Loạt bài về luân hồi (Kỳ 1): Thệ ước đi xuống

Tác giả: Tiểu Tây Hài

[Chanhkien.org] Tại một tầng thứ rất cao trong đại khung vũ trụ, có một tiểu hài 1 tuổi đang nô đùa; xung quanh đứa bé, ngoại trừ những áng mây ra thì không có sinh mệnh nào khác; cứ một chốc nó lại đuổi theo đám mây, rồi lại cưỡi mây, không lo không nghĩ, tự do tự tại.

Không biết bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, một ngày kia, Sư phụ vĩ đại từ Trời hạ xuống; Ngài ngồi trên đài sen lớn, thân thể to lớn vô tỷ, hiện vẻ uy nghiêm và từ bi vô hạn. Xuất phát từ bản năng sinh mệnh, tiểu hài quỳ bái trước mặt Sư phụ. Sư phụ nhìn nó một cách hiền từ, rồi chỉ tay xuống một nơi với những ngọn sóng đen cuồn cuộn, nói: “Con có dám đi xuống không?” Tiểu hài cao giọng nói: “Dám!” Sau đó Sư phụ dặn dò nó một lúc, đồng thời trên không trung hiện ra một cuộn giấy tự động ghi lại lời thệ ước. Khi cuộn giấy thu lại, Sư phụ dùng tay phải rút từ vai trái ra một vật giống như lông vũ, phóng vào tay tiểu hài và nói: “Thứ loại này không nhiều, con phải trân quý.” Vừa dứt lời, vật ấy hóa thành một cái vòng và gắn lên cổ tiểu hài.

Tiểu hài có thiên tính ham chơi đùa, nó thấy đài sen của Sư phụ và muốn lên đó chơi. Sư phụ cười, nói với nó: “Không được chơi đùa, thời gian không còn sớm nữa, phải đi thôi”.

Đứa trẻ tinh nghịch này hiện tại là một thành viên trong hạng mục của chúng tôi, tên gọi là “Tiểu Tả Hài”. Đây là tình cảnh lập thệ ước với Sư phụ và đi xuống mà cô nhìn thấy. Kỳ thực trong lịch sử, Sư phụ đã không ngừng cấp những thứ tốt nhất cho đệ tử Đại Pháp; nếu như không thể hoàn thành thệ ước, thì chúng ta thật có lỗi với lòng khổ tâm của Sư phụ.

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2011/7/20/76063.html