Pháp thân Sư phụ. Kế đó, trong tay Sư phụ xuất hiện cây bút, trong giây lát cây bút rơi vào tay tôi, sau đó lại thấy Sư phụ từ bi ngồi trên một đài sen lớn. Lúc này tôi minh bạch rồi, là để tôi viết những điều này ra. Cây bút này là Pháp khí, vừa viết ra xong, một mặt có thể lập tức giải thể các hắc thủ kia, mặt khác có thể cảnh tỉnh đồng tu.

Các đồng tu trân quý của tôi ơi, ngày tháng đang không ngừng trôi qua, phần Thần của các bạn hãy mau tỉnh lại đi, tín Sư tín Pháp, vận dụng thần thông, chính niệm chính hành trở về với hồng thế cứu độ chúng sinh!

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/52421



Ngày đăng: 20-01-2013

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.