Từ hải ngoại mộng thấy cao tăng núi Nga Mi chỉ điểm tu Đại Pháp

Tác giả: Sư Vân

[Chanhkien.org] Đây là trải nghiệm có thật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp khi đắc Pháp. Xét thấy trước mắt chính phủ Trung Quốc vẫn đang đàn áp Pháp Luân Công, bức hại tàn khốc học viên Pháp Luân Công, chúng tôi đã ẩn tên thật của học viên này, mà chỉ dùng “cô” để miêu tả.

Cô nguyên là một cán bộ công tác trong ngành giáo dục ở Trung Quốc, sau này di cư sang Singapore. Trước Tết năm 1995, một đêm cô nằm mộng, thấy một vị cao tăng tóc bạc trắng nói với cô: “Ta là sư phụ của con, hiện tại đang tu luyện trên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên”. Cô tin chắc giấc mộng này là thật, nên lập tức từ Singapore lên đường khởi hành về quê cũ, sau đó cấp tốc tới Tứ Xuyên, lên núi Nga Mi tìm sư phụ.

Cô mang theo một tâm thành kính mà thánh khiết, không sợ gian hiểm, lặn lội đường xa, cuối cùng đến được thánh địa Phật giáo — núi Nga Mi. Không quản đường xá khó khăn, cô từ chùa Báo Quốc dưới chân núi leo thẳng lên đỉnh Kim Đính. Dưới đỉnh Kim Đính, qua hết chùa này đến chùa khác, gặp hết hòa thượng này đến hòa thượng khác, gặp ai cô cũng đều hỏi thăm. Đúng là “Công phu không phụ người có tâm”. Sau đó, qua lời một tiểu sa di, cô mới biết vị sư phụ mà cô nằm mộng chính là Thông Dũng pháp sư. Tiểu sa di dẫn cô vào tự miếu, gặp đúng lúc pháp sư đang ngồi đả tọa ở thiền đường. Đợi ông xuất định, cô mới hợp thập và quỳ lạy hành lễ trước pháp sư. Khi giải thích nguyên do, đầu tiên cô kể lại tình cảnh trong giấc mộng, sau đó cầu pháp sư thu cô làm đệ tử. Khi ấy cô quá đỗi vui mừng, xúc động nội tâm biểu đạt cả trong lời nói, đầy ắp hy vọng pháp sư sẽ gật đầu đồng ý. Thế nhưng điều cô không ngờ đã tới, pháp sư không hề biểu cảm trước lời nói và khẩn cầu của cô. Còn hờ hững hơn, ông không nói là được, mà cũng không nói là không được. Chỉ thấy pháp sư ngồi ngay ngắn trên Phật đường, nhắm mắt trầm tư, không nói không rằng. Lúc ấy tâm cô cảm thấy ủy khuất, vô cùng khó chịu, nghĩ tới mình từ hải ngoại xa xôi tới đây, phát nguyện tầm sư cầu pháp, trên đường trải trăm cay nghìn đắng, mà nay trở thành mộng ảo. Thế nhưng cô không hề lùi bước, kiên quyết chắp tay quỳ xuống, quỳ ở đó hơn 4 tiếng đồng hồ. Hôm sau, pháp sư vẫn y như cũ, không mảy may thay đổi. Để biểu đạt tâm nguyện bái sư kiền thành, cô không hề nản lòng nhụt chí, mà hàng ngày vẫn khấu đầu lạy pháp sư. Thời gian thấm thoát trôi qua, cô đã ở trên núi Nga Mi được hơn 3 tháng.

Mãi tới ngày 25 tháng 5, Thông Dũng pháp sư mới quay mặt về cô cười nói một câu: “Đi thôi, hôm nay ta dẫn thí chủ tới Thành Đô”. Vậy là cô đi cùng pháp sư tới Thành Đô, vào Văn Thù viện. Tới ngày 26, cô lại cùng pháp sư tới chùa Bảo Quang. Rồi sáng ngày 27, họ ra khỏi Văn Thù viện; pháp sư bảo cô cùng đi tới học viện Trung Y để kiểm tra thân thể. Vừa vào đến cửa viện, họ đã thấy một vị bác sĩ trẻ tuổi tay cầm một tạp chí, bốn chữ “Cửa sổ văn nghệ” như tỏa sáng trước mắt. Điều khiến người ta chú ý hơn là một vị thanh niên kia đang ngồi tọa trên đài sen, đôi mắt nhắm lại. Lúc ấy pháp sư dừng chân rất lâu, hướng về vị thanh niên tọa trên đài sen chắp tay làm lễ. Cô thấy thật kỳ quái: “Sư phụ, ngài nhiều tuổi như vậy, vì sao lại hành lễ trước vị thanh niên này?” Pháp sư không đáp, chỉ cười: “Hôm nay ta trú tại nơi này, con lập tức về Văn Thù viện thay ta trông giữ phòng thất, nhất định đừng để họ sắp xếp lại người ở”. Sau khi nghe pháp sư dặn dò, cô lập tức trở về Văn Thù viện, nhưng trong lòng vẫn không hiểu được an bài của pháp sư.

Khi cô đang trong phòng thất trầm tư, thì một bản nhạc mỹ diệu du dương khởi lên. Cô hưng phấn không thôi, và để tìm kiếm âm thanh, cô quyết định đi bộ ra phía sau Văn Thù viện. Nguyên là các học viên tại trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp ở Văn Thù viện đang luyện công tại đó. Ảnh treo ở trạm phụ đạo chính là người thanh niên mà pháp sư đã hợp thập hành lễ vào buổi sáng ở bệnh viện — Sư phụ Lý Hồng Chí. Những phụ đạo viên ở trạm phụ đạo nhiệt tình tiếp đãi cô, giới thiệu uy đức của Sư phụ Lý Hồng Chí và công lý công pháp Pháp Luân Công cho cô. Họ còn nói vào ngày 28 tháng 5, tổng trạm phụ đạo Thành Đô sẽ khai mở hội giao lưu tâm đắc tại Đại học Khoa học Kỹ thuật Thành Đô, và hoan nghênh cô tới tham gia. Ngày 28 tháng 5, cô đã tới tham gia hội giao lưu tâm đắc này; sau đó, cô trực tiếp tới viện Trung Y gặp vị cao tăng đang trị bệnh. Ngày hôm ấy, trong các bác sĩ khám bệnh cho cao tăng cũng có người đeo huy hiệu Pháp Luân. Vừa trông thấy cao tăng, cô đã vội kể lại tình huống ở hội giao lưu tâm đắc trong trường đại học. Cao tăng lặng lẽ không nói, chỉ mỉm cười và gật đầu. Đợi tới khi về Văn Thù viện rồi, pháp sư mới nói với cô: “Duyên đã tiếp rồi, con đã minh bạch rồi. Sau khi theo ta về thiền viện, con sẽ tới bái kiến Lý Hồng Chí Sư phụ, đi theo tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Kể từ đó, cô đã bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Phật Pháp.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/book/html/xunshi/xs003.htm