Nhật ký tu luyện: Thần trông coi thời gian ôi, xin cho tôi thêm thời gian!

Tác giả : Kim Cang Tiếu

 

[Chanhkien.org]

Hôm nay tôi đã nằm mộng khi ngủ gục trước máy tính. Trong mộng tôi biết bay, bay bổng trên không nơi gần thành phố, thân thể tôi rất lớn, tôi mặc một bộ quần áo màu vàng với cánh tay áo rộng thênh thang. Tôi nhìn thấy cảnh rất thê thảm dưới đất mênh mông, đất đã lở nứt. Lũ quỷ đỏ đang kéo người về hướng địa ngục, quỷ đang cầm dao, đang buộc người, hoặc đang uy hiếp người, kể cả con nít đều không buông tha, tiếng gào khóc của người thật là kinh thiên động địa, cảnh ấy quá rõ rệt, tôi còn nghĩ trong mộng, nếu có cơ hội nhất định phải vẽ ra để cảnh tỉnh người đời. Sau đó tôi nhìn thấy bản thân bay sát gần mặt đất, vừa bay vừa rơi lệ, việc kỳ lạ là những giọt nước mắt vừa rơi xuống đất, đều biến thành hoa sen trong suốt, rơi đến kế bên người, một khi người đứng lên bông sen, thì bông sen đem người ấy bay hướng về tôi, tôi vẫy cánh tay áo thì bông sen lẫn người đều bay vào đó. Nước mắt rơi xuống đất càng nhiều, sau đó biến thành bông sen thì cứu được người càng nhiều. Nhưng mà người nhìn thấy hoa sen phải hô một tiếng “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, bông sen mới có thể tự động mở ra và đem người bay lên. Có một người nhìn thấy bông sen phản ứng chưa kịp, khờ khạo đứng tại nơi đó, người kế bên liền nhắc hộ anh ta, anh ta giật mình hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Bông sen tức thời khai mở, đem anh ta bay đến trước mặt tôi. Trong giây lát tôi giật mình tỉnh dậy, vừa nhìn đồng hồ chỉ bất quá ngủ gục 15 phút thôi, nhưng đã xảy ra sự việc lớn như vậy trong mộng của tôi. Buổi chiều tôi với người bạn đi thăm một bệnh nhân lâm bệnh nặng, vừa đi vừa nghĩ đến mộng ấy đang nhắc nhở tôi phải nắm chặt lấy thời gian. Người bệnh nặng mà tôi đến thăm, bác sĩ nói rằng anh ta đang trong tình trạng nguy ngập. Khi chúng tôi đẩy mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy trong đó cũng là đầy bi thảm, lúc ấy từ bi tràn đầy thân tâm tôi, tôi nắm chặt tay người trọng bệnh, cố gắng gần cạnh anh ta, nhỏ nhẹ mà nói, mong anh ta bắt đầu từ bây giờ, trong tâm hãy tụng niệm: “Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Pháp Luân Đại Pháp hảo! Tụng niệm lập đi lập lại, biết rõ chưa?” Lần này mong anh ta nhất định phải tin tưởng tôi, nhất định phải tụng niệm! Đó là đại bí quyết cứu sinh với uy lực không gì sánh bằng, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp có thể cứu anh! Bạn của tôi ở bên cạnh nói thêm vào: anh nghe hiểu thì hãy chớp mắt vài lần! Chúng tôi nhìn thấy mắt của anh ta chớp nháy đôi lần, hơn nữa tay của anh ta nắm lấy tay của tôi không buông. Lúc ấy tâm của tôi đột nhiên nghe được tâm của anh ta nói lớn tiếng: tôi tụng niệm! tôi hiểu rồi! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Cám ơn!!! Lúc đó tôi thực sự cảm thấy được người này có hy vọng rồi! Cảm ơn Sư Tôn! Người này có hy vọng rồi. Trên đường trở về, trong thiên mục nhìn thấy Sư Tôn ngồi trên hoa sen lớn, Sư Tôn từ bi hỏi: “Kim Cang Tiếu, con cần điều gì?” Chỉ thấy không gian của tôi là một hài nhi, song thủ hợp thập trả lời Sư Tôn: “Sư Phụ! Con cần thời gian, rất nhiều rất nhiều thời gian”, vừa dứt lời, tôi lại nhìn thấy Thần thời gian cũng xuất hiện. Thần thời gian, mặc một áo dài hai màu trắng đen, uy vũ không thể sánh. Thần ấy cũng hỏi tôi rằng: “Kim Cang Tiếu, con cần điều gì?” Tôi trả lời Thần thời gian: “Con phải nắm vững ông, con phải như thế nào mới có thể nắm vững ông để mà cứu càng nhiều sinh mệnh hơn?” Chỉ thấy Thần ấy cười lên trong sáng, tiếng cười ấy rất vang dội. Sau đó Thần ấy bảo rằng: “Khi con đang dùng toàn thân tâm chăm chú mà làm tốt ba sự việc Sư Tôn yêu cầu, khi con hoàn toàn quên đi sự tồn tại của bản thân con và tôi, con biết không? Lúc ấy đừng nói nắm vững tôi, lúc ấy con đã siêu vượt qua tôi, lúc ấy trên thế giới này đã không còn bất cứ điều gì có thể kiềm chế con”. Tôi kinh ngạc nghe xong lời của Thần thời gian, lại nhìn thấy Sư Tôn từ bi vĩ đại hướng về tôi gật đầu, sau đó với Thần thời gian dần dần ẩn mất…

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2008/5/20/52942.html